Ánh Sao Lấp Lánh: Trọng Sinh Ảnh Hậu Đệ Nhất

Chương 12




Do là lần đầu thử vai lại không được đoàn phim mời, cho nên cô không có khả năng có được kịch bản trước, chỉ có thể thông qua hai dòng chữ không quá ba mươi chữ mà tự nghiên cứu nhân vật. Hai hàng chữ ngắn ngủn nói về một nữ tử xán lạn vinh quang cả đời bỗng nhiên trở nên điêu tàn, cô nhìn từng chữ một, dung nhập chính mình vào tâm cảnh này, muốn tìm được một cảm giác như vậy.

Thời gian ba ngày rất nhanh đã tới, Phượng Phi lái xe đưa cô đến nơi thử vai, hai người vừa nói chuyện vừa bước vào đại sảnh thử vai, An Đóa bị đám người bên trong chen chúc dọa dừng lại bước chân, không khỏi kinh ngạc nói: "Nhiều người như vậy?"

Phượng Phi đảo mắt nhìn đại sảnh, lại không có chút ngoài ý muốn nào, thấp giọng nói: "Bộ phim này là bộ phim cổ trang rực rỡ được đầu tư nhiều nhất, hơn nữa đạo diễn Vương Nhược Minh có tiếng thích đề bạt người mới, nếu được ông ấy coi trọng, thời gian lộ diện sẽ tới." Nói xong liếc nhìn An Đóa một cái, ý nghĩa trong đó không cần nói cũng biết.

An Đóa kéo kéo khoé môi, nháy mắt cảm thấy áp lực như núi, hóa ra hôm nay cô đến thử vai, không chỉ nhận nhiệm vụ lấy được nhân vật mà còn có nhiệm vụ cưỡng chế là được đạo diễn Vương Nhược Minh coi trọng..

Thật sự là..

An Đóa không biết nên hình dung cảm giác lúc này như thế nào, nhưng trong lòng có một ngàn con ngựa chạy qua, đủ để chứng minh trong lòng cô lúc này tràn đầy hỗn độn.

Khoé môi khô khốc cười hai tiếng, đối mặt với ánh mắt chân thật đáng tin của Phượng Phi, cô vội vàng gật đầu tỏ vẻ mình đã nhận tín hiệu, nhất định sẽ nỗ lực, phấn đấu. Lúc này Phượng Phi với vừa lòng quay đầu đi, mang cô đi lấy số từ nhân viên công tác. Quay lại muốn phổ biến cho cô một số mẹo khi thử vai, đột nhiên có một cuộc điện thoại gọi tới, Phượng Phi nhận điện thoại chân mày nhăn lại, bảo An Đóa chờ trong chốc lát, dẫm lên đôi giày cao gót bước nhanh ra ngoài.

Nhìn Phượng Phi đã đi xa, An Đóa thu hồi ánh mắt, nhìn qua đám người trong đại sảnh, đơn giản lùi về ven tường.

Hôm nay có nhiều người đến thử vai, hơn nữa cô còn thử vai thiếu suất diễn, vì vậy cô ấy được xếp ở vị trí phía sau. Cô ở trong góc của hành lang, nhìn những nghệ sĩ đầy dũng khí, mặt đỏ bừng bước vào cánh cửa đang đóng chặt, vài phút sau lại ủ rũ đi ra. Nhiều lần như vậy, tuy cô rất có tự tin với kỹ thuật diễn của mình, cũng không khỏi có chút thấp thỏm.

Thứ nhất: Cô không có sẵn kịch bản, căn bản không biết tính cách cụ thể của nhân vật, nếu cô diễn sai, đây sẽ là một vấn đề lớn.

Thứ hai: Dù kỹ năng của cô tuy đã trải qua nhiều năm tôi luyện rất tốt, nhưng cũng không phải thiên hạ vô địch, nếu thực sự gặp phải một đối thủ có kỹ năng diễn xuất tuyệt vời hơn và bị cướp vai thì phải làm sao?

Trong lòng tưởng tượng ra khuôn mặt đông cứng của Phượng Phi, cô thực sự sinh ra xúc động muốn che mặt lại.

"A, Ôn Lăng!" Bên cạnh đột nhiên có tiếng cảm thán trầm thấp, cùng với âm thanh này, cửa lớn bắt đầu ồn ào lên. An Đóa nhìn theo chỗ có âm thanh thì thấy một cô gái trẻ tuổi cùng với người đại diện và trợ lý đi đến phòng thử vai. Cửa lớn kia vẫn đang đóng cho tới khi nhân vân công tác thông báo mới được 'kẽo kẹt' mở ra, nhân viên công tác của đoàn phim tươi cười đón Ôn Lăng vào, sau đó lại gắt gao đóng chặt lại.

