Ánh Sao Lấp Lánh: Trọng Sinh Ảnh Hậu Đệ Nhất

Chương 65




Phong Cảnh Ngu đến làm cho cả đoàn làm phim đều điên cuồng, trong loại trời nắng chang chang ảnh hưởng đến tiến độ quay phim này nhưng lại không thể khiến cho nhiệt tình của mọi người tiêu tan, không chỉ có cảnh NG giảm bớt, mà những cô gái trẻ trong đoàn phim cũng dõi theo anh với ánh mắt sùng bái hoặc như là thấy được một khối thịt mỡ tươi ngon, hận không thể sấn đến đọ sức với nhau trên cùng một trang bìa.

Đặc biệt là ngày thứ hai sau khi đạo diễn Vương tuyên bố Phong Cảnh Ngu sẽ làm diễn viên khách mời đảm nhận một vai diễn quan trọng, càng làm cho tập thể đoàn phim kích động không thôi, hận không thể nhảy cẫng lên hoan hô đến té xỉu, khiến An Đóa ở bên cạnh co rút khóe mắt.

"Qua!" Kèm theo âm thanh trung khí mười phần từ loa phóng thanh truyền đến của đạo diễn Vương, sóng lưng thẳng tắp của An Đóa lập tức buông lỏng xuống, vuốt vuốt gương mặt từ dưới ánh mặt trời chói chang đi nhanh đến chỗ thoáng mát, tiếp nhận nước trong tay Roman uống liền mấy ngụm lớn, đối với loại thời tiết nóng bức này chỉ biết cúng bái.

Từ phòng hóa trang truyền đến âm thanh kích động nhốn nháo, An Đóa quay đầu liếc mắt liền thấy Phong Cảnh Ngu một thân trường bào màu xám dạo bước mà ra. Phát quan buộc cao, một thân trường bào màu xám, đem dáng người cao ráo của anh càng trở nên cao ngất nổi bật. Lông mày giơ lên nhẹ nở nụ cười, lông mày sắc bén ánh mắt tuấn mỹ, ưu nhã như ngọc lập như trúc. Nhìn một cái chỉ cảm thấy người này chính là một danh sĩ phong lưu thời Ngụy Tấn, xuyên qua thời gian cùng tuế nguyệt trường hà đứng ở trước mặt.

An Đóa nắm chặt chén nước trong tay hơi căng thẳng, đột nhiên nghĩ đến trước đây một đạo diễn từng hợp tác đã đánh giá Phong Cảnh Ngu. Trời sinh cốt cách diễn viên, diễn hay ra sao như thế nào.

Trước kia cô nghe được câu này trong lòng lại mang theo mấy phần không phục và xem thường, cô tự nhận rằng kỹ năng diễn xuất của mình không tệ, cũng lấy được rất nhiều sự tán thưởng, cho nên đối với cái gọi là trời sinh cốt cách diễn viên thì lại có một tia xem thường. Nhưng cho tới hôm nay nhìn thấy Phong Cảnh Ngu hóa trang, cô lại có mấy phần hiểu được lời vị đạo diễn kia nói.

Trời sinh cốt cách diễn viên!

Không phải cố ý nhập vai diễn, anh thay quần áo khác đứng ở nơi đó, không cần nhiều động tác cùng biểu cảm liền đã nhập vai diễn, tốc độ nhanh khiến cho người ta tắc lưỡi. Biết được kết luận này, An Đóa hít thở một chút rồi nặng nề đứng lên.

"An Đóa?" Âm thanh trầm thấp mang ý cười vang lên bên cạnh, An Đóa bị giật mình tỉnh giấc vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy mới vừa rồi Phong Cảnh Ngu còn ở bên ngoài phòng hóa trang không biết lúc nào đã chạy tới trước mặt.

Cô liền vội vàng thu liễm biểu tình nhu thuận hô: "Chào tiền bối."

