Tại biệt thự của Thiên Minh, Dương Quãng ngồi vắt chéo chân trên ghế sofa thưởng thức trà nong và nghe nhạc.
" Ông xã à, khi nào chúng ta mới đi đăng kí kết hôn?".
" Kết hôn ư, cô bé à, tôi biết cả rồi".
Lệ Hoa nghe nói thế tâm phân tâm đầu xoắn não cả lên, cô lấm bấm mở lời.
" Anh nói gì vậy?".
Dương Quãng ném một sấp hồ sơ trước mặt cô ta
" Tôi đã cho người điều tra, hóa ra cô gian dối chúng tôi, cô không có thai"
Lệ Hoa thấy không còn dấu được nữa méo máu khóc
" Cũng vì em yêu anh mà thôi, hức hức".
Dương Quãng thẳng chân đạp cô ta.
" Cút nhanh, nếu không cút tôi cho người ném cô vào ổ mại *** đó".
Lệ Hoa nghe đến đó lạnh cả sống lưng ba chân bốn cẳng vắt lên đầu bỏ chạy mà không dám quay đầu lại.
Vừa chạy ra khỏi biệt thự thị Khải Trạch đến, Dương Quãng có nghe Giai Ý nói phải đề phòng tên này nên hắn đã giả vờ quên đi kí ức do tai nạn để Giai Mẫn kể cho hắn nghe.
Dương Quãng có chút tò mò nhưng đề phòng vẫn hơn, hắn cho Tiến Văn ra gặp mặt, vừa gặp Tiến Văn Khải Trạch đã nhận ra tên này bất thường, ánh mắt giang dối chẳng khác gì Giai Ý.
" Thiên Minh có ở đây không, tôi cần gặp anh ta"
" Thưa anh, ngài ấy đang bận việc trên phòng, nếu có gì muốn nói xin hãy nói với tôi là được".
" Không được, mấy người ruồng bỏ đàn em của tôi phải trốn đi nơi khác, giờ không gặp chắc là muốn trốn tránh trách nhiệm à?".
Dương Quãng phía dưới nhà kho nghe vậy không kiềm chế mà đi thẳng lên phòng khách.
" Chào anh Khải Trạch, anh đến đây vì Giai Mẫn à?, rất tiếc chuyện riêng của chúng tôi tôi không thích ai can thiệp".
Khải Trạch nhìn Dương Quãng khoảng mấy giây rồi vớ lấy chiếc kính râm đeo vào, và đi ra xe trước khi đi anh nói với Dương Quãng
" Nếu không hoan nghênh thì thôi tôi đi vậy".
Ra đến xe oto Khải Trạch mở chiếc điện thoại lên trong điện thoại là tấm hình Giai Mẫn chụp hồi 15 tuổi anh sờ vào nó mà bảo.
" Giai Mẫn, em cứ ở ẩn một thời gian, chờ anh tìm Thiên Minh về rồi chúng ta sẽ tìm em, chỉ một tuần thôi, một tuần nữa Thiên Minh sẽ trở về".
Anh phóng xe chạy đi thẳng đến nhà của Hạ Thúc, rồi gọi trước cho anh ta.
" Hạ Thúc, tôi vừa phát hiện một bí mật tôi đang đến nhà anh, tôi cần anh và em gái anh giúp một chuyện"!.
.
Tại Nhật Bản.
Hôm nay là ngày phỏng vấn thứ hai của Giai Mẫn đáng lẽ là phỏng vấn ngày hôm qua nhưng ngày phỏng vẫn được dời sang một ngày là hôm nay, tâm trạng cô rất tự tin một phần cũng bởi vì trước đây học đại học cô từng chọn ngoại ngữ là tiếng Nhật và học văn hóa Nhật học.
5 Ứng cử viên bắt đầu được dẫn đến một phòng kính, lần lượt từng người vào trong để phỏng vấn.
Hai ứng cử viên đầu tiên bước vào, khi bước ra là một vẻ mặt hớn hở vui tươi, nhìn họ Giai Mẫn thầm nghĩ chắc họ đã đậu phỏng vấn rồi, đến lượt cô bước vào.
