Anh Sẽ Khiến Em Nói: Em Yêu Anh!

Chương 11




2

Đã mặc đồ sexy như vậy mà nó còn đi qua đi lại trước mặt hắn như này, thật sự ngay lúc này hắn chỉ muốn chạy ngay tới bên nó và cắn nó một phát trên làn da trắng mịn đó thôi... nhưng không được, phải nhịn, nhất định phải nhịn, không được để nó nghĩ xấu về hắn.

- Không phải vừa ăn sao? – Nó hỏi hắn, lòng tự thắc mắc rằng hắn chưa nó sao?

- Ôi dào, có ăn được gì đâu, anh ngồi nhìn với nói thôi hà. Vả lại anh thấy em ăn cũng ít!

-...- Nó không đáp, lúc nãy nó cũng ăn có một muỗng cơm húp một muỗng canh, haizz chưa đủ nó, đối với một người coi trọng bữa ăn như nó thì như này là không được.

- Mì nhé? – Khỏi cần nó trả lời, hắn cởi áo vest đặt xuống ghế rồi xắn ống tay áo lên bước về phía bếp.

Nó nhìn hắn, rồi mở cửa tủ lạnh, với tay lấy hộp sữa ở sâu bên trong, sau khi lấy được hộp sữa nó quay đi tìm cốc rồi thản nhiên trốc sữa ra cốc, nốc một hơi sạch cả ly, cách nó cư xử rất tư nhiên như đang ở nhà của mình.

- ... – Uống được một ngụm không hề nhỏ, nó chẹp miệng rồi lè lưỡi trông rất đáng yêu, nhưng vẻ mặt nhanh chóng đanh lại trước khi để hắn thấy, đôi môi nhỏ mấp máy, ngữ âm sắc lạnh vang lên – Sữa hết hạn.

Hắn đang chăm chú vào nồi mì trên bếp lửa nghe nó nói vậy thì giật mình quay lại, hẳn là bà Giang không thay sữa trong tủ lạnh rồi chắc tại hắn ít uống sữa nên bà Giang không chuẩn bị sẵn trong tủ lạnh.

- Em muốn uống sao? – Hắn tiến về phía nó, nhìn vào hộp sữa nó cầm trên tay, hộp sữa này cũng mới hết hạn một hai hôm, không biết lúc nãy nó uống vậy có sao không – Để anh chạy xe ra siêu thị mua sữa.

- Không cần – Nó cầm cốc sữa đổ thẳng vào bồn rửa bát rồi thẳng tay vứt luôn cái hộp vào thùng rác, nó quay trở lại cái tủ lạnh quét mắt một lượt – Hết đồ ăn.

Hắn thở dài ảo não, sao cái gì nhà hắn cũng hết thế, khổ lắm. Nó lấy hai quả trứng, bắc chảo rồi làm ốp la, nhìn hắn chật vật với nồi mì nấu cả thế kỷ chưa xong, nó gạt hắn sang một bên rồi chiến đấu với cái bếp lửa.

---- 10 phút sau -----

Nó bê hai tô mì nóng hổi thơm phưng phức khói bay nghi ngút trước mặt hắn, ôi chỉ cần ngửi thôi cũng biết ngon rồi.

Tô mì được trang trí rất đẹp mắt, bên trên những cọng mì xoăn là 1 quả trứng ốp la được trang trí bằng tương ớt, phía bên một góc còn điểm thêm vài cọng hành ngò xanh tươi trông đẹp mắt, một tô mì đầy màu sắc.

Hắn nhíu mày nhìn tô mì mà nó đẩy về phía mình như sinh vật lạ, đây là lần đầu tiên hắn ăn mì tôm, lúc trước hắn chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình cho vào miệng thứ khủng khiếp này.

Hắn nhắm tịt mắt e dè dơ đôi đũa lên, gắp một sợi mì nhỏ rồi cho vào miệng, đôi mắt khẽ giãn ra, hắn gắp một miếng trứng cho vào miệng rồi với tay lấy cái thìa húp một ngụm nhỏ phần nước dùng. Đôi mắt hắn bỗng sáng lên, hắn không kìm chế được mình thốt lên tiếng.

- Ui, ngon thật đấy, không ngờ mì ngon như vậy, thế mà trước giờ anh bỏ phí một món ngon như thế!

Nó không trả lời, chỉ im lặng cúi xuống ăn mì, nó chỉ ăn hết được nửa tô, định đem đi bỏ thì bị hắn ngăn lại.

- Ấy bỏ à, đừng, để anh ăn cho.

Nó vẫn im lặng nhìn hắn, sau đó đặt tô xuống bàn đẩy về phía hắn, đôi môi khẽ mấp máy.

- Phòng tắm?

- Lên lầu, phòng số hai, rẽ phải – Hắn vừa nói vừa hút mì rồn rột.

Nó vừa đi khuất, hắn liền vứt tô mì đang ăn dở của hắn sang một bên, thực ra việc nó bỏ đi hay không đâu liên quan tới hắn nhất là việc lãng phí thức ăn, trong từ điển của hắn không chứa mấy từ đó, hắn chỉ muốn biết tô mì của nó và hắn tô nào ngon hơn thôi.

Tô mì này... sao ngọt quá, không phải ngọt vì đường mà là vị ngọt của tình yêu.

Thôi chết, tình yêu của hắn dành cho nó càng ngày càng lớn rồi.