Cô gái kêu lên bên cạnh hâm mộ nhìn cửa lớn đóng lại, trong lòng hâm mộ nói: "Nghe nói Ôn Lăng là nữ chính của bộ phim này, hôm nay cô ấy tới, xem ra đã được xác định rồi."

An Đóa nhợt nhạt nhìn thoáng qua rồi thu lại ánh mắt, cúi đầu định nhắm mắt dưỡng thần, lại nghe thấy âm thanh ồn ào cùng tiếng của Hồ Phong vang lên ở cửa: "Tránh một chút, Song Song nhà chúng tôi đang vội vàng tham gia thử vai, các vị nhường cho chúng tôi một con đường ạ."

An Đóa sửng sốt ngẩng đầu nhìn ra, cô nhìn thấy thân thể to mộng của Hồ Phong trong đám người còn có Ngô Song Song được hai trợ lý vây quanh. Mà lúc này Ngô Song Song cười trong sáng ngây thơ, xinh đẹp đứng đó, từ con đường mà Hồ Phong mở ra đi về phía trước, một màn này thực sự chọc mù mắt cô.

Chết tiệt, sao bọn họ lại đến nơi này?

An Đóa nhăn mi, trong lòng dâng lên một dự cảm không tốt lắm.

Cô gái bên cạnh trợn trắng mắt mắng: "Người nào chứ, Ôn Lăng còn không phô trương như vậy, cô ta tính là cái gì!" Nói tới nói lui, nhưng so với cách xuất hiện của bọn họ, Ngô Song Song thật sự khoa trương hơn rất nhiều, hiện tại cũng chỉ có thể nhường đường.

Chân mày của An Đóa căng chặt, chẳng lẽ Ngô Song Song có vai diễn trong bộ phim này?

Lúc cô đang tự hỏi, Ngô Song Song giống như một nữ vương đi về phía hội trường thử vai dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt, lúc đi trên đường ngang qua An Đóa, đột nhiên dừng bước chân lại, đi qua bên này.

Dự cảm không tốt trong lòng An Đóa càng thêm mãnh liệt, đôi mắt sương mù hơi ngưng tụ, cô nhìn Ngô Song Song đi về phía mình. Cho đến khi đôi giày cao gót năm phân đứng vững trước mặt cô, Ngô Song Song lấy kính râm xuống, cái cằm tinh tế hơi hơi nhấc lên, kêu lên: "An Đóa, cô cũng tới đây thử vai à?"

An Đóa ngơ ngác nhìn cô ta, khoé môi Ngô Song Song nhếch lên một nụ cười ác ý, đột nhiên cất cao giọng xin lỗi: "A.. Thật xin lỗi, tôi không có ý này, mà tôi nói cô có phải đi nhầm nơi rồi không."

Đại sảnh vốn dĩ rất náo nhiệt lại lâm vào sự im lặng quỷ dị, vô số ánh mắt như đèn pha dừng trên hai người. Bị lôi vào cuộc trò chuyện, xem màn biểu diễn dối trá cực điểm, An Đóa vừa buồn cười vừa tức giận, cô thật sự không nghĩ ra, đầu Ngô Song Song bị cửa kẹp hay là chỉ số thông minh quá thấp, lại dùng loại thủ đoạn ngây thơ trước mặt nhiều người như vậy, thật sự nghĩ rằng người xung quanh đều là kẻ ngốc à?

Trong lòng An Đóa than thở hàng nghìn lời nói, trên đôi má thanh tú hoàn mỹ, đôi mắt đào hoa đầy vẻ lạnh lùng, mím chặt môi không nói gì nhìn Ngô Song Song.

Người phía trước lại không có chút ảnh hưởng, thấy bộ dáng tức giận mà không làm gì được của An Đóa, giống như một con gà mái đánh thắng trận cười khanh khách: "Dù sao chúng ta cũng dưới tay anh Hồ một thời gian dài như vậy, lại cùng công ty, kỹ thuật diễn của cô tôi cũng hiểu, cô tới đây không phải để lãng phí thời gian à?" Nói xong cô ta thở dài, giống như vì cô suy nghĩ nói: "Đạo diễn Vương yêu cầu kỹ thuật diễn của diễn viên từ trước tới nay rất nghiêm khắc, cô hôm nay tới đây nhất định sẽ rất thất vọng, tôi thật ra có một tạp chí thân quen, tôi giới thiệu cho cô, miễn cho cô ở đây lãng phí thời gian."

An Đóa bị chọc tức đến vui vẻ, nhưng cũng biết đây không phải là nơi để cãi nhau, huống chi hiện tại kẻ thù mạnh mẽ hơn mình, cô thật ngu ngốc nếu làm việc không có lý trí như vậy ở nơi thử vai, cho nên cô chịu đựng và đáp lại một câu: "Cám ơn cô đã quan tâm, nhưng tôi không cần."