Ánh Sao Sáng Chói

Chương 10




Thực chất Vũ ca nói những lời này với Đông Phương Phương chẳng có tác dụng gì, về chuyện Đông Phương Nhiêu nhìn trúng vai phụ vẫn giấu trong lòng không dám nói cho Vũ ca biết, Vũ ca mà nghe một đường này nhất định xảy ra tai nạn, cô còn rất yêu quý tánh mạng của mình không dám mạo hiểm. Nói bóng nói gió về vai phụ, Vũ ca nói vài câu đại ý là nhân vật phụ chủ yếu lựa chọn những diễn viên mới, có một chút tiếng tăm sẽ không được để ý tới, đạo diễn vốn tính dùng những khuôn mặt hoàn toàn mới, làm cho người xem có cảm giác mới lạ, tính là như thế nhưng vai chính thì không được, vì đã có ' hậu thuẫn sau sân khấu ' hớt vai, nếu muốn vớt vai phụ thì không thành vấn đề.

Đông Phương Nhiêu vừa nghe Vũ ca nói, rất vui mừng, cô xem trọng chính là vai phụ này.

Phim truyền hình thử kính không giống phim điện ảnh, khác chủ yếu ở việc chọn chủ phương, phim truyền hình tuyển diễn viên tựa như tuyển tú, áp dụng phương thức công khai từ biển người lựa chọn, đến sơ tuyển, rồi đến phục chọn, người xem bỏ phiếu, giám khảo phê bình, tầng tầng các vòng chọn lựa. Đặc biệt đa số đội hình khổng lồ trong phim truyền hình thường sử dụng đám người mới. Hoặc trực tiếp là dự định trước mấy người, sau đó thông báo thử kính, thích hợp lưu lại, không thích hợp lập tức nói lần sau hợp tác (chắc như câu “chúc may mắn lần sau”). Cũng chia sơ tuyển phục chọn, nhưng hiển nhiên loại tại chỗ rất nhiều.

《 hạ điện y thủy 》 không thể nghi ngờ là thuộc về sau loại.

Đông Phương Nhiêu cùng Vũ ca xuất phát không tính là sớm, nhưng cũng không muộn, vừa đi vào thì có nhân viên dẫn tới một phòng hóa trang lớn. Không cần nhiều lời, trực tiếp có thợ trang điểm đi tới hóa trang cho Đông Phương Nhiêu, Đông Phương Nhiêu hoàn toàn để mặc người bôi bôi trát trát, không vấn đề, Đông Phương Nhiêu sớm đã quen.

Vũ ca lại chạy đi không thấy bóng, hắn gặp được người quen, nhìn Đông Phương Nhiêu bên này không vội, chạy đi hàn huyên.

Đợi Đông Phương Nhiêu hóa trang xong Vũ ca vẫn chưa trở lại, Đông Phương Nhiêu ngoan ngoãn ở bên cạnh tìm băng ghế ngồi, thợ trang điểm bề bộn nhiều việc, rất nhiều người tới, tẩy trang rồi lại trang điểm lần nữa.

Lâm Hạnh Nhi với Lý Hàm trọng điểm mà Vũ ca nhắc lúc nãy cũng tới, chủ yếu là các cô cách Đông Phương Nhiêu quá gần, khoảng ba bước chân, Đông Phương Nhiêu không muốn biết cũng không được.

Lý Hàm: “Ơ, tiểu thiên hậu Lâm Hạnh Nhi của chúng ta tới a.. .. . .” (Lý Hàm nhấn mạnh ở chữ ' tiểu ')

Lâm Hạnh Nhi: “Lý Hàm, thật là nhân sinh hà xứ bất tương phùng.” (đại ý là con người đi đâu cũng có thể gặp lại người quen cũ)

Lý Hàm, Lâm Hạnh Nhi mỗi người vừa mới một câu, thân phận liền lộ ra. Đông Phương Nhiêu nghe thấy mùi thuốc súng rất đậm, vốn muốn đi, nhưng nghĩ trốn làm gì? Nên cũng không đi, tiếp tục ngồi, lấy điện thoại ra chơi điện tử .

Đông Phương Nhiêu chơi game rất chuyên tâm, bên tai thỉnh thoảng bay tới đôi lời.

