Ánh Sao Sáng Chói

Chương 37




Ngô Hạ Ngự làm Đông Phương Nhiêu chấn động không ít, cô biết rõ Ngô Hạ Ngự là hạng người gì, tùy tiện ăn thức ăn người khác để dư lại không phải chuyện hắn có thể làm. Không biết đầu hắn có va chạm ở đâu không nữa, dĩa thức ăn của Đông Phương Nhiêu qua vài muỗng đã bị vét sạch bách.

Đông Phương Nhiêu trợn mắt há mồm, không khỏi kinh ngạc vươn tay dò trán Ngô Hạ Ngự “Hôm nay anh có ấm đầu không vậy?” Một tay chạm trán hắn, lại chạm trán của mình, nhiệt độ rất bình thường a, một chút cũng không có dấu hiệu bị bệnh.

Ngô Hạ Ngự thẹn quá hóa giận, “Uy, con gái con đứa sao thích động tay động chân quá vậy!” Dứt lời nét mặt chán ghét gạt tay Đông Phương Nhiêu xuống, lần trước cũng thế, lần này cũng thế, nữ nhân này sao lại có tật xấu sờ loạn cái trán người ta vậy nè?

Ngô Hạ Ngự ăn xong, cấp hống hống nói “Mau gọi tính tiền đi, cô không phải vừa muốn tính tiền!” Thật ra thì Ngô Hạ Ngự đối với việc đem dĩa thức ăn của Đông Phương Nhiêu hỏi cũng không hỏi một tiếng liền nuốt vào bụng có chút ngượng ngùng, vì vậy đáng xấu hổ dùng loại ác nhân cáo trạng trước để che giấu. Lỗ tai hai bên âm thầm đỏ ửng.

Đông Phương Nhiêu giống như nghi ngờ liếc hắn, cũng không nhiều lời, nâng tay kêu phục vụ viên tới tính tiền.

Phục vụ viên rất chú ý nhất phương động tĩnh khách hàng, thấy Đông Phương Nhiêu phất tay lập tức có người đi tới.

“Hóa đơn.” Đông Phương Nhiêu nói, “Bao nhiêu?” Vừa hỏi vừa lôi một xấp tiền lẻ từ túi bên trong. Đông Phương Nhiêu khác biệt Phương Diễn, Phương Diễn đều trực tiếp quẹt thẻ, không mang theo tiền mặt, mà thói quen Đông Phương Nhiêu là dùng chân kim bạc trắng để đài thọ, tương đối bài xích dùng thẻ, cũng là bị ảnh hưởng của thói quen nghề nghiệp nên không thích ký tên, cảm thấy lúc ký tên tựa như bán mình.

Ngay cả fan hâm mộ, Đông Phương Nhiêu cũng rất ít khi chính thức ký tên, mặc dù rất thích bọn họ, nhưng cũng sẽ lễ phép cự tuyệt. Trong ngành không thiếu nữ minh tinh không thích ký tên.

“Hách tiểu thư, hóa đơn đã có người thanh toán rồi.” Kết quả tiền còn chưa tìm ra, liền nghe phục vụ sinh nói.

Đông Phương Nhiêu lập tức ngây ngẩn cả người, nhìn về phía Ngô Hạ Ngự, Ngô Hạ Ngự cũng không biết chuyện gì xảy ra, lắc đầu bày tỏ không phải mình làm. Cũng muốn biết a, hắn vừa vào vẫn luôn ở một chỗ với Đông Phương Nhiêu, một bước không rời, hắn cũng không biết thuật phân thân, sao có thời gian đi tính tiền? Ăn cơm với nhìn người trước mặt còn không kịp.

“Là ai trả vậy?” Đông Phương Nhiêu nghiêng đầu hỏi.

“Dạ, cái này.. .. .. Tôi cũng không rõ lắm.. .. . .”

“Quản lý vừa rồi thông báo ... biết ngài đến dùng bữa đã có người lấy hóa đơn tính tiền rồi, không nên quấy rầy hai vị, chờ hai vị dùng cơm xong rồi mới nói cho hai vị biết.. .. . .”

Không nghĩ tới Đông Phương Nhiêu sẽ hỏi cái vấn đề này, phục vụ sinh ấp úng không sắp xếp được câu chữ rõ ràng, Đông Phương Nhiêu nghe xong, dựa thẳng lưng, lại nói: “Vậy cô gọi quản lý tới đây đi.”

Mỗi khi ra ngoài Đông Phương Nhiêu tương đối chú ý vấn đề này. Là nhân vật của công chúng, có lúc ra cửa ăn một bữa cơm cái gì biết cái gì không biết được mọi người tranh cướp muốn trả tiền, nhưng nhận ân huệ nào có đạo lý không trả, có thể tránh thì tận lực tránh. Hơn nữa, Đông Phương Nhiêu cho là nhà hàng cũng không phải không để ý tới ý nguyện khách hàng, dưới tình huống khách không biết gì cứ để người khác trả tiền, mặc dù nghĩ cho phương diện của mình. Dù sao đồ miễn phí, người nào ngu mới không ăn đây?

Không lâu người quản lý là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi đi tới, Đông Phương Nhiêu lần trước đến cùng Phương Diễn có gặp qua, chẳng qua không nghĩ tới quản lý là hắn. Đông Phương Nhiêu vẫn tưởng người này hẹn khách tới dùng bữa, chỉ là ở trong một bao gian khác mà thôi.

