Ánh Sao Lọt Vào Gió Cát

Quyển 1 - Chương 6: Mẹ nó, tiểu gia bị chôn sống!




Editor: Riêu

Tín hiệu di động của cơ trạm ở phía đông, không tiện đường.

Sau khi Phó Tầm và tài xế xe bảo hộ thương lượng xong, bọn họ chia đội đi theo hai đường.

Xe bảo hộ đến cơ trạm tín hiệu, nếu trên đường không tìm được người thì quay trở lại phụ cận Sa Lương hạ trại; Mercedes G đi hướng bắc, bất luận có manh mối hay không, trước khi trời tối phải trở lại doanh trại.

Liên quan đến múi giờ, Tây Bắc vào tháng bảy thời gian mặt trời lặn là khoảng bảy giờ. Trời tối hoàn toàn là sau tám giờ.

Chạng vạng tối trời nổi gió, gió mang theo cát mịn ập vào mặt, có đá vụn rơi lên kính chắn gió phát ra tiếng lộp bộp. Âm thanh kia giống như tiếng mưa rơi, bắt đầu lúc nghỉ.

Chỉ chốc lát, bằng mắt thường cũng có thể thấy, những hạt cát mịn tung bay trên cần gạt nước, tích tụ thành một tầng bão cát thật mỏng, giống như một cái dây nhỏ, ngoằn ngoèo uốn lượn.

Trong hoang mạc ở Tây Bắc rất thường thấy bão cát, nhưng vào tháng bảy, Đôn Hoàng đã tiến vào mùa hạ nắng nóng, khả năng có bão cát nổi lên là vô cùng nhỏ.

Nhưng gió hôm nay lại hơi là lạ. Trong gió chứa lượng cát mà ước chừng là lột đi cả đài đất Nhã Đan, một mạch cuốn tất cả vào trong gió.

Chiếu theo gió này, sau nửa đêm tám chín phần mười sẽ có bão cát.

Khúc Nhất Huyền nhớ tới giờ phút này còn một du khách không biết ở góc nào trong hoang mạc — không có nước, lạc đường, điện thoại hết pin, lại đơn độc một mình.

Bóng tối vốn dễ dàng phá hủy ý chí của con người, nếu còn gặp thêm bão cát… ham muốn sinh tồn cứng cỏi đến đâu cũng sẽ bị gió trong hoang mạc từng cơn từng cơn thổi cho tan tành. Cũng không biết bây giờ anh ta đã hối hận hay chưa?

** ** **

Xe đi được nửa đường, tài xế xe bảo hộ gọi điện thoại tới.

Phó Tầm đang lái xe, Khúc Nhất Huyền hiểu ý giúp anh ấn nghe.

Lái xe tên là Thắng Tử, là người dẫn đầu câu lạc bộ ngoài trời Thanh Hải Thiên Hành Giả. Cậu ta đi theo GPS dẫn đường, chạy tới cơ trạm tín hiệu mà Khúc Nhất Huyền định vị.

“Dọc đường tôi đi không hề thấy người.”

“Phụ cận thì sao?” Phó Tầm hỏi.

Thắng Tử nói: “Phụ cận cơ trạm tôi cũng đã lái xe đi tìm một lần, không phát hiện gì.”

Tin tức này nằm trong dự đoán của Phó Tầm.

Phương thức cứu viện sa mạc hữu hiệu nhất là lần theo kế hoạch du khách mất tích lưu lại trên bản đồ để lục soát. Dù cho đối phương đi chệch hướng kế hoạch, giai đoạn bắt đầu tiến vào lực lượng lục soát vẫn nhẹ nhõm khá nhiều.

Nhưng vị du khách mất tích này tình huống khác biệt, anh ta không vạch trước kế hoạch cho lộ trình, thậm chí đi vào hoang mạc cũng là hứng thú nổi lên nhất thời, không hề có chuẩn bị trước.

Nếu không cũng không biến thành buổi sáng đi vào hoang mạc, buổi trưa vật tư đã hao hết, chỉ có thể nhờ giúp đỡ.

Ngoại trừ độ khó của không có dấu vết tìm kiếm,từ Ngọc Môn quan đến thành Nhã Đan Ma Quỷ địa hình phức tạp, lực lượng lục soát nhất định phải mở rộng phạm vi tìm kiếm đến hai trăm cây số.

Có thể tưởng tượng được, đối với đội cứu viện mà nói, đây là một khiêu chiến lớn đến mức nào.

