~ Trong một căn phòng rộng rãi xa hoa ~
"Choang"
Trên mặt đất ngổn ngang những mảnh vỡ sắc bén, Bạch Nhu Nhi như một kẻ điên không ngừng đập vỡ đồ đạc trong phòng. Sau một lúc lâu, cô ta mới ngồi phịch xuống sàn, đôi mắt lóe lên tia sáng oán hận:
- Vậy mà lại là người kia! Lạc Thiên Vy, tại sao mày có thể tốt số như thế?
oOo
- A
Một miếng táo đã được gọt vỏ, cắt nhỏ ngay lập tức được nhét vào miệng Âu Dương Thần Hi. Nhưng Lạc Thiên Vy còn chưa kịp rút tay lại thì ngón tay đã bị hắn ngậm vào trong miệng. Cái lưỡi xấu xa còn nhẹ liếm một cái. Cảm giác ấm nóng xen chút ẩm ướt truyền tới từ đầu ngón tay khiến cô run lên, giống như có một dòng điện trong phút chốc truyền khắp cơ thể, vừa tê dại vừa có chút ngứa ngáy khó chịu.
Đến khi cô hoàn hồn lại thì đã thấy anh ngồi nhai táo ngon lành, ánh mắt còn híp lại vô cùng thích thú. Lạc Thiên Vy thấy anh như vậy cũng không thèm ngại ngùng, khoanh hai tay trước ngực, cười như không cười nhìn anh:
- Có ngon không?
Âu Dương Thần Hi chậm rãi liếm môi một cái, ánh mắt nhìn cô mang đầy ý khiêu khích, vô cùng đắc ý vì trộm hương thành công, cười ám chỉ:
- Rất ngọt
Mặt cô ngay lập tức đỏ như quả cà chua, màu hồng khả nghi dần dần lan xuống cái cổ trắng mịn, vành tai nho nhỏ nõn nà cũng nhiễm lên một màu phấn hồng cực kì đáng yêu. Lạc Thiên Vy căm giận liếc anh một cái, mang theo một chút nũng nịu của thiếu nữ.
Bộ dáng hờn dỗi của cô quả thực quá mê người, môi hồng chu lên, đỏ mọng ướt át, vô cùng kiều diễm, chọc cho Âu Dương Thần Hi tâm can ngứa ngáy.
Âu Dương Thần Hi đột nhiên nhào tới kéo cô vào trong ngực, eo nhỏ bị hai cánh tay cứng rắn ôm lấy, hít vào đều là hơi thở mang hương vị bạc hà mát lạnh. Đôi môi mỏng mang theo nhiệt độ nóng rực hạ xuống, không ngừng liếm mút đôi môi làm cho hắn mê đắm kia. Nụ hôn của hắn vừa bá đạo lại không mất sự dịu dàng, không cho phép kháng cự mà tách môi cô ra, đầu lưỡi nóng ẩm lướt qua hàm răng ngọc xinh xắn, tìm kiếm cái lưỡi thơm tho liều chết dây dưa. Hơi thở giao hòa, dường như trong khoang miệng cũng đều là mùi vị quen thuộc của hắn.
Lạc Thiên Vy cũng rũ bỏ hết sự ngại ngùng, hai tay ôm lấy cổ hắn, dùng sức kéo hắn lại gần cô hơn. Cái lưỡi xinh xắn lớn mật lùa vào miệng hắn, không bỏ qua một ngóc ngách nào, tha hồ chơi đùa, công thành chiếm đất.
Giống như bị nhiệt tình của cô kích thích, nụ hôn của hắn càng triền miên hơn, cuồng nhiệt hơn, vô cùng phối hợp với tiết tấu của cô, tùy ý để cô dạo chơi trong miệng mình. Bàn tay to lớn men theo mép váy, thò vào trong vạt áo, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt non mịn cùng đường cong uyển chuyển xinh đẹp. Cuối cùng dừng lại trên bộ ngực căng tròn ngạo nghễ.
Bàn tay nhỏ nhắn của cô cũng không chịu yếu thế mà tìm đến cơ bụng săn chắc, tiếp tục sự nghiệp còn dang dở lần trước.
Đáng tiếc, trong lúc cả hai đều đang hưng phấn, chuông điện thoại inh ỏi phá tan không khí kiều diễm.
Lạc Thiên Vy vô cùng tức giận, khó khăn lắm mới dụ được anh lên giường, kẻ nào không thức thời dám phá hỏng chuyện tốt của ta. Cánh tay vung lên, sau một tiếng vang, thế giới lại quy về yên tĩnh.