Cô được sắp xếp cho ngồi trên một cái ghế phía trước cô là 1 tấm rèm che, sau tấm rèm đó là một người đàn ông ngồi quay lưng lại.
Người quản lý hôm trước của cô lên tiếng.
" Giới thiệu với cô đây là ngài Kane ông chủ của cô, chúng tôi sẽ hỏi cô vài câu cô bắt buộc phải trả lời thành thật".
" Được".
" Vậy chúng ta bắt đầu câu đầu tiên.
năm nay cô vừa được 27 tuổi vậy cô lập gia đình chưa?".
" Hiện tại tôi không, tôi đã ly hôn".
" Được tốt, yêu cầu của chúng tôi cần người từng trãi qua chuyện giường chiếu".
" Ý các người là sao".
Giai Mẫn sinh nghi ngờ
" Công việc ở đây là vừa làm phục vụ cho khách sạn vừa phục vụ nhu cầu sinh lý cho ông chủ chúng tôi, cô yên tâm ông chủ chúng tôi không đụng chạm vào người các cô, các cô chỉ việc giúp ông chủ chúng tôi giải quyết".
" Tôi không đồng ý tôi không muốn làm việc tại đây".
Giai Mẫn đứt phắt dậy nói.
Khi cô vừ định bước ra thì đã bị vệ sĩ giữ lại.
" Khoan chúng tôi chưa nói xong"
Tên quản lý cầm remot bấm vào màng hình tivi, trên đó hiện lên hình ảnh các cô gái bị đánh đập dã man, Giai Mẫn có chút hoảng hốt khi nhìn thấy các hình ảnh đó.
Tên quản lý đó bắt đầu giải thích.
" Nếu cô muốn từ chối, ok được thôi ông chủ chúng tôi sẽ không ép, nhưng chúng tôi yêu cầu cô Ichika đây phải giữ bí mật về chuyện này, nếu không thì sẽ có kết cục như cô gái trên hình"
Giai Mẫn đúng là xuôi xẻo, cứ tưởng thuận lợi tìm được việc ai dè, đây là nơi đất khách quê người giữ mạng vẫn luôn được ưu tiên.
" Tôi thề có trời chứng giám, Ichika tôi đây sẽ không hó hé nữa lời, mong các anh đây tha cho cái mạng nhỏ của tôi".
" Được cô bị loại, nhanh chóng rời khỏi đây".
Giai Mẫn cuốn cuồng chạy khỏi nơi đó mà không dám quay đầu, cô cũng không muốn kể cho Tiểu Ly biết vì sợ cô ấy lo lắng.
Cả buổi hôm đó tuyển được hai người ba người còn lại từ chối bao gồm Giai Mẫn được xem những hình ảnh đó cũng xanh mặt bỏ đi.
Tối hôm đó Kane ngồi ngữa trên ghế sofa, mặt một chiếc áo sơ mi đen, không mặc quần ở yên cho hai người trúng tuyển lúc sáng hầu hạ và tất nhiên anh ta chẳng thèm cởi quần áo của hai cô ả và không đụng đến hai cô ả, đó là nguyên tắc của anh ta.
Giai Mẫn đi lang thang trên con phố vắng người ở một trấn nhỏ, cô lại nhớ về Thiên Minh rồi, cô lại nhớ về anh, lòng cô lạo dâng lên cảm giác thiếu thốn khó tả, bao nhiêu câu hỏi hiện trong cô:" Không biết giờ đây anh sống thế nào, chắc anh đang hạnh phúc với người mới cùng đứa con chưa chào đời của hai người lắm đúng không?, không biết cô ta có làm khó anh không?".
Tại phòng giam của Thiên Minh, anh được bác sĩ kết luận căn bệnh tâm thần của anh phải điều trị sớm, lão già Cao dự định mai sẽ cho Thiên Minh về lại biệt thự của anh vì dù gì cũng đã ly hôn, nhưng với tình trạng này xem ra phải giữ lại một thời gian để điều trị.
Thiên Minh thời gian này chỉ có hai trạng thái,
một là lúc ngủ thì không có chuyện gì, nhưng lúc thức miệng chỉ lẫm bẩm.
" Giai Mẫn, Giai Mẫn, anh nhớ em".
! ! !.
.
,.