Cánh cửa nặng nề đóng lại, cô gái nằm trên giường không biết đã thức dậy từ lúc nào. Ánh mắt cô dõi theo bóng lưng cô độc của anh, cái mũi chua xót. Nước mắt không biết từ lúc nào đã tràn mi yên lặng không một tiếng động lăn dài trên gò má trắng nõn.
Âu Dương Thần Hi, cái tên đại ngu ngốc, ngu ngốc khiến người ta đau lòng. Em phải làm sao với anh bây giờ?
Lạc thiên vy chưa từng nghĩ tới cô lại được trùng sinh. Đêm qua khi nhìn thấy anh, tất cả nhớ nhung cùng tưởng niệm 3 năm qua đều bộc phát không kiềm chế được. Đêm qua cô quấn lấy anh mà hôn hít không biết bao nhiêu lần. Cho tới khi anh đã chìm vào giấc ngủ cô vẫn còn thức. Cô nằm trong vòng tay anh mà lòng tràn đầy vui sướng, cả đêm đều nhìn chằm chằm sườn mặt của anh đến ngây người. Cô không muốn ngủ, dù là một giây ở bên cạnh anh đối với cô đều vô cùng quý giá, cô không muốn bỏ lỡ.
Chính vì vậy mà cô vẫn thức tới tận sáng, lúc anh vừa tỉnh ngủ cô đã biết rồi. Chỉ là lúc đó cô không biết phải làm thế nào nên vẫn giả vờ ngủ. Dù vậy nhưng ánh mắt nóng bỏng của anh cô vẫn cảm nhận rất rõ ràng. Trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Khoảnh khắc anh hôn cô, cô rất muốn đáp lại anh một cách nhiệt tình nhưng cô biết tạm thời còn chưa được, nếu không sẽ dọa sợ anh.
Vậy mà tên ngu ngốc này ngay giờ phút quan trọng lại dừng lại. Cô biết anh lại đang tự trách mình. Tuy lúc đó ánh mắt cô rất mơ hồ nhưng cô vẫn thấy được bi thương nồng đậm trong mắt anh, anh đang sợ cô sẽ chán ghét mình. Đồ ngốc, cô làm sao có thể trách anh, chỉ trách bản thân kiếp trước ngu muội, tàn nhẫn tổn thương anh, cũng tự tay khoét đi trái tim của mình.
Ba năm dày vò cô đã chịu quá đủ rồi, cảm nhận được hơi ấm của anh khiến cô không bao giờ muốn đối mặt với căn phòng lạnh lẽo, sự trống rỗng bất tận kéo dài nữa. Một lần là đã quá đủ rồi.
Trời cao cho cô một cơ hội làm lại từ đầu, cô nhất định không để anh cô độc nữa, cô nhất định sẽ yêu anh, thương anh, bù đắp cho anh cả đời này.
Vì vậy mà bóng lưng cô độc kia, em nhất định sẽ không chứng kiến thêm bất kì lần nào nữa. Cảm ơn anh, vẫn luôn ở phía sau em chưa từng rời đi. Em sẽ yêu anh bằng cả sinh mạng này, giống như anh đã từng làm vậy.
Trong mắt Lạc Thiên Vy tràn đầy kiên định, khóe môi nhếch lên nở một cười rực rỡ, nụ cười ấy trong nháy mắt như tỏa ra hào quang lấp lánh, khiến cho thiên địa thất sắc.
Nụ cười ấy chính là ánh nắng năm xưa khiến Âu Dương Thần Hi lạc cả một đời, không oán, không hối hận.