"Không cần khách khí như thế, nếu như không để ý thì cứ giống như bọn họ gọi tôi là anh Phong." Phong Cảnh Ngu nhíu mày nở nụ cười, ngũ quan anh thâm thúy hình dáng rõ ràng, mười phần thu hút sự chú ý của người khác, nhưng thiết lập nhân vật này là vân đạm phong vân, ôn nhuận như ngọc. Vì phối hợp với thiết lập nhân vật, Angela tựa hồ cố ý làm nhẹ lại ngũ quan của anh, đem lông mày sắc bén cùng sóng mũi cao thẳng dùng phấn lót che lấp, lộ ra không còn thâm thúy như cũ, thế nhưng coi như như thế thì gương mặt này vẫn như cũ đẹp đến không thể chuyển dời ánh mắt.

Vừa dứt lời, Phong Cảnh Ngu đã bắt gặp đôi mắt xinh đẹp của cô thoáng hiện lên vẻ đau cả trứng, nhưng rất nhanh lông mi cô liền vểnh lên chớp chớp, bộ dáng ngoan ngoãn hô: "Anh Phong."

Phong Cảnh Ngu cảm thấy hài lòng, khẽ hất hàm về phía đoàn phim muốn chỉ điểm vài câu liền nghe thấy Vương Nhược Minh ở bên kia camera đang gọi anh, đuôi lông mày lập tức khó chịu nhăn lại, nhưng vẫn giữ phong phạm đại thần hướng An Đóa gật gật đầu, ra hiệu nói: "Lát nữa hãy diễn thật tốt."

An Đóa liên thanh trả lời: "Tôi biết, chờ lát nữa mong tiền bối chỉ giáo nhiều hơn."

Nghe xưng hô của cô lại thay đổi, Phong Cảnh Ngu nhướng mày đang muốn sửa lại, Vương Nhược Minh bên kia lại như chạy đi đầu thai thúc giục gọi anh, mà ánh mắt của đông đảo đoàn làm phim cũng theo tiếng gọi mà hướng về phía này, lập tức đem hứng thú muốn trêu đùa cô nhóc này của anh dập tắt, lườm cô một cái rồi nhàn nhạt gật đầu vung tay áo liền nhanh chân rời đi.

Biểu tình này của anh An Đóa không nhìn thấy, giờ này khắc này cô đang chìm đắm trong sự kích động muốn cùng Phong Cảnh Ngu đối diễn. Nhìn qua bóng lưng Phong Cảnh Ngu, cô thở ra một hơi, nhưng vẫn là ép xuống không được sự gợn sóng trong lòng, trong mắt đều là cảm xúc nhao nhao muốn thử cùng chờ mong từng tấc lại từng tấc bắn ra.

Trái tim đã quen với diễn xuất kia bỗng nhiên nhảy lên một cái, giống như là tìm lại được cảm xúc mạnh mẽ lúc vừa diễn xuất. Lúc ấy cô đối với diễn xuất đều là sự nhiệt huyết cùng mừng rỡ khôn xiết, nhưng theo thời gian trôi qua, diễn xuất tựa như đã khắc vào trong xương, diễn ngày càng nhiều, người nhận biết cô càng nhiều, nhưng cô rốt cuộc cũng không tìm lại được thứ cảm xúc mãnh liệt khó diễn tả thành lời lúc trước. Mà lúc này, loại tâm tình khó miêu tả lại từ trong máu bắn ra từng tấc từng tấc một, tiếp đó truyền đến trái tim, bắt đầu bịch bịch nhảy lên.

Lý Việt đi tới, một thân khôi giáp khiến anh ta trở nên oai hùng bất phàm, thấy biểu cảm của cô lập tức hiểu được mà trêu ghẹo: "Sắp cùng ảnh đế đối diễn nên khẩn trương sao?"

An Đóa liếm liếm đôi môi khô khốc, đồng thời không có phủ nhận gật đầu, sự kích động trong mắt đều có thể thấy rõ: "Đúng vậy, có một chút."

