Anh Sẽ Là Người Duy Nhất Có Em

Chương 79: 79: Ngất Xỉu Trong Cơn Cuồng Ghen





Sau lần đó hầu như ngày nào Giai Ý và bà Giai Liên cũng đến thăm Tiểu Vũ, khoảng cách của ba mẹ con họ được kéo gần hơn.
Ở phòng khách nhà Thiên Minh đang rôm rã tiếng cười đùa thì Thiên Lượng tìm đến.
" Chú ba, chú đến đây làm gì?".

Giai Mẫn bình tỉnh hỏi Thiên Lượng.
" Tôi đến thăm em, em khỏe chưa?, còn giận5 tôi không?".
Bầu không khí trở nên nặng vì có sự xuất hiện của Thiên Lượng, Thiên Minh nhìn thấy Thiên Lượng lòng lại nổi cơn ghen dù biết Giai Mẫn không thích hắn.
" Em đến làm gì, anh bảo rồi em coi lại cách xưng hô cho phải".
Thiên Lượng thản nhiên ngồi vắt chân xuống ghế sofa tự rót trà uống sau đó đáp lại.
" Trước đây khi chưa biết cô ấy là vợ cũ của anh, thì bọn em đã quen biết nhau với tư cách là ông chủ và nhân viên và còn suýt chút nữa.....!thôi bỏ đi, dù gì việc của anh và cô ấy sáng tỏ sớm".
" Ý mày là sao?, mày đã làm gì cô ấy, đã làm gì chị dâu mày?".

Thiên Minh hùng hổ lao đến nắm cổ Thiên Lượng.
Mẹ con Giai Ý vẫn luôn giữ im lặng quan sát không nói lời nào.

Thiên Minh liếc nhìn mẹ con họ rồi bảo:

" Cđxút về sớm cho tôi".

Thấy Thiên Minh căn thẳng hai mẹ con họ cuốn quýt ra về, dì quản gia thì ẳm tiểu Vũ lên nhà.
" Nói mày đã làm gì vợ tao?".
" Vợ?, ai 8s0b608v8v8v8v8xswz a2zwrp 2 tái hôn rồi hả, vậy thì tôi chậm một bước rồi".
Thiên Minh không làm chủ được cảm xúc đấm Thiên Lượng một phát ngã lăn ra sàn nhà, máu từ trong miệng chảy ra, thế mà anh ta vẫn tươi cười như chưa có chuyện gì sảy ra.
" Tao và cô ấy chưa từng ly hôn nên không có chuyện tái hôn, cô ấy là chị dâu mày".
Bỏ Thiên Lượng xuống Thiên Minh quay sang hỏi Giai Mẫn.
" Em còn dấu anh cái gì, nó đã làm gì em?".
" Em...,".
Đang tranh cải nảy lửa thì Thạch Anh và Tiểu Ly đến thăm, chứng kiến cảnh đó Thạch Anh không còn giữ bí mật được nữa mà nói thẳng.
" Thiên Lượng ngay từ đầu tôi đã báo trước với cậu rồi, cậu cố chấp quá rồi đấy".
Nhận ra ngay Thạch Anh biết mọi chuyện Thiên Minh tra hỏi cô ấy.
" Thạch Anh, nói cho anh biết có phải em đã biết chuyện gì không?".
" Được em sẽ nói, nhưng mong rằng anh và Thiên Lượng đừng cãi nhau nữa".
" Mau nói".

Thiên Minh gào thét trong cơn giận dữ tột độ..
" Thiên Lượng đã từng giam cầm Giai Mẫn ép cô ấy l àm tình nhân của nó".
" Chị nói sai rồi, đã nói phải nói cho đúng, tôi chỉ muốn cô ấy đường đường chính chính làm phu nhân của tôi, chứ không phải l àm tình nhân"___ Thiên Lượng.
" Bốp" Thiên Minh tiếp tục tán vô mặt Thiên Lượng.
Thạch Anh ngăn cản lại.
" Thiên Minh anh bình tỉnh lại, lúc đó Thiên Lượng nó không biết mối quan hệ em và Giai Mẫn, đến khi biết thì vẫn nghĩ tụi em ly hôn rồi".
" Đúng đó anh, lúc đó chú ấy chưa biết mối quan hệ của chúng ta, bây giờ em nghĩ chú ấy biết rồi chẳng qua là chỉ đến thăm với tư cách là ông chủ với nhân viên thôi".
" Em bênh nó?" Thiên Minh liếc ánh mắt sang Giai Mẫn đang đứng đó đầy giận dữ.
" Tất cả cút ra ngoài cho tôi, nhanh"
Nghe tiếng quát của Thiên Minh Thạch Anh kéo Thiên Lượng ra về, dì quản gia cảm thấy tình hình không ổn nên cũng bế Tiểu Vũ về biệt thự lớn Cao gia tạm.
Giờ đây chỉ còn lại Giai Mẫn và Thiên Minh trong căn biệt thự, Giai Mẫn nhìn Thiên Minh cô biết chắc chắn sắp sảy ra chuyện gì nên cũng im lặng không nói gì.
Thiên Minh kéo tay cô lên phòng thả xuống giường.