“.. .. .. Ca hát cho tốt đi, học đòi người khác ra ngoài đóng phim, cô cho rằng đóng phim giống như cô ca hát, miệng khẽ trương khẽ hợp thì xong rồi.. .. . .”

“.. .. . .”

“.. .. .. Cũng không giống một số người, diễn biết bao lâu vẫn không có chút tiếng tăm nào, cô vậy cũng gọi là đóng phim sao? Làm chủ quầy rượu thì có?”

“.. .. .. Lâm Hạnh Nhi tôi cảnh cáo cô, đừng tưởng có Phương Diễn chống lưng thì ở chỗ này phách lối, Phương Diễn là ai, hắn cũng chỉ vui đùa một chút với cô mà thôi, đừng tự cho là giỏi.. .. . .”

“.. .. . .”

“.. .. .. Ít nhất Phương Diễn nguyện ý chơi với tôi, có người muốn còn bị đẩy ra đấy!”

Lời nói tới đây thì gảy, tiếp theo đó là “Pằng” một tiếng, giật mình Đông Phương Nhiêu thiếu chút nữa làm rơi điện thoại trên tay, cửa ải cuối cùng rồi! Lần này toàn bộ xong rồi, lại bắt đầu từ cửa thứ nhất.

Yên lặng ngẩng đầu nhìn lên, Lâm Hạnh Nhi đang bụm mặt, người quản lý của cô đẩy cô ra sau lưng đem thân hình phì nhiêu chắn phía trước, chỉ lộ ra một đôi mắt vừa oán vừa hận trừng mắt nhìn Lý Hàm. Sự chú ý của mọi người trong phòng hóa trang cũng bị âm thanh chát chúa của cái tát vang dội hấp dẫn, rõ ràng người đánh chính là Lý Hàm.

“Lý Hàm, cô đừng quá phận! Làm việc trước xin chú ý thân phận cùng trường hợp!” người quản lý Lâm Hạnh Nhi không thể nghi ngờ bị một tát này của Lý Hàm làm cho nổi giận nói.

Lý Hàm ngược lại không sợ, vẻ mặt thoạt nhìn ác hơn vừa rồi mấy phần: “Chị đừng ở trước mặt tôi nói những lời này, chuyện giữa tôi với Lâm Hạnh Nhi chị rõ nhất, ban đầu cho Lâm Hạnh Nhi đáp cầu dắt mối, người đưa Lâm Hạnh Nhi lên giường Phương Diễn còn không phải do chị. Tôi muốn không phải là Lâm Hạnh Nhi.. .. .. Hừ, tóm lại một tát này đánh cũng đánh rồi, chị dám đánh trả liền tới đây đi!” (nhào zô :P)

Trước mặt mọi người đánh Lý Hàm, người quản lý kia làm sao dám, Lâm Hạnh Nhi núp ở phía sau người quản lý cũng không biết đang suy nghĩ gì, ánh mắt trong nháy mắt liền đỏ, cũng không nói thành lời, chỉ hung hăng nhìn chằm chằm Lý Hàm, giống như là muốn dùng con ngươi đem Lý Hàm trừng cho chết. (nhìn trừng trừng cũng chết người hở?)

Lý Hàm đợi nửa phút không ai đáp lại, hừ lạnh một tiếng, nói: “Hai năm rồi, vẫn như vậy.” Cũng không biết là nói Lâm Hạnh Nhi hay là nói người quản lý Lâm Hạnh Nhi. Dứt lời, xoay người rời đi, chỉ để lại một bóng lưng yểu điệu. Không lâu sau, bóng lưng ấy cũng biến mất ở cửa.

Phòng hóa trang vắng lặng một hồi, nhưng bên trong giới giải trí tranh giành tình nhân, chuyện tình lãnh trào thầm phúng đã thấy nhiều, ai cũng không cảm thấy có cái lạ, rất nhanh lại quay đầu việc ai nấy làm, công việc lu bù lên.

Đông Phương Nhiêu ngược lại cảm thấy Lý Hàm này thật có ý tứ, đầu năm nay trong giới người ở trước mặt thì tươi cười, sau lưng thành tiểu nhân cuồng ghim có rất nhiều, dám trước mặt mọi người khiêu khích thật đúng là không có người thứ hai. Huống chi ' có bối cảnh ' như Lâm Hạnh Nhi, Lý Hàm thật can đảm .

