Anh Sẽ Luôn Ở Phía Sau Em

Chương 18: Xuất viện




Cuộc sống gần đây của Âu Dương Thần Hi trôi qua vô cùng thích ý. Rõ ràng là phải phẫu thuật nằm viện mà trên mặt lúc nào cũng cười tươi như hoa, mỗi lần nhìn về phía Lạc Thiên Vy là ánh mắt lại sáng lấp lánh, nóng bỏng không hề che dấu, giống như con sư tử bị bỏ đói rất lâu đột nhiên trông thấy miếng thịt tươi ngon thơm ngào ngạt. Đã thế món ngon này lúc nào cũng lượn qua lượn lại trước mắt hắn, khiến cho hắn tâm thần nhộn nhạo.

Đáng tiếc, bởi vì vẫn còn gắn mác bệnh nhân cần theo dõi, cho nên, dù hắn có tâm tâm niệm niệm được ăn “thịt” thế nào thì ngày ngày vẫn phải húp cháo loãng, ăn rau xanh, trở thành thánh nhân chính hiệu.

Vì vậy, Âu Dương Thần Hi rất bất mãn.

Trước đây hắn chính là nhìn được mà không ăn được, số lần nhìn thấy Lạc Thiên Vy đếm được trên đầu ngón tay. Đã thế mỗi lần gặp không phải là cãi nhau thì cũng bị cô không thèm để ý, ngay cả tay còn không nắm được chứ chẳng nói tới ước mơ ăn “thịt” xa vời.

Nhưng mà, từ lúc ở bệnh viện đến giờ, phải nói là muốn gì được nấy, cô còn luôn chủ động thân cận hắn, vô cùng nhiệt tình, làm hắn nghẹn cả bụng hỏa. Nếu không phải nhớ tới cô còn chưa trưởng thành thì nhất định là không kiềm chế nổi rồi.

Vậy mà vẫn có những kẻ rất không thức thời, ví dụ như cái lão “già mà không kính” bác sĩ Từ kia. Tuy hắn rất kính trọng ông nhưng mà thử hỏi mỗi ngày lại tới kiểm tra bệnh tới vài lần, trùng hợp là lần nào cũng tới đúng lúc hắn cùng bảo bối của hắn thân thiết, phá hỏng chuyện tốt của hắn, hắn vui mừng mới là lạ.

Cho nên, hắn mới muốn mau chóng xuất viện, trở về ngôi nhà nhỏ của bọn họ, hưởng thụ thế giới riêng tư chỉ có hai người.

oOo

- Thế nào? Anh ấy có thể xuất viện được rồi chứ?

Bác sĩ Từ nhìn bệnh án, lại nhìn Âu Dương Thần Hi, thấy sắc mặt anh hồng hào, độ cong nơi khóe miệng từ nãy tới giờ vẫn chưa từng hạ xuống, khinh bỉ nói một câu:

- Con không thấy sao, cái mặt thối của nó cười tươi rói thế kia, ánh mắt nhìn con thì cứ như là sói đói thấy cừu non. Ta thấy, mấy ngày nay được con chăm sóc còn hơn cả ăn linh đan diệu dược ấy chứ, bệnh gì cũng khỏi hết!

Sau đó lại nhìn về phía Lạc Thiên Vy, cười mờ ám:

- Tiểu Vy, con không cần lo lắng, đảm bảo chuyến này vào bệnh viện, không chỉ là viêm dạ dày mà cả bệnh tương tư của nó cũng trị luôn cả rồi.

Lạc Thiên Vy còn chưa có biểu hiện gì, Âu Dương Thần Hi đã hừ lạnh một cái, vẻ mặt tỉnh bơ phán một câu:

- Bệnh viện quả nhiên là nơi tốt, chỉ là không có kẻ suốt ngày thích bát quái thì còn tốt hơn!

Lạc Thiên Vy nãy giờ vẫn im lặng, nghe được câu này của anh thì không kìm được mà bật cười. Chỉ là sợ bác sĩ Từ thẹn quá thành giận nên vẫn không dám cười lớn tiếng.

Bác sĩ Từ quả nhiên tức giận, trợn mắt nhìn Lạc Thiên Vy cười đến hai vai run rẩy, tức giận quát:

- Không phải muốn xuất viện sao? Biến luôn cho khuất mắt ta, thật là không biết tôn kính trưởng bối chút nào, tức chết ta mà!

Âu Dương Thần Hi đã quá quen với cái tính khí này của ông, thản nhiên đứng dậy, tay ôm eo Lạc Thiên Vy nói:

- Chúng ta đi thôi

Nhìn bóng lưng hai người rời đi, trên mặt ông đâu còn thần sắc tức giận, chỉ còn lại từ ái đối với tiểu bối. Thở dài một hơi, mong rằng sau này hai đứa nó sẽ biết quý trọng đối phương, đừng để xảy ra chuyện như thế lần nữa, đúng là dày vò người mà!