Mấy ngày nay, Thiên Minh ngày đêm canh chừng Giai Mẫn sợ cô làm chuyện dại dột, nữa đêm cô thức giấc và khóc, có lúc cô còn ôm gối như ôm đứa bé.
Thiên Minh chua xót không đêm nào ngủ được, anh phải cố dỗ dành hết mức Giai Mẫn mới chịu ăn một chút, anh lấy lí do phải ăn mới có sức bắt Dương Quãng trả thù cho con họ.
Đêm đêm ngoài Giai Mẫn ra nước mắt Thiên Minh vẫn luôn giàn dụa khắp mặt anh, từng giọt rơi trên má cô.
" Anh à, anh khóc ư?, có phải anh đang thất vọng lắm không, anh không thể làm cha được nữa cơ hội mất rồi".
Thiên Minh âu yếm hôn trán cô, anh không biết mình cần phải nhắc bao nhiêu lần cô mới hiểu rõ lòng anh.
" Giai Mẫn à, anh nói rồi, anh không cần con, anh cần em, chỉ cần em, đời anh của anh có em đồng hành là quá đủ với anh rồi, chỉ cần em đừng bỏ anh, nhất định dù có chuyện gì sảy ra đi nữa cũng đừng bỏ anh đi có được không em?"
Giai Mẫn đưa tay lao những giọt nước mắt cho anh.:" Giờ em chỉ còn có anh, làm sao mà em có thể bỏ anh đi được, yên tâm đi dù thế nào đi nữa em cũng không bỏ anh đâu, em hứa".
" Không em phải thề".
" Anh muốn em thề như thế nào"
" Nếu như sau này em rời xa anh, anh sẽ tự tử lúc đó em không được cản anh, không được quan tâm anh chết như thế nào".
Giai Mẫn hoảng hốt" Anh nói gì vậy?".
" Chỉ cần em không bỏ anh thôi, không lẽ em cũng sợ em bỏ anh sao?"
" Không, không được rồi em hứa".
Anh và cô tiếp tục ôm nhau ngủ đến sáng, trong lòng anh vẫn vậy vẫn luôn thấp thỏm lo âu, anh rất sợ một ngày nào đó Giai Mẫn biết được sự thật sẽ hận anh thấu xương, anh không dám tưởng tưởng lúc đó bản thân mình sẽ như thế nào, anh không biết được lúc đó trái tim và thần trí của mình có còn được nguyên vẹn không?.
Nhưng người ta nói càng lo điều gì thì điều đó sẽ sớm đến.
Ngay hôm sau khi cả hai đang ngủ say Thiên Lượng hô tên anh dưới lầu, vì không muốn Giai Mẫn chạm mặt Thiên Lượng nên anh để cô nằm trên giường một mình anh đi xuống dưới gặp em trai mình.
Vừa bước xuống lầu.
" Bốp! Tôi cứ tưởng là anh yêu cô ấy nên mới không dành cô ấy về, nhưng tôi không ngờ anh lại là con người độc ác đến như vậy, đến con mình cũng dám giết, cô ấy vì anh mà hết mực chung tình, còn anh vì cái gì mà lại đi hại đứa bé của hai người chứ"
Hoảng hồn trước câu nói của Thiên Lượng, Thiên Minh đoán em mình đã đi điều tra ra được, Không nhất định không thể để Giai Mẫn biết được, nhất định không thể, Thiên Minh lôi tay Thiên Lượng ra ngoài nhưng Thiên Lượng nhất quyết không đi, anh ở đó la toán lên cho Giai Mẫn nghe.
" Câm mồm cho tao, mày im đi".
" Anh lấy gì mà bắt tôi im, anh hại chết con anh, anh muốn dấu Giai Mẫn sao, tôi sẽ cho Giai Mẫn thấy bộ mặt của anh không thua kém gì tên họ Dương đã hại hai người đâu".
Sau khi đấu khẩu với Thiên Minh, Thiên Lượng thét tên Giai Mẫn hô hoán lên đã tìm được hung thủ.
Giai Mẫn trên lầu nghe vậy liền chạy nhanh xuống lầu, thấy cô xuống Thiên Minh chạy đến ôm cô định bế lên phòng thì Thiên Lượng lại ném xấp hồ sơ xuống bàn nói là bằng chứng kẻ giết con cô.