- Mặc kệ nó, chúng ta tiếp tục
Đáng tiếc, lúc cô quay đầu lại thì đã thấy anh quần áo gọn gàng nằm dựa vào đầu giường, giọng điệu có chút không vui:
- Không nghe máy sao? Là bạn " thân nhất " của em đó
Lạc Thiên Vy đang vô cùng ảo não, thịt đến miệng còn bay mất, nghe thấy anh nói xong câu này, thần sắc trên mặt trở nên lạnh lùng. Là cô ta?
Cô nhìn anh, lại nhớ trước kia anh muốn xử lí cô ta lại bị cô phát hiện, sau đó gây gổ với anh một thời gian dài, trong lòng vô cùng tự trách. Bây giờ anh có biểu hiện như vậy chắc chắn kiếp này sự việc đó cũng đã diễn ra.
- Anh tức giận sao?
Anh bình tĩnh nhìn cô:
- Em nói xem?
Ngữ khí dường như còn có chút tủi thân? Lạc Thiên Vy thấy vậy thì trong lòng không hiểu sao có chút chua xót, anh làm bạn bên cạnh cô nhiều năm như vậy, cuối cùng ngay cả một người dưng cũng không bằng, sao có thể không thất vọng đau khổ.
Cô nhào vào trong ngực anh, giọng nói có chút nghẹn ngào:
- Thần Hi, từ giây phút em nói thích anh, anh chính là tất cả của em, còn quan trọng hơn cả mạng sống này. Vì vậy, bất luận là Bạch Nhu Nhi hay là Ngụy Minh Triết,đều chỉ là kẻ thù của em, không hơn. Cho nên, sau này không cho phép anh bận tâm đến bọn họ, càng không được vì mấy kẻ không liên quan mà không để ý đến em.
- Anh đâu có không để ý đến em
- Có, vừa mới xong, anh còn dám chối - ánh mắt như muốn nói anh không thừa nhận em khóc cho anh xem.
- Được, được, đều là lỗi của anh, em là tâm can bảo bối của anh, sao anh có thể không để ý tới em được.
- Được rồi, tạm bỏ qua cho anh, nhưng mà tạm thời anh không thể động đến hai người kia.
Vui vẻ trong lòng nghe được câu này lại ảm đạm xuống, cô vẫn muốn bảo vệ bọn họ.
Cái đầu nhỏ của cô dụi vào ngực anh, làm nũng nói:
- Không được suy nghĩ lung tung, bọn họ tiêu tiền của chúng ta nhiều như vậy, phải đòi chút lợi tức đã chứ, sau đó anh muốn xử lí thế nào cũng được.
Nói xong liền cầm điện thoại vừa ném đi lên , nhấn số của Âu Dương Triệt:
- Anh giúp tôi làm một việc, đem khóa tất cả thẻ và tài khoản của tôi lại, sau đó bán hết mấy căn nhà đang đứng tên tôi đi, nhanh lên một chút. Khoan đã, tất cả phiếu thanh toán mà Bạch Nhu Nhi lấy tên tôi ký nợ cũng đừng trả, để cô ta tự gánh đi. À, còn nữa, thông báo cho tất cả pub, nhà hàng, hội sở... nói chung là chỉ cần là tài sản của S thị trong thành phố này đều liệt Bạch Nhu Nhi và Ngụy Minh Triết vào danh sách đen cho tôi, anh nghe rõ rồi chứ? Tôi cúp máy đây, bye.
- Anh xem, có phải em rất thông minh hay không?
Bộ dạng đắc ý của cô làm anh bật cười, lại nghĩ đến lời cô nói anh là quan trọng nhất, cả hành động vừa rồi của cô là chứng minh cho anh xem, trong lòng như được rót mật, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ. Bàn tay lớn xoa đầu cô khích lệ:
- Làm tốt lắm
Lạc Thiên Vy ngay lập tức chớp thời cơ:
- Vậy anh hôn em một cái làm phần thưởng đi
Chỉ nghe tiếng Âu Dương Thần Hi giả bộ nghi hoặc:
- Từ khi nào em lại biến thành tiểu sắc nữ vậy?
oOo
Trong phòng bệnh hai kẻ kia anh anh em em chỉ tội cho Âu Dương Triệt không những phải vì Âu Dương Thần Hi bán mạng lại còn bị phu nhân của hắn nô dịch. Trước kia đã khổ bây giờ còn khổ hơn, lại nghĩ tới mình khổ sở tác hợp, trong lòng không ngừng gào thét " biết vậy chẳng làm!!!"
Đáng tiếc, muộn rồi!!!