Không tìm được người, vậy đành giữ nguyên kế hoạch, Thắng Tử quay về Sa Lương Đại Sài Đán chuẩn bị tìm kiếm nơi hạ trại đóng quân dã ngoại thích hợp trước.

Sau khi Mercedes G trở về địa điểm xuất phát thì căn cứ theo tọa độ để tụ họp.

Thắng Tử đáp ứng một tiếng, trước khi tắt điện thoại, cẩn thận nhắc nhở: “Hôm nay thời tiết không tốt, dự báo sẽ có gió lớn, tôi đoán sau nửa đêm sẽ có bão cát nổi lên. Các anh chớ đi quá xa, mặc kệ có tìm được người hay không, trước khi trời tối nhất định phải chạy về doanh địa, không thì rất dễ xảy ra chuyện.”

Phó Tầm thấp giọng đáp lại: “Tôi đã biết.”

Càng đi về hướng bắc, càng hoang vu.

Thoạt đầu còn có thể ngẫu nhiên trông thấy lưới sắt vây ven đường, mặc dù chỉ quây một mảnh đất hoang thì dẫu gì cũng coi như đã từng có người ở.

Càng về sau, đừng nói lưới sắt, ngay cả dấu xe cũng rẽ vào chỗ ngoặt rồi không thấy nữa.

Khu không người trong hoang mạc, ngoại trừ bụi cỏ, khắp nơi đều hoang vắng.

Khúc Nhất Huyền nhìn chân trời càng ngày càng tối, nghe tiếng gió trong hoang mạc, không do dự: “Về doanh địa đi.”

** ** **

Đường quay về và đường khi đến khác nhau, cách Nhã Đan có một con kênh sâu, đi qua thung lũng sông.

Mảnh thung lũng này vẫn chưa khô cạn vì được tưới bởi nguồn nước của sông Shule bên ngoài Ngọc Môn Quan, nước sông đi theo hướng tây, cuối cùng hợp thành ba thung lũng sa lưu rồi ngừng lại.

Cruiser của Khúc Nhất Huyền nếu không bị mắc cạn nửa đường, trong lộ trình lục soát điểm thứ ba chính là mảnh thung lũng này, cũng là nơi cô và Phó Tầm đa tính xong, tọa độ tiếp tế cần phải đi qua điểm này.

Nửa đoạn đường trước có đá vụn dù không dễ đi lắm, nhưng Phó Tầm lái xe rất ổn, thêm vào đó săm lốp lại là loại MT đã cải biến để đi địa hình, hoa văn trên lốp có rãnh sâu, chạm đất mạnh mẽ, cũng không quá xóc nảy.

Chờ đến khi đi vào thung lũng sông, vùng nước sông này tập trung xói mòn, mặt đất ngưng tụ thành từng vệt hoa văn tựa như mặt sông trong nháy mắt bị rút sạch nước, một giây trước bùn cát còn bị dòng nước xô đẩy đến nổi sóng chập trùng, một giây sau nước sông đã khô cạn, mặt đất bị ánh nắng đốt cháy khô ráo nứt nẻ, kết thành từng cục xác muối.

Xác muối trên mặt đất kia lại cố tình quá mức xốp giòn, động cơ của Mercedes G động lực đủ, mỗi lần ép qua mặt đường cơ hồ đều để lại những vết bánh xe thật sâu trên mặt đất, lộ ra xác muối dưới đáy cát xốp mịn.

Kiểu địa hình này, dù là Mercedes G muốn đi qua được cũng phải đặc biệt tốn sức.

Sắc trời dần tối, phía tây Nhã Đan đã không thấy ánh nắng, chỉ còn hoàng hôn nhuộm đỏ trời chiều, những tia ráng chiều còn sót lại rải rác khắp đất trời, khảm vàng khảm bạc cho đường chân trời tựa như điện tiên trên Cửu thiên.

Đứng trên con kênh sâu hút trong Nhã Đan, không thể nhìn thấy mặt trời ở phương xa đang bình thản giấu mình trong màn mây. Có gió từ dưới kênh thổi tới, cát bay đá chạy.

Trời mau chóng sập tối, bão cát nổi lên bốn phía, trong phạm vi tầm mắt có thể nhìn thấy được cát vàng kèm theo đá vụnvà  đất cát không ngừng vuốt qua thân xe.