" Thả em ra, Giai Mẫn vùng vẫy Thiên Lượng giúp sức Giai Mẫn thoát ra vòng tay Thiên Minh, Thiên Lượng cố sức chặn Thiên Minh lại, để cho Giai Mẫn xem tài liệu đó, trong đó có cả USB cô nhanh chóng kết nối với máy tính, vì sức Thiên Lượng khó đối phó với Thiên Minh nên phía bên ngoài người của Thiên Lượng xông vào trợ sức giữ Thiên Minh.
" Đừng mà, nghe lời anh đi đừng xem, Giai Mẫn ngoan nào nghe anh đi mà, đừng em ơi".
Qua một hồi sự thật hoàn toàn nhanh chóng được sáng tỏ, Giai Mẫn không nói gì đi lại chổ Thiên Lượng.
" Cảm ơn chú ba, à không cảm ơn anh Thiên Lượng vì kể từ giờ tôi không còn là chị dâu của anh nữa anh có thể đi để tôi sẽ chính tay mình trả thù cho con tôi.".
Trái tim Thiên Minh ghẹn cứng, đầu óc ong ong sau câu nói của Giai Mẫn.
harry potter fanfic
Biết Thiên Minh sẽ không dám làm gì Giai Mẫn, Thiên Lượng ra ngoài nhưng vẫn cho người canh giữ.
Sau khi mọi người đi ra ngoài hết trong nhà chỉ còn lại hai người.Thiên Minh đi lại quỳ xuống chân Giai Mẫn cầu xin.
" Anh xin lỗi, tất cả do anh làm nhưng thật sự anh làm tất cả vì em, anh không muốn em chết, hãy tha cho anh, đừng bỏ anh, đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó, em giận cũng được nhưng đừng bỏ anh, anh sợ lắm".
Giai Mần ngồi xuống đối diện với gương mặt Thiên Minh, nước mắt không rơi, nhưng ánh mắt đầy tia căm phẫn trừng trừng nhìn anh.
" Hóa ra đây là lý do mà tối qua anh bắt tôi hứa à? Chúng ta ly hôn đi, sau khi ly hôn xong tôi nhất định sẽ bắt anh trả giá cho tội lỗi anh đã gây ra cho con tôi, chỉ là con của tôi thôi, anh không có quyền làm cha nó".
" Cái gì ly...ly..h.ônn! Không được đâu Giai Mẫn ơi, tha cho anh đi mà, đừng ly hôn anh, cầu xin em hãy cho anh có được cuộc sống bình thường như bao người đi, không có em anh không sống trọn vẹn như một con người bình thường được đâu".
Đầu Giai Mẫn hiện giờ chỉ nghĩ đến đứa con tội nghiệp chưa ra đời đã bị cha ruột hại chết, cô mất đi lý trí không gì ngoài hận thù chính người đàn ông mà mình yêu nhất.
" Đó là chuyện của anh, tối qua tôi đã hứa với anh, nếu tôi rời xa anh thì tôi sẽ không quan tâm đến sống chết của anh rồi, nên anh có chết hay sống thế nào tùy anh, nhưng nhất định tôi phải bắt anh trả giá cho con tôi".
Thiên Minh ôm lấy cô hết lời van xin cầu khẩn, cô cố sức vùng vẫy, có thể vì hận thù quá lớn tiếp thêm sức mạnh cho cô khiến cô thoát khỏi vòng tay Thiên Minh.
Cô tiến đến nhà bếp cầm ra một cây kéo dọa Thiên Minh.
" Nếu anh còn tiến đến tôi chết cho anh xem, nếu anh không đồng ý ly hôn tôi chết cho anh xem".
Thiên Minh ôm đầu gào khóc, anh quá sức mất bình tỉnh rồi, tim anh đau quá thật sự đau đến tê cứng tứ chi, anh thở không nổi nữa, những điều anh sợ nhất lần lượt rủ nhau đến với anh.
" Giai Mẫn đưa kéo cho anh, anh sẽ tự tử, anh sẽ chết, chết để đền tội cho con chúng ta, bây giờ anh chỉ cần có chết thôi, nếu em bỏ rơi anh anh cũng sống không nổi, đây là cách tốt nhất, để anh đi trước sau khi đi anh sẽ vẫn luôn dõi theo em".
Giai Mẫn vẫn không buông kéo trên tay." Làm ơn tha cho tôi, tôi sợ anh quá rồi, anh chết là chuyện của anh đừng là linh hồn theo tôi, tôi sợ lắm"..