" Nói cho anh biết nó đã làm gì em hả?".
" Không có mà, nó gì giam em lại thôi chứ chưa làm gì em hết".
" Làm sao để anh tin em được chứ hả Giai Mẫn".

Thiên Minh thở gấp gáp hỏi.
Giai Mẫn rất đau lòng, cô rõ là đã nói kỉ với anh rồi, cô chỉ yêu mỗi anh tại sao anh lại không tin cô chứ.

Giận quá cô phản bác lại.
" Nếu có thì sao, không có thì sao, không lẽ anh là anh sẽ kinh tởm em sao?".
" Trong lòng em anh là như vậy hả?, nói cho anh biết nó đã làm gì em, để anh đi chặt tay nó, nó dám đụng đến người phụ nữ của anh, cho dù là ai đi nữa anh cũng không tha đâu." Thiên Minh bấu chặt lên bã vai của Giai Mẫn với ánh mắt giận tột độ.
" Không có".
" Làm sao anh tin được chứ, khi lúc nảy em bênh vực nó chứ".
" Xoẹt" Thiên Minh xé nát bộ đồ trên người Giai Mẫn rồi quăng xuống giường anh bóp lấy đôi môi cô.
" Nó hôn em chưa hả"
" Không".
Thiên Minh tiếp tục bóp lấy bầu ngự* của Giai Mẫn sau đó tách mạnh chân cô ra.
" Nó đã đụng đến đây và đây chưa hả, nó đã thấy gì của em rồi".
" Thiên Minh anh điên rồi, mau thả em ra".
" Em từ chối anh sao?, chưa bao giờ em cự tuyệt anh, Giai Mẫn!".
Thiên Minh mạnh tay nắn b óp bầu ngự* của Giai Mẫn, cuối xuống ngậm lấy một bên ti của cô, môi anh trườn từ dưới rồi tiếp tục ngậm lấy môi của Giai Mẫn mà hôn một cách mãnh liệt.
" Ưm, bỏ em ra nhanh, anh bình tỉnh lại đi Thiên Minh".

Thiên Minh không những không nghe mà động tác miệng tay anh thêm phần mãnh liệt.
Anh tách mạnh hai chân cô ra, nhìn thẳng vào nơi tư m*t đó, thốt lên.
" Sao hôm nay em không có cảm giác, sao vẫn chưa thấy gì cả"
Anh đưa hai ngón tay mình chọc sâu vô nơi hoa huy*t của Giai Mẫn ra vào mạnh mẽ.
" Nhanh! mau ra nước nhanh, tại sao vậy chứ, em không còn cảm giác với anh rồi sao hả?".
Giai Mẫn uất ức nghẹn cố họng không dám lên tiếng, cô quay mặt ngục vào gối khóc.
Bên dưới của cô dưới sự tác động mạnh bạo của anh cũng đã chảy dị*h th*y.
Thiên Minh nhanh chóng vùi mặt mình vô nơi đó của cô mà **** ***, Giai Mẫn ngọ ngậy chân lùi ra sau thì bị anh giữ lại, cô nghe rõ âm thanh anh nuốt dị*h th*y của mình vào trong, cô xụi lơ tay chân mình mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
" Thằng đó đã từng uống nơi này của em chưa? trả lời anh mau"
" Không có" Giai Mẫn nghẹn họng nhưng vẫn cố nén nói.
Thiên Minh nhanh chóng cởi hết quần áo của mình đưa thân mình thúc sâu vào bên trong cô, từng cú của anh đâm thẳng vào nơi nguyệt nhục của cô.
Trong trận cuồng nhiệt đó Giai Mẫn kiềm nén cảm xúc không lên tiếng, còn Thiên Minh anh liên tục khóc rống lên, nước mắt anh rơi trên thân thể của cô, Giai Mẫn mặc dù đau nhưng vẫn cảm nhận được từng giọt ấm nhiễu trên bụng cô.
" Tại sao vậy hả Giai Mẫn, em là của anh mà, còn yêu anh không, em có tình cảm với hắn ta không?".
Triền miên từ buổi sáng đến gần chiều tà Thiên Minh thần trí điên đảo, cơn cuồng ghen sôi sục trong con người anh, nổi lo sợ mất đi Giai Mẫn vẫn cháy mãnh liệt vì thế sức của Giai Mẫn không trụ nổi nên đã ngất liệm đi.
............