Cơ hồ là trong mấy chục phút ngắn ngủi, cát bụi che khuất bầu trời. “Bão cát thật sự nổi lên rồi.” Khúc Nhất Huyền nhìn kính chiếu hậu, thế giới sau lưng so với con đường phía trước càng hung hiểm đáng sợ gấp bội.

Cát mịn sau đuôi xe bay lên bị gió cuốn thành vòng xoáy, từ bốn phương tám hướng bổ nhào tới.

Tiếng gió nổi lên trong nháy mắt, Mercedes G chợt bị đẩy tới sau Sa Lương, Khúc Nhất Huyền cơ hồ nghe được lúc xác muối bị đập nát vang lên những tiếng vỡ vụn khe khẽ.

Cùng lúc đó lốp xe bị rơi vào hố cát, tiếng động cơ chạy không được ù ù bất lực. Bánh xe không ngừng hất tung cát mịn phía dưới đập lên thân xe phát ra tiếng vang lạt xạt.

Phó Tầm vẫn trấn định như cũ, anh hoàn toàn phán đoán được tình huống của mình lúc này, ánh mắt rơi trên đồng hồ đo vận tốc của vòng quay động cơ, không do dự thả chân ga.

Chân ga buông lỏng, vận tốc của vòng quay động cơ lập tức như con quay bị rút ngược lại, rớt về phía sau với tốc độ không ngăn được.

Toàn bộ thân xe thuận đà lùi về phía sau, lúc chuẩn bị rơi xuống hố cát Phó Tầm giẫm mạnh lên chân ga, liên tiếp khởi động vận tốc của vòng quay mấy lần, chỉ nghe tiếng động cơ gầm gừ trong thoáng chốc lấn át tiếng gió cuồn cuộn trong con kênh. Đầu xe Mercedes G lao về phía trước như tránh thoát khỏi lồng giam mãnh thú, mạnh mẽ xông ra ngoài.

Thế xông quá mạnh, xác muối trên mặt đất đều bị đập vụn. Cát mịn chôn xác muối sâu trong lòng đất vung lên tựa như bàn tay của địa ngục, không ngừng vây khốn phanh hãm kéo bốn bánh xe xuống hố cát.

Thân xe trầm xuống, thử lại chân ga, chỉ còn lại bốn vòng quay bánh xe ô ô kêu lên, không còn động lực để đẩy xe lên.

Xe bị vùi lấp.

Bết bát hơn nữa là, bọn họ còn bốn mươi phút đi đường nữa mới tới doanh địa.

Sau khi trở trời, trời sập tối rất nhanh.

Vẻn vẹn chỉ thấy một khe hẹp, con kênh quá sâu nên cũng không nhìn thấy trời chiều ở bên ngoài, nó cũng che khuất bầu trời cát vàng lồng lộng trùng điệp, bị gió thổi từng đợt từng đợt đánh tới từ phía đối diện.

Tầm nhìn quá thấp, Phó Tầm bật đèn sáng hết cỡ: “Bão cát vừa lên, trong nhất thời sẽ không ngừng.”

Cơn gió vừa bắt đầu, đoán chừng chờ đến lúc bão tan còn phải mất một lúc lâu.

Anh đè thấp vành nón, lại ôm cái áo khoác thể thao ở ghế ngồi phía sau đưa cho cô: “Mặc vào, xuống xe với tôi.”

Khúc Nhất Huyền lập tức hiểu ý.

Buổi chiều lúc ở Sa Lương chờ Cruiser xuống dốc, cô nhàn rỗi không việc gì làm, nên đã tỉ mỉ thưởng thức Mercedes G một vòng.

Chiếc xe này của Phó Tầm ngoại trừ đã cải tiến săm lốp, động cơ, bộ phận nâng đỡ và đèn xe bên ngoài, thanh bảo hiểm đằng trước và đằng sau, tấm đạp chân bên cạnh và cánh định gió cũng làm bao lớn vây lại, gia cố bàn kéo trước xe, đuôi xe gắn thêm phương tiện rơ-móoc xe.

Trong tình thế cấp bách này, Phó Tầm nhất định dùng bàn kéo để tự cứu.

Khúc Nhất Huyền xuống xe cùng hỗ trợ, nhắm mắt theo đuôi sau lưng Phó Tầm một lúc cũng không tìm được cơ hội, nghĩ tới nghĩ lui việc cô có thể giúp đại khái là đừng vướng bận tay chân, tự giác rút lui đến khu vực an toàn.

