Anh Sẽ Khiến Em Nói: Em Yêu Anh!

Chương 50




6h sáng hôm sau.

Phạch Phạch Phạch Một chiếc máy bay trực thăng hạ xuống sân thượng nhà Trang, hắn tiến lại gần gõ gõ cái cửa, chàng trai bên trong mở cửa bước xuống trực thăng, mái tóc màu xanh lục nổi bật.

- Chào sếp – Anh ta cười gượng khi nhìn thấy gương mặt hình sự của hắn.

- Trễ quá đó – Hắn nhăn mặt.

- Sếp à, vậy là nhanh lắm rồi – Vẫn nụ cười tươi trên môi nhưng sau lưng là một đống mồ hôi chưa kịp chảy -_-.

- Thôi, không tám chuyện, xuống xem chị dâu cậu sao rồi.

Hắn lướt mắt về phía cậu kia rồi quay vào trong, anh ta biết điều đem theo đồ nghề rồi cùng một người phụ nữ đẩy cái xe đẩy 4 tầng lon ton chạy theo hắn.

Tới trước cửa phòng Trang, hắn đứng im tại chỗ, bàn tay nắm chặt lấy nắm đấm của cửa phòng, hình như hắn không có ý định mở ra.

- Anh à, đừng lo, vào tay em rồi chắc chắn sẽ không sao – Cậu tóc xanh dường như hiểu được cảm giác của hắn, khuôn mặt anh ta từ tươi cười đổi sang nghiêm túc lạ thường, bàn tay to lớn nhưng trắng nõn của con gái khẽ đặt lên vai của hắn để an ủi.

Có lẽ nhờ câu nói đó, hắn giảm được một phần áp lực, bàn tay run run khẽ xoay nắm đấm cửa phòng.

Cửa mở, trên giường có hai cô gái đang ngồi trên giường, ánh mắt thẫn thờ nhìn xa xăm, dưới bọng mắt thâm quầng, còn chưa hơn một ngày mà hai người giống như giảm đi mấy kí, cả người gầy guộc thấy hết cả xương.

- Hmm, biểu hiện bệnh nhân – Chàng trai tóc xanh lục nhìn vào hai cô gái nhỏ ngồi trên giường, đôi chân mày xinh đẹp hơi nhíu lại, đây là tâm bệnh sao.

- Hôm qua vẫn bình thường cho đến lúc trưa hôm qua thì thấy gục trên bàn, anh tưởng cô ấy ngủ nên không gọi cô ấy dậy, chiều lúc làm xong hết công việc khoảng 5h, anh đến gọi cô ấy dậy để đi về thì thấy mặt cô ấy tái nhợt, gọi mãi cũng không chịu tỉnh, đến lúc anh chuẩn bị bế cô ấy xuống xe để đi bệnh viện thì cô ấy mới tỉnh, anh thấy cô ấy như người mất hồn nhưng cũng không để ý vì tưởng cô ấy mệt nhưng đến lúc ăn cơm thì không chịu ăn, ánh mắt cứ nhìn xa xăm ... rồi Khương gọi nên anh mới biết Trang cũng có tình trạng giống như cô ấy rồi mới gọi cho chú đấy , ... – Hắn nói, ánh mắt nhìn nó đầy dịu dàng, yêu thương.

- Khoan, “ cô ấy “ là ai, “Trang” là ai ??? – Chàng trai tóc xanh lục nhìn hắn đầy thắc mắc.

- À ... – Hắn cười chữa ngượng rồi đến bên đó, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh, đôi tay to lớn chạm vào mái tóc mượt mà suôn dài của nó – Đây là “ cô ấy “ - chị dâu tương lai của chú.

Cậu kia khẽ rùng mình, da gà da vịt sởn cả lên, đây là lần đầu tiên anh ta thấy khuôn mặt “ thánh thiện” này của hắn, ôi đôi mắt lạnh lùng sắc như dao, khuôn mặt điển trai đã từng giết chết bao nhiêu trái tim cô gái bây giờ đã có chủ rồi sao.

- Còn Trang thì sao ?? – Anh chàng quay sang nhìn Khương.

- Khoảng 6h tối, lúc đó em vào phòng gọi cô ấy xuống ăn cơm thì thấy cô ấy ngồi đó, đôi mắt sâu thẳm không có hồn – Khương khẽ rùng mình, Trang ấm áp cùng anh vui đùa hằng ngày nay đâu rồi.

Chàng trai tóc xanh lục nghe xong liền lấy chiếc bao tay cao su đeo vào, nhắm mắt lại rồi hít một sâu, đôi mắt xanh đột ngột mở ra, giọng trầm xuống nghiêm nghị.

- Phiền mọi người ra ngoài, tôi cần không gian riêng tư để chẩn đoán tình trạng của bệnh nhân.

Nói xong, anh ta đẩy hết mọi người ra ngoài rồi đóng sầm cửa.

***** 2 giờ đồng hồ trôi qua ***

Mọi người sốt ruột ngồi chờ ở ghế sofa ở tầng 1, ai ai cũng vừa lo vừa sợ nhìn về phía cầu thang.

- Có phải đã ăn trúng gì không ??? – Bob hỏi.

- Nếu ăn trúng gì thì phải đi ăn chung mới bị giống nhau chứ đúng không, đằng này hai người đó dạo này khá bận, thời gian nấu cháo điện thoại còn không có lấy đâu ra thời gian mà đối mặt với nhau thanh thản ngồi ăn cơm với nhau – Hắn nhíu mày suy luận, hai tuần qua hầu như nó đều ở bên hắn, hắn ở đâu nó ở đó, hắn đi đâu nó đi đó ( à đương nhiên là những việc riêng tư như đi toilet này, đi tắm này, đi ... umm, ... vân vân này ... là không ở dính bên nhau đâu nhé ^^ )

- Nếu vậy thì ... có phải ở khu C không ??? – Bảo Bảo nói, ánh mắt đầy nghi hoặc.

- Sao chúng ta không có biểu hiện gì giống hai người đó, lập luận này không chính xác lắm ...

- Không được, phải làm một chuyến tới khu C thôi – Bảo Bảo đập bàn rời đi, Bob không an tâm nên tạm biệt Khương và hắn chạy đi theo Bảo Bảo.