Anh Sẽ Khiến Em Nói: Em Yêu Anh!

Chương 8




- 12h: họp, 17h30: ăn cơm với chủ tịch công ty Trịnh Khang...

Nó cầm bảng danh sách đọc cho hắn nghe một loạt. *hic có cần đọc vắn tắt vậy không?*

Hắn nghe qua gật gù, hôm nay không bận lắm, 8h tối là có thể nghỉ ngơi.

Hazz cũng lâu rồi hắn không được nghỉ ngơi, một tháng trôi qua ngày nào cũng phải vùi mặt vào một đống giấy tờ ở trước mặt, hai con mắt của hắn đã bị thâm quầng vì thức khuya quá nhiều, người hắn bây giờ không còn gì ngoài khúc xương.

Hắn rất gầy, thật sự rất gầy...thế mà cô trợ lý bé nhỏ của hắn cũng không biết chăm sóc, quan tâm tới hắn, thậm chí là pha cho sếp một ly sữa.

Nó đọc xong rồi quay trở về bàn làm việc của mình, gắn chiếc ear phone quen thuộc vào tai, lâu lâu lại lắc lư theo tiếng nhạc.

Hắn nhìn nó khẽ lắc đầu, bộ trong cái mp3 có gì hay lắm sao, lúc nào cũng thấy nó nghe, nghe ngày nghe đêm, đi đâu cũng nghe.

Có lần đi gặp đối tác quan trọng, nó đứng sau hắn vẫn gắn chiếc ear phone không có dấu hiệu bỏ ra, cũng may đối tác lần đó dễ tính nên không để ý lắm tới chuyện của nó, không thì bản hợp đồng béo bở của hắn bay mất tiêu vì nó.

Cạch.

Cửa phòng mở, quản lý khu A bước vào cúi đầu chào hắn, hắn gật đầu.

Anh ta định mở miệng thì liếc qua nó rồi lại nhanh đánh mắt qua phía hắn.

Hắn hiểu ý, nhìn qua nó, thấy nó đã ngủ tự lúc nào liền gật đầu.

- Thưa giám đốc, chúng tôi đã tìm ra một số tung tích của Lâm Nhật Cường, hiện ông ta đang ở Mỹ, nhưng ở bang nào thì chúng tôi không rõ lắm,...

- Các người... một tháng mà chỉ có nhiêu đó thôi sao?

- Thưa, ông ta được che giấu rất kĩ, dường như vẫn còn một người khác có quyền lực khá lớn đứng sau lưng ông ta...

Hắn nhíu mày, xoa nhẹ hai bên thái dương.

- Được rồi, dù gì cũng cảm ơn anh.

- Vâng.

Quản lý rời đi, hắn tiếp tục làm việc dù cho cái đầu đang nhức kinh khủng.

Còn nó...

Thực chất nó không ngủ như hắn nghỉ, nó chỉ nằm yên không nhúc nhích thôi chứ mắt vẫn mở thao láo.

Và điều quan trọng là tất cả những gì hắn nói với tay quản lý nó đều nghe được tất, không bỏ sót chữ nào.

“Lâm Chấn Cường, không phải ông ta mất rồi sao, tại sao tên quản lý lại bảo hắn đang ở Mỹ...” Nó khẽ nhíu mày ghép lại những mảnh ghép còn dỡ dang.

Nó rút điện thoại ra nhắn tin cho ai đó: Điều tra cho tôi về người có tên Lâm Chấn Cường.

Xong, nó đứng dậy bước ra khỏi phòng làm việc.

*******10 phút sau******

Nó quay lại phòng với cốc sữa nóng trên tay, đặt nhẹ xuống bàn hắn.

Hắn nghe tiếng động thì ngẩng mặt lên liền thấy được khuôn mặt thiên thần của nó, hắn nhíu mày nhìn cốc sữa trên bàn rồi nhìn nó.

- Uống đi rồi nghỉ một chút, chỉ còn một tiếng nữa là họp rồi, hình như giám đốc chưa ăn trưa... – Nó nói một lèo, ...

Lời khẩn cầu của hắn bây giờ trời mới nhận được thì phải, cuối cùng thì nó cũng chịu pha sữa cho hắn và nói một câu dài dòng quan tâm đến hắn thế kia, ôi cảm động đến chảy nước mắt mất.

Hắn cầm cốc sữa nóng lên nốc một hơi, chỉ một loáng mà cốc sữa đã loáng bóng, không còn một giọt.

Hắn định tiếp tục làm việc nhưng cơ thể hắn không cho phép, người hắn mệt nhoài, mí mắt khép hờ...cảm giác thèm thuồng cơn ngủ ập đến liên tục.

Hắn gục trên bàn làm việc.

Nó nhếch môi, sao làm tiếp được chứ, vì trong cốc sữa...có thuốc ngủ.

Nó tiến đến bàn làm việc của hắn, lục lọi gì đó rồi lôi về bàn của mình, cặm cụi ghi chép gì đó.

Phải làm thật nhanh, nó chỉ có một tiếng đồng hồ.