Lâm Thần cười khổ, giơ tay mời đạo diễn Lý vào: "Mời vào."
An Khanh đứng bên trong đám người, nhìn Lâm Thần và đạo diễn Lý dưới sự bảo vệ của vệ sĩ đi vào linh đường, biến mất trong mi mắt, biểu tình mờ mịt trống rỗng trên mặt dần dần biến mất, lộ ra sắc mặt bình tĩnh kiên quyết, nắm chặt bông hoa cúc trong tay.
Ít nhất thì cô vẫn còn sống, không phải sao?
Lâm Thần tuyệt đối không thể làm chuyện này mà không lộ ra sơ hở gì, nhất định sẽ có lỗ hổng, mà cô lúc này cần phải bình tĩnh lại, tìm sơ hở đó rồi chứng minh đây là một lời nói dối to lớn.
Cho dù sự nghiệp của cô..
Ngẩng đầu nhìn ảnh chụp to lớn phía trước linh đường, gương mặt cô quen thuộc đã gần ba mươi năm lọt vào mi mắt, nụ cười tươi tắn, con ngươi đen nhánh, ánh mắt đảo qua các fans đang khóc lóc thảm thiết, dừng ở những chiếc xe không ngừng đi từ chân núi lên, còn có "những người bạn tốt trong giới" của cô tới phúng viếng, lúc trước cô có thể bò từng bước từng bước lên vị trí này, hiện tại thì làm sao không thể?
Nên cô vĩnh viễn là cô, mà hung thủ - tuyệt đối không thể chạy trốn!
Tiếng lòng căng chặt lập tức buông lỏng, cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua ảnh đen trắng trước linh đường, xoay người đi ngoài. Cô gái nghẹn ngào lau khoé mắt đỏ bừng nghi ngờ hỏi: "Một lát nữa bọn họ sẽ phúng viếng xong, chúng ta sẽ được vào nhìn Khanh Khanh, cậu không chờ sao?"
Bước chân của An Khanh cứng lại, đưa lưng về phía cô bé nhẹ nhàng nỉ non: "Mình muốn đem chị ấy giấu ở bên trong ký ức tốt đẹp nhất của mình."
Cô gái sửng sốt, sau đó hiểu rõ gật gật đầu: "À." Nhìn An Khanh tiếp tục đi ra ngoài, dừng ở băng gạc trên đầu cô, nhịn không được nói: "Cậu vẫn nên về bệnh viện trước đi, cơ thể quan trọng, Khanh Khanh cũng nhất định không muốn nhìn thấy bộ dáng này của cậu đậu."
Bước chân của An Khanh dừng lại một lần nữa, quay đầu nhìn về cô gái mắt thỏ, ghi tạc trong lòng khuôn mặt tròn tròn kia, nâng khoé môi lên nhẹ nhàng cười: "Cám ơn."
Nụ cười này mờ mờ thả thả lỏng, cùng với gương mặt tái nhợt của An Khanh tạo ra sự đối lập rõ ràng, dưới con mắt đào hoa lưu quang xinh đẹp, nháy mắt đánh trúng tim thiếu nữ, lẩm bẩm nói: ".. Thật xinh đẹp."
An Khanh sửng sốt, cười cười vung bông hoa cúc với cô gái, xoay người đi vào đám người. Chờ cô gái lấy lại tinh thần từ trong nụ cười kia, An Khanh mặc đồ bệnh nhân đã biến mất trong đám người, cô gái nhìn vào trong đám người vài lần cũng không thấy, sau đó lại có thêm một loạt các minh tinh hạng nhất trong giới đi tới, lúc này mới thu hồi ánh mắt nhìn về phía trước, ánh mắt lơ đãng dừng trên bức ảnh trước linh đường, hốc mắt lại một lần nữa đỏ bừng lên.
An Khanh nhanh chóng rời khỏi linh đường và khu vực xây mộ không tương xứng, bước lên xe taxi, sau khi nói địa chỉ, mở cửa sổ xe ra ném bông hoa cúc nắm chặt trong tay ra ngoài, bông hoa cúc mang theo ánh mặt trời ấm áp chậm rãi rơi xuống giữa không trung, chỉ chốc lát sau đã biến mất theo tốc độ của xe.
Trời lúc này đã gần giữa trưa, ánh nắng trên đỉnh đầu càng thêm gay gắt thể hiện sự tồn tại của mình, sau khi dũng khí đứng ở linh đường hai giờ biến mất, chỗ bị băng gạc bọc lại bắt đầu truyền đến từng trận đau đớn, kích thích trán cô toát mồ hôi như mưa, vốn sắc mặt đã tái nhợt càng thêm có vẻ trắng bệch suy yếu, mím chặt khoé môi không nói gì dựa vào ghế sau.