Hiện trường giải tán, Đông Phương Nhiêu lại vùi đầu dùng đầu ngón tay bấm điện thoại sống lại lần nữa sấm quan, chuyến đi này đúng là rất nhàm chán, vì mấy phút diễn xuất phải chờ đợi bốn năm tiếng đồng hồ là chuyện thường tình, đừng nói bốn năm tiếng, mười tiếng Đông Phương Nhiêu cũng chờ. Có lúc lại đưa đẩy cái chân không chạm đất, thời gian ngủ cũng không có, tóm lại chính là không ổn định. Nhưng Đông Phương Nhiêu sớm đã thành thói quen, vẫn yêu thích quay phim thì có thể có biện pháp gì? Vì vậy Đông Phương Nhiêu vì ứng phó sự kiện chờ đợi dài hạn này, đã sớm luyện một thân bình tĩnh, dùng thời gian chơi game rất có bộ dáng.

Vũ ca rốt cục trò chuyện xong, nhớ lại còn có Hách Giai Giai đi thử kính, quay lại phòng hóa trang tìm, liếc mắt liền thấy Đông Phương Nhiêu đang cúi đầu bấm điện thoại, lôi kéo Đông Phương Nhiêu đi, “Làm sao em vẫn còn ở nơi này, đại tiểu thư của tôi ơi, sao em không ngẩng đầu lên nhìn chung quanh một cái, mọi người đi hết trơn rồi.” Phát hiện bên cạnh Đông Phương Nhiêu hoàn toàn không còn ai, biết chuyện này lại xảy ra, rời cô đi đúng là sai lầm.

Đông Phương Nhiêu cũng không giải thích, mình khả năng cảm thực cứ như vậy, Lâm ca sớm quen, về phần Vũ ca, trước mắt trong thời gian thích ứng giác ngộ. Chẳng qua là đáng tiếc game đang chơi, lại ở cửa ải cuối cùng. .. .. .

Yên lặng tắt, hôm nay sấm quan khó khăn nặng nề, chỉ có thể lần sau lấy ra chơi tiếp.

Quá trình thử kính trải qua thuận lợi, làm chủ phương cũng coi là lão đại có kinh nghiệm trong vòng người, thời gian sắp xếp rất chặt chẽ, không khí cũng điều chỉnh rất nhẹ nhõm, nhân thủ một đề mục, trước bắt đầu chọn từ vai phụ, Đông Phương Nhiêu bởi vì vừa bắt đầu liền định là chủ giác thử kính, vì vậy bài danh rất dựa vào sau, đếm ngược thứ ba. Có thể nghĩ, đếm ngược thứ hai cùng người cuối cùng sẽ ở trên người Lý Hàm, Lâm Hạnh Nhi.

Đông Phương Nhiêu đặc biệt chú ý, phát hiện Lý Hàm ngồi ở hàng thứ nhất, Lâm Hạnh Nhi cư nhiên cách mình rất gần, cùng ở hàng thứ hai, bất quá một ở chính giữa, một ở bên phải. Lâm Hạnh Nhi mặt không chút thay đổi, Lý Hàm chỉ để cái ót cho Đông Phương Nhiêu. Cho dù như vậy, khó phạm vào nghiện bát quái, Đông Phương Nhiêu tự giác rất khá, quay đầu liền cùng Vũ ca tán gẫu.

Bởi vì này lần làm phim lớn, rất nhiều người tới thử kính, đa số đều là người mới, quá trình thử kính thật đúng là náo loạn không ít chuyện cười, dưới đường đi tới tiếng cười vang không dứt, studio để diễn viên trẻ tuổi vốn có chút khẩn trương thử kính cảm thấy nhẹ nhõm không ít. Để cho Đông Phương Nhiêu thấy được có mấy tiềm lực. Đến phiên Đông Phương Nhiêu, hiện trường người vẫn rất nhiều, diễn viên trẻ tuổi không giống Lý Như Cửu, Thi Lam Lam và Nghi Hạo Đông luôn luôn bận rộn, huống chi bọn họ hy vọng có thể xem nhiều diễn viên khác thử kính tính toán thử mình lần này thử kính kết quả như thế nào, vừa là học tập, cũng là quan sát.

