Ánh Sao Lấp Lánh: Trọng Sinh Ảnh Hậu Đệ Nhất

Chương 14




Trên mặt An Đóa miễn cưỡng tươi cười bởi vì những lời này mà đột nhiên cứng đờ, thở sâu, liếc mắt thấy Ngô Song Song đứng sau đạo diễn Vương nhìn cô cười đến ngọt ngào ngoan ngoãn, lại lần nữa phun ra một ngụm chứa đầy khí lửa giận, sau đó khom người thật sâu cúi đầu chào, yếu thế khẩn cầu nói: "Thật xin lỗi đạo diễn Vương, thực lòng xin lỗi. Nhưng trước đợt thử vai này tôi đã nghiền ngẫm rất nhiều lần nhân vật này, thật lòng tôi rất muốn diễn vai này thật tốt, cầu mong đạo diễn Vương cho tôi cơ hội." Nói xong liền lập tức ngẩng đầu, cặp mắt sương mù mê ly tràn đầy thành khẩn nhìn về phía đạo diễn Vương.

"An Đóa cô đừng tỏ vẻ nữa." Một người vô danh cất giọng xen vào, khóe môi cong lên nói: "Đóng phim không phải là may mắn nhất thời đột nhiên diễn tốt lên, lại nói kỹ thuật diễn của cô còn không biết tới đâu. Nếu lát nữa cô bắt đầu diễn lung tung, chẳng phải là càng không xong rồi sao, tôi thấy cô vẫn nên rút lui trước, bằng không lát nữa xấu mặt thì khó coi lắm."

Rút lui trước?

An Đóa đột nhiên cắn cánh môi, sau khi rời khỏi đây chỉ sợ thanh danh của cô từ hôm nay trở đi ở giới giải trí triệt để mất hết! Chẳng lẽ cô không thể vực dậy được sao?

"Cám ơn vì đã quan tâm, kỹ thuật diễn xuất của tôi thế nào cũng chỉ mình tôi biết, không phiền cô lo lắng." An Đóa mím môi cố ý ở trước mặt mọi người làm ra bộ dáng yếu ớt, lông mi cong vút run rẩy, cặp mắt tựa say nhưng không say nhẹ nhàng rũ xuống, cung kính rũ mắt bất lực đứng ở nơi đó, bước tới phía đạo diễn Vương hơi hơi khom lưng, lại lần nữa thành khẩn thỉnh cầu nói: "Cầu mong đạo diễn Vương cho tôi một cơ hội, tôi nhất định sẽ biểu hiện thật tốt."

Cô thật sự sợ đạo diễn Vương tin những lời nói kia của Ngô Song Song, còn không tại sao cô chưa kịp thử vai đã kêu cô ra ngoài? Con đường diễn xuất của cô có hay không chưa bắt đầu mà đã sụp đổ. Vừa bước vào phòng liền bị đạo diễn đuổi ra không cho thử vai diễn, liệu còn ai tin kỹ thuật diễn xuất của cô tốt sao?

An Đóa đè nặng lửa giận, thử vai hiện tại không được như ý, càng ngày càng ghê tởm Ngô Song Song, cô như thế nào cũng không dự đoán được, người phụ nữ này lại khốn nạn đến như vậy, hại cô ngay tại đây!

"Cô.." đạo diễn Vương nhìn An Đóa, vừa định mở miệng nói lại nhìn đến cặp mắt mê ly hơi say, cảnh xuân xinh đẹp trong con ngươi kia đột nhiên biến mất, chớp nhoáng cố gắng suy nghĩ rốt cuộc người vừa rồi cùng cô gái trẻ trước mắt trùng nhau ở điểm nào, hai mắt lóe lên tia sáng ngời, những lời định thốt ra trong miệng tự nhiên cứ vậy mà dời đi, thay vào đó lại khô cằn nói: "Cô muốn thử vai gì?"

Vừa mới nói xong, ông ấy đột nhiên ngậm miệng, tự nhiên phát hiện mình đã một đống tuổi như vậy nhưng lại bị đôi mắt của một cô gái làm dừng lại, không phải là quá vô lý rồi sao, mặt già tối sầm rồi vội vàng điều chỉnh về dáng vẻ đạo diễn uy nghiêm của mình, xụ mặt nói: "Thời gian có hạn, cơ hội thử vai chỉ có một lần."

Lời nói thực sự không khách khí, nhưng tới tai An Đóa lại giống như âm thanh của tự nhiên, hai mắt An Đóa sáng ngời, thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cảm kích gật đầu: "Cảm ơn đạo diễn Vương, cảm ơn ngài cho tôi cơ hội này."

Đạo diễn Vương sắc mặt dịu xuống, bộ dạng thoải mái thả lưng dựa vào ghế ngồi giống như không chút để ý hỏi: "Cô muốn thử vai nhân vật nào?"

An Đóa hơi hơi mở to tròng mắt tươi đẹp như hoa đào, cô cười cười phun ra 2 chữ: "Minh Hoàn."

Vừa cất lời, toàn bộ ánh mắt rà soát lúc nãy đặt trên nơi thử vai đang định dời đi lực chú ý, lập tức quay phắt lại. Thu hút thêm không ít ánh mắt nhìn về phía cô tràn đầy ngạc nhiên cùng tò mò. Ngô Song Song lại càng kinh ngạc trừng lớn mắt, sau đó lộ ra vẻ mặt khinh miệt. Đạo diễn Vương bỗng dưng nhíu mày, mắt nhìn cô gái trẻ phía trước: "Cô chắc chắn?"

