Giống như không nghe thấy, Phong Cảnh Ngu ngửa đầu uống cạn chén rượu, yết hầu lên xuống gợi cảm, anh như thế này thật khiến cho phụ nữ mê muội, mong muốn có được. Ôn Lăng bỗng nhiên cảm thấy trái tim như ngừng một nhịp.
"Được rồi." Phong Cảnh Ngu đem ly rượu đảo quanh ý bảo cô ta uống cạn, Ôn Lăng lập tức bừng tỉnh vội vàng đem rượu trong tay uống cạn, có chút say đỡ lấy trán, bất đắc dĩ nói: "Nhiều năm như vậy mà tửu lượng của học trưởng vẫn tốt như xưa, em còn nhớ rõ lần đó chúng ta tụ tập, học trưởng chính là ngàn ly không say dọa chúng em một phen."
Bên môi Phong Cảnh Ngu treo ý cười nhưng lại càng thêm lạnh nhạt, híp mắt ngả người trên sô pha, tay chống cằm, ánh mắt mang ý thăm dò, nhàn nhạt nói: "Phải không?"
Phong Cảnh Ngu đột nhiên lạnh nhạt làm Ôn Lăng kinh ngạc, nghi hoặc rốt cuộc bản thân đã nói sai gì, lại thấy Phong Cảnh Ngu đột nhiên vẫy vẫy cánh tay, giọng nói trầm thấp gọi: "Tiểu Đóa Tử, bên này."
Ôn Lăng đang tươi cười trong nháy mắt trầm xuống, nghiêng đầu quả nhiên thấy An Đóa đang đứng ở cách đó không xa. Nghe giọng nói cô liền nhìn sang, lại thấy Ôn Lăng cùng Phong Cảnh Ngu thì vô cùng sửng sốt. Thấy An Đóa bất động, ý cười của Phong Cảnh Ngu càng tăng, lại vẫy vẫy tay, nhiệt tình đến khác lạ: "Lại đây."
An Đóa..
An Đóa không biết tại sao lại đột nhiên rợn người, hai người này hai ngày nay diễn vở kịch giả nhân giả nghĩa là quá đủ rồi, còn kêu cô qua làm cái gì, cô do dự vài giây rốt cuộc cũng lướt qua ánh mắt lạnh lẽo của Phong Cảnh Ngu, làm như không có việc gì nhìn Ôn Lăng liếc mắt một cái, sau đó ngoan ngoãn chào: "Anh Phong, Chị Ôn."
Ôn Lăng thở sâu, khách sáo: "Mọi người đều đã chơi lâu như vậy, như thế nào bây giờ mới đến, có chuyện gì sao?"
An Đóa vẫn cười, có chút ngượng ngùng xin lỗi mọi người: "Mấy ngày nay có chút mệt trở về liền đi ngủ, kết quả vừa ngủ đã ngủ tới bây giờ."
Ha, Ôn Lăng nhịn không được cười ra tiếng, như là vô cùng thân thiết nháy mắt trêu ghẹo cô: "Cùng học trưởng diễn chung chắc áp lực rất lớn đi, nhưng cơ hội hiếm có này nhất định phải nắm chắc nhé." Nhìn qua hai người thật hòa hợp thân mật, nhưng cả hai đều hiểu rõ, trừ bỏ lần đầu tiên An Đóa tới đoàn phim ra, ngoài lúc diễn hai người còn chưa từng nói chuyện.
An Đóa rũ mắt không đáp, Ôn Lăng thấy vậy càng muốn nói mấy câu đem cô đuổi đi, ngồi ở trên sô pha nghe hai người nói chuyện Phong Cảnh Ngu không hề có ý định mở miệng, trên mặt thể hiện vừa nghiêm túc vừa bình tĩnh, thong thả ung dung nhướng mày: "Kỹ thuật diễn của cô thực sự không tồi."
Ôn Lăng sửng sốt, nhìn thấy Phong Cảnh Ngu đang nhấp ngụm champagne trong tay, đốt ngón tay thon dài đặt trên cái ly, không chút để ý mở miệng, thanh âm khàn khàn: "Nữ diễn viên có thể cùng tôi diễn lâu như vậy, ở trong nước chỉ cần điểm này, đã biết kỹ năng diễn xuất thực sự không tồi."
An Đóa cười ngượng ngùng, trên mặt Ôn Lăng chính là biểu cảm thất vọng. Giờ này khắc này tuy rằng ý kiến không tương đồng, nhưng nội tâm hai người đều đang đấu tranh dữ dội, đây là có ý gì?
An Đóa cười có chút cứng đờ, cô nghĩ vô vàn suy đoán, chính mình có phải hay không đắc tội đại ảnh đế này, cho nên người này hiện tại tới trả thù mình, nếu không tại sao lại so sánh cô cùng với diễn viên lớn, chẳng phải là đang làm cô gặp xui xẻo hay sao?