“Hách tiểu thư, nghe nói ngài có chuyện tìm tôi.” Nam nhân kia cử chỉ thoả đáng, khí độ phi phàm, đi đến trước mặt Đông Phương Nhiêu hỏi.

Đông Phương Nhiêu gật đầu “Có thể cho tôi biết là ai giúp tôi thanh toán hóa đơn không?”

Thật ra thì nhìn thấy nam nhân này, Đông Phương Nhiêu đại khái đã đoán ra, cũng chỉ muốn xác thật một chút vấn đề nghi ngờ trong lòng, thế giới nhỏ như vậy, không ngờ lâu lâu mới đến một lần hết lần này tới lần khác gặp được.

“Là Phương thiếu thay ngài đãi khách .” Người này không chút giấu giếm nói: “Phương thiếu vừa rồi tới dùng cơm nhìn thấy ngài ở cửa, bảo tôi đem hóa đơn tính cho ngài ấy, hiện tại Phương thiếu còn chưa đi, ngài muốn đi gặp một lần không?”

Đông Phương Nhiêu tất nhiên không muốn, phất tay một cái, “Phương thiếu đang dùng cơm, tôi sẽ không quấy rầy.” Với tay ví tiền vừa rồi lôi từ túi xách ra tùy tiện đặt ở trên mặt bàn, hỏi: “Thay tôi cám ơn lòng tốt của Phương thiếu, nhưng hóa đơn của ai thì để người đó tính, bao nhiêu tiền?”

Quản lý không ngờ Đông Phương Nhiêu sẽ không nể tình Phương Diễn, không khỏi nhìn Ngô Hạ Ngự ngồi đối diện một cái, Ngô Hạ Ngự vòng tay trước ngực, gác chân, hắn nhìn cũng không ra nguyên cớ.

“Hách tiểu thư, xin ngài đừng làm khó chúng tôi. Ngài như vậy chúng tôi rất khó xử.” Rõ ràng Phương Diễn bên kia không đắc tội nổi, nên cố gắng thử thuyết phục Đông Phương Nhiêu.

Nhưng Đông Phương Nhiêu đời nào thuận theo, vốn không muốn có bất kỳ dính líu nào với Phương Diễn, thật vất vả mới dứt khỏi, cứ lôi lôi kéo kéo, dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng còn ra thể thống gì? Nghe quản lý nói lập tức hiểu ý của hắn, nghiêm mặt, “Anh là người quản lý của nhà hàng, chức trách bổn phận của anh tin rằng không cần tôi nói chính anh cũng biết, hiện tại tôi chỉ là muốn tự mình trả tiền bữa ăn của mình, chẳng lẽ làm khách ở đây ngay cả quyền lợi này cũng không có?”

Đông Phương Nhiêu rành rọt nói từng câu từng chữ, quản lý nếu nói thêm nữa thì quá không thức thời. Mà làm quản lý nhà hàng cao cấp, hắn đương nhiên sẽ không biết không thức thời như vậy, lập tức gật đầu đáp dạ, để người phục vụ sinh tới giải quyết vấn đề tính tiền hóa đơn, hắn liền đi trước.

Đông Phương Nhiêu nhìn phương hướng hắn đi là dãy bao gian bên kia, chắc là đi thông báo Phương Diễn, cũng chẳng sao, bao nhiêu thì lấy tiền ra trả bấy nhiêu, cho dù hôm nay là Phương Diễn đứng ở trước mặt cô, cô vẫn làm vậy.

Mà Ngô Hạ Ngự đâu rồi, từ đầu đến đuôi nhìn Đông Phương Nhiêu xử lý, một chữ chưa nói, hoàn toàn là thái độ xem cuộc vui.

Đông Phương Nhiêu trả tiền tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, “Tiền cũng trả còn không định đi? Chưa ăn no sao?” Dứt lời, cầm túi cầm áo khoác.

Ngô Hạ Ngự cười hắc hắc, “Lần sau tôi mời, bảo đảm so với nhà hàng này ăn ngon hơn nhiều.”

Điển hình được tiện nghi còn khoe mẽ, nếu không phải vì mời hắn ăn bữa cơm, cũng sẽ không tới nơi này, không tới nơi này cũng sẽ không đụng phải Phương Diễn. Đông Phương Nhiêu thấy hắn còn chậm chạp quá, đưa tay bắt lấy, “Uy, nhanh lên một chút đi!” Không đi nhanh đợi Phương Diễn ra ngoài là tốt luôn, tuyệt đối không hề muốn chạm mặt anh.

Đông Phương Nhiêu còn không có phát hiện, cùng Ngô Hạ Ngự ở chung một chỗ, bọn họ trở nên”Uy” “Uy” “Uy” .

Đông Phương Nhiêu lôi kéo Ngô Hạ Ngự chưa đi hai bước, Phương Diễn tới đây rồi, bước tới trước mặt hai người, ánh mắt thâm trầm mịt mờ.

“Sao đến cũng không chào hỏi?” Một đôi mắt không để lại dấu vết ở nơi tay Đông Phương Nhiêu lôi kéo Ngô Hạ Ngự một cái, sau đó dời đi.