Anh Sẽ Là Người Duy Nhất Có Em

Chương 97: 97: Đưa Em Về Nhà Đi





Thiên Minh nuốt nước bọt ực ực rồi vùi miệng mình xuống mà **** *** mãnh liệt, một bên **** *** một bên ra sức nhào nặng.
Khát vọng h@m muốn bị kiềm nén mấy ngày nay bùng cháy dữ dội trong con người anh.
Giai Mẫn bị thấm thuốc vào người giờ phút này cô không thể nào kháng cự nỗi, cô cũng không biết phải nói gì ngoài những âm thanh r3n rỉ ỉ oi.
Thiên Minh vẫn vậy mặc dù không dùng xuân dược nhưng anh vẫn như bị trúng thuốc cuồng dã say mê **** *** chuyển động luân phiên hai bên của Giai Mẫn.

Có những giây ý loạn tình m3 không kiềm chế anh cắn mạnh vào hạt lựu đỏ của Giai Mẫn khiến cô rên mạnh lên.
" Á..".
Tiếng hét đó dã kéo lý trí của Thiên Minh trở lại, anh nhẹ nhàng thổi vào sau đó dùng nước bọt mình xoa dịu cho Giai Mẫn.
Cuồng dã mân mê đôi gò b ồng một lúc lâu.

Anh luồng tay xuống *** ***** ướt đẫm của Giai Mẫn, nơi đây vẫn nhạy cảm như vậy mỗi khi anh chạm vào người cô.
" Ưmm...ân...!Thiên Minhh"
Thiên Minh nhếch môi cười vì xuân dược thấm sâu vào người cô nên anh biết rõ Giai Mẫn đang khao khát điều gì nhưng sự khao khát đó của cô vẫn kém đi 1 nữa so với anh.
Thiên Minh cà cà chóp mũi của mình vào mặt Giai Mẫn sau đó tiếp tục hôn cô, bàn tay bên dưới luân phiên ra vào mãnh mẽ.



Anh rút tay ra chất dịch của cô bám vào tay anh, anh đưa tất cả lên miệng li3m sạch.
Đó chính là hương vị tuyệt vời nhất trong đời anh.

Cơ thể, tâm hồn, trái tim của Giai Mẫn chính là thứ vĩnh viện không thể thiếu trong cuộc đời của Thiên Minh, kể từ lần gặp đầu tiên anh đã khao khát phải có được tất cả, chính vì thế anh đã bất chấp đạo đức pháp luật là hai thứ anh vẫn luôn tôn sùng, anh đã vứt bỏ hai điều đó để bất chấp lấy đi lần đầu tiên của Giai Mẫn năm cô mười sáu tuổi, đối với cái tuổi này Giai Mẫn thừa sức kiện anh vào tù nhưng vào đêm đó anh đã đánh cược bất luận kết quả ra sao.

Cũng chính vì lần đó Giai Mẫn của anh đã chấp thuận ở bên cạnh anh làm người phụ nữ của anh cả đời.
" Ân....ân...."
Tiếng r3n rỉ ngân nga của Giai Mẫn kéo sự sôi sục dục dã Thiên Minh lên càng cao.

Anh tách mạnh hai chân cô ra, ánh mắt anh đâm chiêu sâu sâu thẳm nhìn vào đóa hoa kép mở tràng đầy mật hoa của cô.
Anh vúi đầu vào nơi đó tham lam si mê hút mật hoa của cô, cảm giác vô cùng sung sướng, hương vị vô cùng ngọt ngào khiến Thiên Minh thêm điên cuồng **** ***, anh luồng lưỡi của mình vào đó mà ngọ quậy.
Hành động của Thiên Minh làm Giai Mẫn lên cực kh0ái, không kiềm chế được cô ra một lượng lớn mật hoa lên mặt anh, chính vì điều này làm độ điên cuồng của anh tăng gấp bội dùng tay quét sạch **** *** trên mặt mình rồi cho vào miệng, anh không muốn thứ quý giá đó phun phí ra bên ngoài.