Tài xế nhìn qua kính chiếu hậu thấy cô mặc quần áo bệnh nhân, sợ cô xảy ra chuyện trên xe của mình, khẩn trương nói: "Cô gái nhỏ, cô làm sao vậy?"
An Khanh chịu đựng cơn đau ngẩng đầu, liếc mắt nhìn thấy một khúc cua cô nhìn không rõ bên ngoài cửa sổ, tức khắc nheo mắt lại, âm thanh căng thẳng nói: "Tôi không có việc gì, anh cứ chú ý lái xe là được."
Tài xế vốn dĩ lo lắng vô cùng, nhưng thấy An Khanh nghi ngờ kỹ thuật lái xe của mình ngay lập tức rời đi, có chút tức giận tăng tốc rẽ một khúc cua 280 độ nhìn về phía An Khanh, một bên huýt sáo, tự đắc chém gió: "Tôi đã lái xe sắp được hai mươi năm rồi, con đường này tôi đã lái không dưới một nghìn lần, tôi cho dù nhắm hai mắt cũng có thể lái qua, cô gái trẻ cô cứ yên tâm, ngồi xe của tôi an toàn như ngồi máy bay. Đúng rồi, mặt cô trắng như vậy, trên đầu còn quấn băng gạc, đây là có chuyện gì, nếu như cô không chịu nổi thì để tôi gọi 120 cho cô nhé?"
Sự thay đổi đột ngột khiến trái tim không tải nổi của cô nhảy dựng lên, vội vàng dùng tay che ngực kinh hoàng, muốn mắng: "Anh.."
Lời nói còn chưa nói xong, một tiếng "phanh" vang lên, sau đó là một tai nạn va chạm kịch liệt xông tới, cùng với tiếng kêu hoảng sợ của tài xế, An Khanh bị lực lớn làm ngã trên ghế sau, miệng vết thương trên đầu đau đớn, trong lòng nhảy ra vài chữ màu máu!
Cô là không thắp hương bái Phật hay là đắc tội quỷ thần nào à, không bị tên khốn nạn Lâm Thần kia hại chết chẳng nhẽ mới sống trở về, vừa đặt ra mục tiêu đã bị kỹ thuật lái xe của người tài xế hậu đậu hại chết?
Cô đã chết một lần, trên đầu đề giải trí tốt xấu gì cũng có người đồng tình với cô, vì cô mà bi thương khổ sở.
Lần này mà chết, trên báo xã hội sợ chỉ có cái đầu đề tài xế taxi bay văng lên trời, cô gái trên xe tử vong ngay tại chỗ!
Tưởng tượng như vậy, quả thực làm cô nôn nóng vô cùng!
".. Cô gái nhỏ.. Cô không sao chứ?" Tài xế tâm thần bất định mang theo âm thanh khóc nức nở truyền vào tai cô.
An Khanh thở sâu mở mắt ra, lần đầu tiên nhận ra ánh mắt trời sáng quắc đáng yêu tươi đẹp đến thế. Trừng đôi mắt chưa trấn định lại, nhìn tài xế sắc mặt trắng bệch đến rắm cũng không dám thả, nghiến răng trả lời: "Không! Sao!"
Tài xế nhẹ nhàng thở ra, vừa muốn xuống xe kiểm tra tổn hại, cửa sổ xe đột nhiên bị người gõ vang: "Xin hỏi hai người có làm sao không?"
Hô hấp của tài xế taxi và An Khanh tròn xe đồng thời cứng lại, ngẩng đầu nhìn về người đàn ông mặc vest đen ngoài cửa sổ xe. Tài xế xanh mặt, lúc này mới nhớ tới, đâm xe là hai chiếc xe đâm vào nhau, thế nên là..
Khoé miệng An Khanh co rút, ánh mắt nhìn từ phía người đàn ông mặc vest đen đến chỗ lõm rõ ràng trên vỏ của chiếc xe bảo mẫu màu đen bạc, nhịn không được muốn mắng người đồng thời cười ha hả châm chọc kỹ thuật lái xe phù hoa của người tài xế taxi.
Sự im lặng bên trong xe làm cho người đàn ông đứng chờ bên cạnh cửa sổ xe đã hiểu tình huống như thế nào, khoé miệng co rút, đôi tay bình tĩnh ôm ngực bảo tài xế: "Nếu không có việc gì, vậy thì xuống thương lượng xem nên giải quyết như thế nào?"
Tài xế xe taxi khóc không ra nước mắt xuống xe, há mồm giải thích: ".. Tôi không phải cố ý."
Người đàn ông gật đầu mỉm cười: "Cái này tôi hiểu, xe taxi muốn bay lên tận trời, hơn nữa ở đường núi như thế này tôi còn nghĩ sẽ xảy ra chuyện."
Tài xế lắc lắc đầu, biểu tình trên mặt xanh đen đan xen, nhưng lại không nói được gì, chột dạ hốt hoảng đầy mặt.