Trong thung lũng sông và chỗ nước cạn sa mạc có một cái hang bị đống đất bao bọc tránh gió, chuẩn xác hơn mà nói, là một khe nứt chật hẹp.

Bên ngoài bão cát quá lớn, cô mặc áo khoác của Phó Tầm cũng không ngăn được gió trong hoang mạc xuyên qua vải áo đơn bạc xâm nhập vào xương cốt. Chớ nói đến những hạt cát li ti không chỗ nào không chui vào được, ngay cả miệng cô cũng chưa từng hé ra, nhưng răng vừa nghiền một cái, tất cả đều là hạt cát bị nghiền phát ra tiếng lạo xạo.

Cô híp mắt, dưới ánh sáng duy nhất của chiếc đèn xe Mercedes G cách ba mét trong thung lũng sông, cắn răng nghiến lợi lại nhai lại câu “Mọi việc đều không nên làm”.

Cô thề, sau khi xong việc nhất định đi mua một cuốn lịch ngày ngày xé chơi!

Phó Tầm lấy dây thừng trên bàn làm điểm tựa, sau khi sắp xếp tất cả công tác chuẩn bị trước xe, anh liếc nhìn Khúc Nhất Huyền hơi cảm thấy yên tâm.

Chỗ cô đứng, nằm trong tầm mắt của anh, lại nằm ngoài khu vực nguy hiểm của bàn kéo.

Không mảy may gây thêm phiền toái.

Phó Tầm thu tầm mắt lại, đang muốn điều chỉnh thử bàn kéo lần cuối cùng, khóe mắt thoáng nhìn, nhìn thấy phôi đất của khe nứt ở phía sau cô lung lay sắp đổ. Thần sắc anh ngưng lại, mới đầu còn tưởng rằng là ảo giác của mình, anh hơi tập trung, giơ lên đèn pin quét qua.

Đỉnh đất bị gió ăn mòn, không ngừng rơi đất xuống khe nứt, mau chóng lọt vào trong cái cổ thiên nga, cuốn theo đất cát phía dưới thi nhau rớt xuống.

Sắc mặt anh thay đổi, nghiêm nghị hét lớn: “Mau tránh ra!”

Đáng tiếc, không kịp.

Đối với mệnh lệnh này Khúc Nhất Huyền hoàn toàn ngơ ngác, không biết nên phản ứng như thế nào.

Dưới hai luồng sáng thẳng tắp, anh đi ngược sáng nên căn bản không thể thấy rõ biểu cảm. Chỉ lờ mờ có thể phân biệt ánh mắt của anh chỉ lên đỉnh đầu của cô.

Khúc Nhất Huyền phản ứng coi như nhạy bén, dù không hiểu rõ xảy ra chuyện gì, nhưng vô ý thức nâng khuỷu tay bảo vệ đầu, hết sức nghiêng về phía trước. Cơ hồ là cùng lúc cô ngã nhào xuống đất, bên tai “vù” một tiếng kêu khẽ, trước mắt mờ mịt, sau lưng có vật nặng như bàn thạch ép cứng lên lồng ngực cô, suýt nữa thì ngạt thở.

Cô thử thăm dò hít nhẹ một hơi, xoang mũi, bờ môi đều bị cát lấp kín.

Cô nhớ lại nhưng thứ xảy ra trong tầm mắt của mình ở một khắc cuối cùng, trong chớp mắt, rốt cục kịp nhận ra —

Mẹ nó, tiểu gia bị chôn sống!

Không đợi Khúc Nhất Huyền hoàn hồn khỏi kích thích từ trước đến nay chưa từng có để tự thoát thân, một đôi tay với khớp xương rõ ràng chuẩn xác xách gáy cô lên, không có chút thương tiếc nào lôi cô ra khỏi đống đất. May là đất chôn không sâu, Phó Tầm nhẹ nhàng thở ra, đổi xách thành ôm.

Tay vừa cong lại vòng qua bên sườn cô, còn chưa dùng lực, Khúc Nhất Huyền vẻ mặt cổ quái liếc nhìn anh, hai tay vốn bảo vệ trên đầu chuyển thành cầm chặt cánh tay anh.

“Xuỵt!”

Phó Tầm dừng lại.

Khúc Nhất Huyền ngã nhào vào trong ngực anh, thấp giọng khẩn trương: “Có cái gì đó, ôm lấy chân của tôi…”