"Ha ha ha!" Lý Việt cười lớn vỗ vỗ bả vai cô: "Tôi còn tưởng rằng cô nhóc như cô vẫn luôn trầm ổn chứ, cùng ai đối diễn cũng không rơi xuống thế hạ phong, làm sao vẫn sẽ khẩn trương."

"Tôi đương nhiên biết." An Đóa đè xuống sự mênh mông kích động trong máu, bình ổn cảm xúc trả lời: "Có thể cùng diễn viên đẳng cấp như vậy đối diễn, là một cơ hội hiếm thấy."

Lý Việt trong mắt viết đầy tán thưởng, loay hoay trường thương trong tay tùy ý hất lên: "Ý tưởng này ngược lại là rất tốt, chờ một lúc biểu hiện tốt một chút."

Đại đa số người gặp phải loại cơ hội này, không nói là quen biết Phong Cảnh Ngu, liền xem như anh ta, e rằng đều hận không thể lập tức áp vào trên thân người này, cô nhóc này lại hơi có chút tránh không kịp, ước gì chớ chọc đến quan hệ bên trên. Càng như vậy, anh ta lại càng thích trêu chọc cô nhóc này, ba phen mấy bận, gặp cô lại phá lệ hợp khẩu vị, ngược lại để anh ta hiếm thấy sinh ra vài tia tâm tư muốn dìu dắt.

An Đóa biểu cảm nghiêm túc, Lý Việt thấy vậy dặn dò cô mấy câu lúc này mới quay người rời đi.

Phân đoạn này phần diễn cũng không phức tạp, thậm chí là rất đơn giản, tuy nói là An Đóa cùng Phong Cảnh Ngu đối diễn, nhưng cũng chỉ là mười mấy câu lời thoại thôi, thẳng đến phân cảnh tiếp theo của kịch bản mới chân chính là cảnh hai người cùng nhau diễn xuất. Nhưng tưởng tượng đến kỹ năng diễn xuất trong tin đồn của Phong Cảnh Ngu, liền xem như chỉ có mười mấy lời thoại, tâm tình An Đóa cũng kích động không thôi, thái độ xem kịch bản cùng phỏng đoán diễn xuất của kịch bản vô cùng nghiêm túc.

Đại quân Chu quốc một đường dừng lại ở bên ngoài một thành nhỏ biên thùy bị ngăn cản đã nửa tháng, cát vàng nhao nhao, đất vàng che giấu một tòa thành lũy biên thùy nhỏ lung lay sắp đổ cùng với mấy vạn đại quân bao vây trùng trùng điệp điệp nhìn qua vừa đáng thương lại nực cười, nhưng lại là tòa thành nhỏ mà vài quốc gia chưa từng để ý tới này lại đem đại quân Chu quốc một mực ngăn cản ở bên ngoài tường thành đổ nát.

Dưới cổng thành, Chu vương Anh Vũ trên mặt không ức chế được sát khí cùng giận dữ, bỗng nhiên phất tay áo nhìn hằm hằm tướng lĩnh cùng quân sư bên cạnh, cười lạnh: "Thành trì nho nhỏ này liền khiến ngươi thúc thủ vô sách, quả nhiên là nực cười, ta xem các ngươi có cách gì."

Mười mấy vị tướng lĩnh vội vàng xin lỗi, Quý Từ ngẩng đầu nhìn về phía thành lâu, thở dài đột nhiên nhanh chân bước ra, cất cao giọng nói: "Bệ hạ, trong thành này hình như có cao nhân, đối với quân ta sắp đặt cùng khống chế như trong lòng bàn tay, chúng ta dùng đủ loại binh pháp, chiến thuật đều là đồng thời xuất ra, nhưng vẫn bị cản lại, nếu lại trì hoãn tiếp nữa, sợ rằng sẽ chậm trễ chiến sự, cái này.."