Lần này thử kính chính là so người nào sau lưng có núi dựa lớn hơn, Đông Phương Nhiêu rõ ràng, nếu bàn về quan hệ, chủ giác không thể nghi ngờ sẽ rơi vào tay Lâm Hạnh Nhi, Đông Phương Nhiêu nhìn trúng là nhân vật nữ phụ một, nhân vật này người cạnh tranh mạnh nhất chính là Lý Hàm. Bàn về kinh nghiệm, Lý Hàm diễn qua hai bộ kịch thần tượng, kinh nghiệm coi như là khá sâu, mà mình một tác phẩm cũng không có, bàn về quan hệ, không biết Lý Hàm là như thế nào có được cơ hội thử kính, dù sao Hách Giai Giai là bởi vì Phương Diễn, điểm này coi như là Đông Phương Nhiêu thắng hiểm. Nhưng dựa hết vào cái này hoàn toàn không đủ.

Đông Phương Nhiêu vẫn nghiêm túc nhận thức hết tiết mục diễn trong tay, không nghi ngờ chút nào bốn tòa tươi đẹp, tiếng vỗ tay như sấm. Hiển nhiên Đông Phương Nhiêu xuống đài Lý Hàm cùng Lâm Hạnh Nhi hai người không hẹn mà cùng nhìn Đông Phương Nhiêu, hoặc là vốn không đem người này làm đối thủ, hoàn toàn không ngờ diễn xuất cao tay như vậy.

Kế tiếp chính là Lý Hàm, Lý Hàm đi qua Lâm Hạnh Nhi. Tất cả trong dự liệu Đông Phương Nhiêu, tiềm lực rất tốt, nhưng tuổi trẻ kinh nghiệm ít còn kém điểm hỏa hậu. Ở trong mắt Đông Phương Nhiêu, Lý Hàm diễn xuất hơn Lâm Hạnh Nhi một bậc.

Vốn là thử diễn giành vai chính, bình thường sẽ không công bố kết quả tại chỗ, đều là đi về chờ thông báo, hoặc là trực tiếp chọn trúng hoặc là tham gia thi lại, kết quả kém nhất chính là một chút cũng không có tin tức trực tiếp bị xử ngó lơ.

Lâm Hạnh Nhi biểu diễn xong, Đông Phương Nhiêu chuẩn bị đi, làm chủ phương cũng toan tính lớn như thế, Đông Phương Nhiêu ngồi ở hai hàng cuối cùng, cửa lớn mở ở trước khán đài, người trước mặt bầy ra chật chội, Đông Phương Nhiêu cũng không có dục vọng chen người, chờ người dần dần giải tán mới đứng dậy. Lâm Hạnh Nhi ngồi chung một hàng Đông Phương Nhiêu, cũng không có đi, lúc Đông Phương Nhiêu phải đi Lâm Hạnh Nhi vẫn ngồi tại chỗ, đại khái là phải đợi toàn bộ mọi người đi hết.

Vũ ca đi trước mặt Đông Phương Nhiêu, hai người đều bước không nhanh, vừa đi vừa nói chuyện, buổi chiều còn hẹn một nhà đầu tư khác thương lượng hợp đồng.

Chẳng qua là đi đi, không biết thế nào , chợt có người từ phía sau xông tới thiếu chút nữa đụng Đông Phương Nhiêu ngã, vội vội vàng vàng , bất quá một hồi liền chạy năm sáu thước xa. Vũ ca tức miệng định mắng to, lời nói đến khóe miệng mới phát hiện người nọ là Lâm Hạnh Nhi, lại nhịn trở về. Đỡ Đông Phương Nhiêu vội vàng hỏi có sao không.

Đông Phương Nhiêu đứng thẳng lắc đầu một cái, chẳng qua là đụng chút xíu, có thể có chuyện gì? Cũng không phải là con nít hay thủy tinh, Đông Phương Nhiêu còn rất cao khỏe nha.

Chẳng qua là có chút tò mò có cái gì để cho Lâm Hạnh Nhi vội vàng chạy như vậy, ngay cả hình tượng cũng không để ý. Nhìn theo mới phát hiện một người đang đứng ở cửa, Lâm Hạnh Nhi rõ ràng thấy người này chạy đến .

Đông Phương Nhiêu định nhãn nhìn cho rõ, đứng ở cửa , không phải là Phương đại gia Phương Diễn chứ ai?