Sau hơn ba mươi phút thưởng thức mật hoa no nê, Thiên Minh quyến luyến rời môi miệng lưỡi mình khỏi cánh hoa của cô.

Anh cho giải phóng vật của mình đang gào hét trong quần ra.

Nơi này đối với Giai Mẫn mặc dù đã ở trong cô vô nghìn lần nhưng cô vẫn có cảm giác rất tê dại ngại ngùng vì nơi đó rõ ràng là càng ngày càng to và trướng gấp nhiều so với những lúc đầu.

Nhìn thấy nó Thiên Minh biết cô đang rất khao khát của anh lấp đầy trong cô.

Anh vờn vờn nó ngoài cánh hoa của cô.
" Làm ơn...!Thiên Minh...sao anh lại cho tôi uống thứ đó chứ...!tôi chịu không nổi"
" Giai Mẫn à, mặc dù hơi đê hèn nhưng đây là cách duy nhất khiến em phục tùng và cần lấy anh"
Không báo trước Thiên Minh đâm thẳng vật của mình vào tận nơi sâu thẳm nhất của cô.
" Á..

nhẹ thôi".
Bị đâm một cách đột ngột lại thẳng đến sâu như vậy làm Giai Mẫn một phen bị đá lên tận mây.

Nhìn biểu cảm của cô Thiên Minh điên loạn ra vào bên trong cô.


Anh vốn có nhu cầu cao và sinh lực vô cùng mạnh lại thêm xa cách nhiều ngày khiến anh thêm phần điên cuồng mãnh liệt.
Mãi tận hơn một tiếng sau Thiên Minh bắn thẳng vào nơi sâu nhất của cô, Giai Mẫn thét một tiếng rồi xụi lơ rã rời đi.

Thiên Minh bế cô vào phòng tắm moi tất cả của mình ra bên ngoài, anh xoa dịu cơ thể của cô bằng những động tác massage, dĩ nhiên đêm đó đối với Thiên Minh một lần không bao giờ đủ, sau khi thấy Giai Mẫn dần hồi phục anh lại tiếp tục h0an ái kịch liệt quên cả trời đất với cô.
****
Trưa hôm sau Thiên Minh ôm Giai Mẫn nằm trên giường, anh tỉnh dậy trước cô, ngắm nhìn cô anh lại vẫn thế vẫn không kiềm lòng mà rơi nước mắt.

Khi Giai Mẫn tỉnh dậy anh lập tức buông cô ra quỳ gối xuống giường cầu xin cô.
" Giai Mẫn à, cầu xin em, tha thứ cho anh đi, cầu xin em cho anh một cơ hội được sống như người bình thường, về với anh đi mà, anh khẩn cầu em, hãy theo anh về đi".
Đáp lại lời cầu xin tha thiết của Thiên Minh, Giai Mẫn đáp lạnh lùng.
" Tại sao anh lại làm vậy với tôi, anh cấu kết với Xuân Muội hạ dược tôi, anh biết rõ là tôi đang rất ghét anh mà"
" Xin em mà xin hãy cứu lấy anh, anh thật sự rất khốn cùng đau đớn, anh cũng giống em cũng có cảm giác đau buồn khi mất con, anh hiểu cảm giác của em, nhưng liệu em có hiểu cho anh không? Cảm giác bị người phụ nữ của mình cự tuyệt thật sự vô cùng khó chịu, vô cùng đau đớn, xin em hãy về với anh đi, em cứ như vậy là đang gi3t chết anh một cách tàn nhẫn đó"....
Nghe những lời đó của Thiên Minh lòng Giai Mẫn chua xót vô cùng, cô vẫn còn rất yêu anh, tình yêi cô dành cho anh chưa bao giờ nguội lạnh nhưng việc sảy ra khiến cô phải kiềm lòng làm trái tâm mình, nhìn Thiên Minh dập đầu xuống sàn nhà lạnh buốt cô thật sự cũng không chịu nổi nữa.
" Được! đưa em về nhà đi"..