Anh Sẽ Khiến Em Nói: Em Yêu Anh!

Chương 30




- TRỊNH TRỌNG KHANGGGGGGGG - Trang hét lớn khi thấy Khang đang ngồi nói chuyện với nó, cô tự hỏi tại sao anh lại ở đây.

Trọng Khang giật mình khi nghe giọng nói quen thuộc ở sau lưng, anh từ từ quay người lại, đập vào trong mắt anh ... là cô ấy.

Nó cố nhịn cười, cúi đầu làm việc của mình, chuyện này nó biết lâu rồi.

- Á à – Cô hùng hổ tiến tới, xách lỗ tai của anh lên – Ngồi đây cưa cẩm gái cơ đấy, thế mà bảo có việc bận đi nước ngoài cơ đấy.

Mới hôm qua còn điện thoại bảo nhớ cô mà hôm nay lại như vậy đây, thiệt là tức chết đi mà.

- Anh anh...á á Trang à, để anh giải thích mà hu hu – Mặc kệ cho anh có giải thích la hét hay khóc ròng nữa cô cũng không nghe, trước hết phải kéo anh ra khỏi chỗ nãy cho ... đỡ ngại.

Hắn vừa vui vừa khó hiểu, vui vì đã tống khứ được Khang đi, khó hiểu về mối quan hệ thật sự của hai người họ * mắt đui mới không biết *

- Họ là... – Hắn quay sang nó, bỏ lửng câu.

- Người yêu, đã quen nhau được năm năm rồi – Thấy hai người kia đi rồi nó mới ôm bụng cười, cười nhiều đến nỗi chảy cả nước mắt.

- Có gì buồn cười sao? – Hắn nhìn nó thắc mắc.

- Có chứ, cái anh kia cứ quen cô này tới cô kia trong thời gian quen con Trang, thế mà tụi nõ vẫn ở bên nhau những năm nam, thật quá khó hiểu và quá buồn cười cho cuộc tình này ha ha ha – Nó nói xong ôm bụng cười.

Hắn vẫn khó hiểu nhìn ra cánh cửa.

Buồn cười lắm sao !

*********************** Tại một góc đâu đó của công ty TTK ************************

- Trang à, Trang ơi, Trang à – Khang lay lay tay của Trang, nước mắt lã chã, gương mặt tội nghiệp.

- Thích bạn tôi rồi chớ gì – Trang khoanh tay quay mặt đi chỗ khác.

- Không mà, anh chỉ yêu mình bé Trang bé nhỏ của anh thôi – Giọng anh ta ngọt sớt đầy nịnh nọt.

- Tại sao lại ở đây? – Trang hắng giọng, thực ra trong lòng cô cũng nguôi ngoai bớt được một phần rồi.

- Anh đến đây làm việc.

- Ai khiến.

- Ba anh.

- ... Lăng nha lăng nhăng, gò ai không gò, gò bạn thân tôi!

- Nào anh đâu dám, anh thề là anh chỉ yêu mình Trang thôi, anh chỉ nói chuyện với cô ấy, chỉ là nói chuyện, không hề có ý khác đâu – Anh ta nài nỉ giọng đáng thương.

- Hứ,đi lăng nhăng tiếp đi nếu muốn chầu Diêm Vương.

- Không dám đâu vợ, anh chỉ yêu vợ thôi – Nói rồi anh khoác tay lên vai Trang, cười híp mắt – Đi anh kem nhé vợ!

Cô không nói gì chỉ gật đầu.

Tình yêu thật ngọt ngào và cũng rất đáng sợ, suốt năm năm yêu anh, thật sự cô rất khổ, nhiều lần gặp bế tắc chỉ muốn từ bỏ tất cả nhưng lại không nỡ. Suốt năm năm cô hành hạ bản thân mình phải nhìn đi nhìn lại mấy cảnh giường chiếu của anh, nhưng lại không nói cho anh biết.

Anh đã giúp cô rất nhiều vì vậy cô nợ anh, mà nợ thì đương nhiên phải trả, nên mỗi khi nhìn thấy cô lại lơ đi coi như là không hề có chuyện gì xảy ra.

Lúc đầu thì cũng nghỉ đơn giản là trả nợ, nhưng ở bên anh lâu như thế tình cảm lại tăng dần rồi nó lại biến thành tình yêu.

Cô khóc rất nhiều, dường như không hề ít, nhiều đến nỗi bọng mắt của cô cứ to dần ra, nhưng cô vẫn chịu đựng, chịu đưng để một ngày anh có thể chấp nhận cô.

Hai người quay đi, không biết rằng có hai người đang lấp ló đằng sau cánh của kia rình mò xem chuyện tình cảm của hai người.

- Ối dồi ôi, tình cảm thế chứ nị - Nó thấy hai người quàng vai bá cổ trông tình cảm thì rất ngượng mộ.

- Đúng tình cảm thật – Hắn hùa theo, trong đầu đang suy diễn cảnh tưởng nếu hắn và nó cũng như vậy thì sẽ thế nào – Hay là hai mình cũng như vậy đi.

Hắn nhìn nó nháy nháy mắt làm mặt nó đỏ ựng lên.

Nó nhìn hắn ngượng ngừng, dậm chân tức giận rồi quay vào phòng.

- Biến thái!

Hắn đứng sau ngẩn tò te nhìn nó bước vào phòng, miệng cười gian xảo.