So với bộ dáng muôn vàn ảo não của An Đóa, tâm tư của Ôn Lăng lại càng thêm phức tạp, lời này của Phong Cảnh Ngu không khác gì nói thẳng An Đóa kỹ thuật diễn tốt như nào, lại đem cô ta đặt vào cái vị trí này? Trong mắt Ôn Lăng có chút lạnh, nhưng vẫn xoa tóc dài thập phần rộng lượng cười: "Học trưởng An Đóa kỹ thuật diễn tốt như vậy mọi người đều biết rõ ràng, bằng không lúc trước Vương đạo diễn cũng sẽ không đem nhân vật này giao cho cô ấy, lúc diễn thử thật sự làm cho em kinh ngạc, thoạt nhìn hoàn toàn không giống như là người mới."
Tươi cười trên mặt An Đóa sắp không chịu đựng không nổi rồi, vội vàng lắc đầu: "Chị Ôn nói gì vậy, Vương đạo diễn chọn tôi đó là vinh hạnh của tôi, kỹ thuật diễn của tôi còn chưa thành thục, cần phải rèn luyện thật tốt."
Nụ cười của Ôn Lăng có chút dừng lại, đối với An Đóa thức thời tỏ vẻ vừa lòng, cười cười chuẩn bị kết thúc đề tài này, nào biết môi mỏng của Phong Cảnh Ngu khẽ mở giống như bừng tỉnh gật đầu: "A? Cái video kia, tôi xem qua, kỹ thuật diễn thực sự không tồi."
Mẹ nó!
An Đóa nhìn về phía Phong Cảnh Ngu, quả thực chịu đựng không nổi, nghĩ không ra chính mình khi nào thật sự đắc tội anh. Lại thấy Phong Cảnh Ngu cười như không cười nhìn chằm chằm mình, nửa khuôn mặt che khuất không có ánh sáng, cặp mắt thâm thúy mê người đặc biệt rõ ràng. Hai mắt rõ ràng thập phần xa lạ, nhưng không biết vì sao một sự quỷ dị quen thuộc liền từ trong đầu đột ngột xông ra, An Đóa đột nhiên ngẩn ra, muốn đi cầu cứu thì loại cảm giác này lại biến mất không còn dấu vết, đến bất ngờ như vậy làm cô có chút không hiểu nổi tại sao.
Năm lần bảy lượt bị người này công kích làm sắc mặt Ôn Lăng có chút khó coi, gắt gao nắm chén rượu miễn cưỡng cười: "Học trưởng nói đúng, sự thật như thế An Đóa cũng đừng khiêm nhường nữa, nếu không thành khiêm tốn quá chính là kiêu ngạo." Lời vừa dứt lại nói tiếp: "Trợ lý kêu em qua bàn bạc một chút, học trưởng, em đi trước." Trước khi rời đi An Đóa cũng không mất lễ phép lạnh nhạt gật gật đầu, nhanh chóng rời đi.
Ôn Lăng vừa đi khỏi, An Đóa cùng Phong Cảnh Ngu ở bên nhau không khỏi có chút ngượng ngùng, cho nên cũng vội vàng đứng lên cười gượng nhanh chóng nói: "Đặng Vũ bọn họ còn chờ tôi thi uống rượu, anh Phong, tôi đi trước đây."
"Không vội." Phong Cảnh Ngu ngửa đầu xem, sau đó cực kỳ có ý tứ vỗ vỗ sô pha, ý bảo nàng ngồi xuống: "Thi uống rượu? Cô tửu lượng cao như vậy?"
An Đóa bước chân dừng giữa không trung, đối với tình uống không nói coi như thừa nhận này, lại còn hoàn toàn là nghi hoặc, nghe vậy miễn cưỡng cười trả lời: "Cũng tạm được." Trả lười có lệ như vậy, đại nhân ngươi liền nhắm mở mắt cho tôi đi đi mà.
"Thật đúng lúc." Phong Cảnh Ngu thấy cô không ngồi xuống lại chỉ chỉ sô pha, thích ý nhấp ngụm champagne, rượu làm nhiễm hồng làn môi mỏng làm hắn đã tuấn mỹ lúc này lại càng thêm vài phần mê hoặc ưu nhã: "Tôi đúng lúc nhàm chán, uống với tôi vài chén." Nói xong thấy An Đóa quả thực ngốc tại chỗ, tươi cười chuyển thành lạnh nhạt nhướng mày híp mắt thật sâu nhìn chằm chằm nàng: "Như thế nào không muốn?"
"Anh Phong nói chi vậy, chỉ là tôi tửu lượng không được tốt khả năng khó có thể cùng ngài uống rượu thật thoái mái." An Đóa ở hai chữ thoải mái nâng cao giọng, trên mặt như có như không nở nụ cười không tình nguyện ngồi xuống, trong lòng như có bão táp gào thét
"Không sao, tôi tửu lượng cũng không tốt, vừa lúc cô cùng tôi uống vài chén." Phong Cảnh Ngu phá lệ sung sướng từ trên sô pha ngồi dậy, cầm sẵn một chén rượu liền đưa An Đóa đổ tràn đầy chén rượu, hắn uống liền hơn phân nửa ly champagne, lúc này mới đem chỉnh ly rượu đẩy cho cô, thanh âm khàn khàn nhẹ nhàng nói: "Có thể vừa đi diễn đã được đạo diễn để ý hẳn là cơ hội tốt, tranh thủ diễn dịch về sau càng có thể tiến thêm một bước."