Có thể nói vừa rồi trong nháy mắt hình tượng Minh Hoàn cùng cô gái trẻ trước mặt có phần giống nhau, nhưng điều đó cũng không nói lên được kỹ thuật diễn xuất của An Đóa đủ khả năng để đảm nhiệm vai diễn này. Trong kịch bản đất diễn của Minh Hoàn không được tính mà nhiều, nhưng là vai quan trọng quyết định các tình tiết sau này, thậm chí nhân vật này đòi hỏi kỹ thuật diễn rất cao, đến nay vẫn chưa kiếm được người có thể đảm nhiệm được vai Minh Hoàn.

Diễn viên phải có ngoại hình cùng khí chất, trẻ tuổi nhưng kỹ thuật diễn phải tốt, quá nhiều chỉ tiêu cho một vai phụ nhỏ, nếu tìm diễn viên nữ có ngoại hình phù hợp nhưng trình độ diễn xuất chưa chắc đã đạt yêu cầu. Mà ngay lúc này người bị bàn tán không có khả năng diễn xuất lại muốn thử vai Minh Hoàn. Thật là không tưởng tượng nổi!

Hoang đường!

"Tôi chắc chắn, cầu mong đạo diễn Vương cho tôi cơ hội này." Sắc mặt mọi người ở đại sảnh thử vai nhìn An Đóa biến đổi rõ ràng, cô vừa khó hiểu trước biểu cảm của mọi người, vừa thản nhiên trả lời một cách chắc chắn.

Tuy rằng nhân vật này có chút khó khăn, nhưng cũng không đến mức làm tất cả mọi người kinh ngạc thành bộ dáng này đi?

Trong nháy mắt, một cái tên đã nói lên tất cả, nhưng chỉ có cô không biết vì sao trong lòng nảy lên cảm giác kì lạ, đảo mắt nhìn xung quanh, An Đóa không thể giấu được sự kinh ngạc, ánh nhìn dừng trên những nhân viên công tác trẻ tuổi biết cô chắc chắn muốn thử vai này, trong mắt lại mang theo cảnh cáo cùng phẫn nộ.

Dọa chết cô rồi!

Những người này làm sao vậy, chẳng lẽ không cho người khác thử vai? Nhưng rõ ràng là đoàn phim đâu có thông báo vai diễn không thể thử? An Đóa mờ mịt khó hiểu.

Đạo diễn Vương sắc mặt trầm xuống, hiểu lầm An Đóa có ý tứ muốn thử vai nhân vật này, cho rằng cô không biết tự lượng sức mình còn bày ra đủ cách sẽ lấy được vai diễn này, nghĩ rằng ngoại hình Minh Hoàn và cô tương tự nhau, về điểm này tức khắc thiện cảm đối với cô mất hết, nhíu mày nhắc nhở nói: "Vai diễn này khó khăn không ít, cô chắc chắn rồi chứ?"

An Đóa nhấp môi nghiêm túc nhìn chằm chằm đạo diễn Vương, giọng nói thanh thúy thản nhiên ở trong đại sảnh vang lên: "Chắc chắn, tôi nhất định sẽ biểu diễn thật tốt."

Tiếng nói vừa dứt, ở một góc đại sảnh thử vai một cô gái nhỏ đeo kính bĩu môi nhẹ giọng phản đối nói: "Kỹ thuật diễn xuất đã kém, còn nghĩ tới thử vai nữ thần Minh Hoàn, cô thử vai khác không được sao?"

Người đứng bên cạnh gật đầu, vẻ mặt vô cùng tán đồng quan điểm này.

Minh Hoàn là ai chứ, chính là nữ thần trong lòng các cô gái.

Tuy rằng không có thật mà chỉ tồn tại trong tiểu thuyết giả tưởng, nhưng hình ảnh áo xanh váy dài, tay áo rộng tóc quấn cao, bàn tay trắng trẻo thay đổi không gian kích thích thiên hạ đã ăn sâu vào trong lòng mọi người, thành ấn tượng vô cùng lớn khó mà quên được

Mà hiện tại "bình hoa" kỹ thuật diễn không tốt này lại muốn diễn nữ thần Minh Hoàn, quả thực quá sốt ruột, cảm giác giống như đồ vật mình quý trọng hận không thể mỗi ngày ôm vào trong ngực bị "bình hoa di động" đoạt đi, cố tình cướp đi trong khi bản thân không xứng đáng!

"Được lắm!" Có ý tốt nhắc nhở lại bị gạt đi, đạo diễn Vương cười thầm, giọng nói lạnh đi: "Tôi đây xem cô có thể diễn thành cái dạng gì, Tiểu La, đem kịch bản thứ chín cảnh số mười một cho cô ta."

Nhận được lệnh cô gái mang mắt kính kia chạy nhanh ra chỗ An Đóa, gương mặt không tình nguyện phồng lên, đưa một đoạn kịch bản cho cô, tay chỉ vào trong kịch bản nói một tràng hậm hực: "Đây, lát nữa cô diễn đoạn này."

An Đóa càng không thể hiểu được, không biết chính mình có phải đã đắc tội với cô gái tên Tiểu La này hay không, trong lòng đè nặng muôn vàn câu chửi mẹ nó mà bình tĩnh nói lời cảm ơn sau tiếp nhận kịch bản, nhìn thấy đoạn được đánh dấu trong kịch bản, khoé môi chợt khựng lại, hai mắt căng thẳng nghiêm túc nhìn lên.