Ánh Sao Duy Nhất

Chương 9




Đoàn phim dành cho Giang Ngật một phòng nghỉ riêng, không phải là phòng làm việc dùng để quay phim hôm qua, phạm vi quá mức riêng tư, Giản Duy vừa mới đi vào liền vô ý thức ngừng thở.

Chẳng qua là do việc mới tiến tổ, bên trong cũng không để nhiều đồ dùng của anh. Giản Duy ngửi thấy được hương vị của một người, ngước mắt lên nhìn, Giang Ngật đang đứng bên cửa sổ, vừa hút thuốc vừa gọi điện thoại.

Mặc dù ít khi biểu hiện mất tập trung, nhưng trên nhiều phương diện, anh là người có hơi tùy hứng với bản thân. Ví dụ như hút thuốc, rất nhiều nam nghệ sĩ nổi tiếng cũng sẽ có phần kiêng kỵ, cố gắng hết sức không lộ khía cạnh này ra trước mặt công chúng, nhưng anh thì không. Giống như không lo lắng sẽ có người không làm fan nữa, chụp ảnh thoải mái đăng trên weibo, chính là “Tôi thích thì tôi làm”.

Bởi vậy, Giản Duy từ rất sớm đã biết Giang Ngật hút thuốc, tuy nhiên trên thực tế còn là lần đầu tiên thấy, không nhịn được tò mò nhìn lén. Ngón tay của người đàn ông thon dài, kẹp lấy điếu thuốc, làn khói nhàn nhạt bay lên. Anh nghe đầu bên kia điện thoại nói một hồi lâu, cuối cùng không kiên nhẫn cắt đứt: “Nếu cậu sớm nói không có cách, thì tôi sẽ không nói nhảm với cậu lâu như thế.”

Giản Duy mím môi, cảm giác mình bị hormone này đập vào mặt làm cho không thể hô hấp. (*/w╲* )

Giang Ngật cúp điện thoại, thuận tay dập tắt khói thuốc trong gạt tàn, nhìn về phía Giản Duy. Cô vốn còn đang suy nghĩ miên man, ánh mắt anh vừa liếc đến, lập tức lại bắt đầu căng thẳng.

Anh gọi tên cô: “Giản Duy.”

Thanh âm của Giang Ngật từ tính trầm thấp, lúc nói chuyện lồng ngực nhẹ nhàng chấn động, là giọng nam trầm hoàn mỹ.

Giản Duy chưa từng nghĩ tới, tên của mình có thể được gọi đến bách chuyển thiên hồi như thế.

“Dạ! Anh Lâm Hạo nói, anh có việc muốn hỏi em?”

Thực ra cô có chút hoang mang, bọn họ có thể hỏi cái gì? Lẽ nào…

Giang Ngật: “Hôm qua em gặp Chu Bội Bội?”

Quả nhiên, Giản Duy gật đầu: “Có gặp qua ạ. Sao anh biết?”

Bởi vì nhân viên quét dọn của khách sạn nói, từng giúp Chu Bội Bội quên mang thẻ mở cửa phòng, chị ấy còn ôm một con mèo đi.

Anh không trả lời, hơi hất cằm, Giản Duy hiểu rồi, ngoan ngoãn nói: “Chính là chập tối hôm qua, em và cô Chu gặp trong thang máy. Hóa ra buổi sáng ở phòng làm việc, chị ấy đã đoán ra em núp ở dưới bàn của anh…”

Lâm Hạo kinh ngạc: “Cô núp ở dưới bàn của anh Ngật? Tại sao cô phải núp ở dưới bàn của anh ấy?”

Lúc này Giản Duy mới nhớ tới trong phòng còn có người khác, mà lời nói của bản thân rất dễ gây hiểu lầm. Mặt cô lại đỏ lên, Lâm Hạo thấy thế không thể tin nhìn về phía Giang Ngật, dường như đang nhìn kẻ mặt người dạ thú.

Giang Ngật nghênh đón ánh mắt của anh ta, cười mà như không: “Bây giờ là cậu hỏi, hay là anh hỏi?”

Lâm Hạo liên tục khoát tay: “Đương nhiên là anh hỏi, loại sự tình này em cũng không hỏi được!”

Giản Duy: “…”

Cô cố gắng thanh minh: “Anh Lâm Hạo, mọi chuyện không phải như anh nghĩ…”

“Đừng quản cậu ta, nói tiếp đi.” Giang Ngật cắt đứt.

Giản Duy: “… Dạ, vâng.” Thần tượng gọi, cô lập tức hết sức chăm chú nhìn sang, nhưng Tròn Ung Ủng ngửi thấy được mùi đồ hộp, không chớp mắt, chỉ thiếu không kêu vài tiếng meo meo với anh: “Sau đó, cô Chu hiểu lầm quan hệ của em với anh, còn thấy mặt của em. Sau khi tách ra, em phát hiện để quên mèo, liền tới phòng tìm cô ấy.”

Giang Ngật híp mắt lại, một tay nhét vào túi, đi đến trước mặt Giản Duy: “Tiếp theo?”

Người đàn ông quá cao, Giản Duy chỉ đứng tới dưới cằm anh, bị đôi mắt của anh bao quát như thế, lập tức cảm thấy áp lực vô cùng. Trong lòng cô khoan khoái, đem một ngày giấu giếm không dám nói, khai báo sạch sẽ: “Sau đó không thấy cô ấy nữa. Không chỉ thế, trong phòng còn có bình hoa bị vỡ. Tối qua cô Chu có lộ mặt không ạ? Nếu không có, vậy em có hơi lo lắng, cô ấy có xảy ra chuyện gì không…”

Giang Ngật sau khi nghe xong thì mất mấy giây không lên tiếng. Anh đi về trước bàn đọc sách, tiện tay cầm gói thuốc lá lên rút ra một điếu. Một giây sau, nhớ tới có cô gái ở đây, lại đem thuốc bỏ xuống.

Ý thức được Giản Duy còn nhìn mình, Giang Ngật nửa ngồi ở mép bàn, chống hai tay, cười nói: “Em đoán không sai, không thấy Chu Bội Bội.”

Hai tiếng trước, Lâm Hạo nhận điện thoại của Bạch Lộ, nói Chu Bội Bội từ tối qua đã không có trong khách sạn. Khi đó cô ta gọi cho Bạch Lộ, bản thân nói có việc quan trọng phải xử lý, nhờ Bạch Lộ giúp mình lo chu toàn bên đoàn làm phim. Bạch Lộ đáp ứng, nhưng mà theo thời gian càng ngày càng dài, cô ta chậm chễ chưa về, thậm chí ngay cả điện thoại cũng bắt đầu không gọi được, rốt cuộc cũng hoảng hốt.

Bạch Lộ không dám nói ngay với Chu Tĩnh, tìm bọn Giang Ngật trước. Mặc dù bình thường có va chạm, nhưng dù sao cũng là đồng môn, vào thời điểm này vẫn luôn hỗ trợ.

Tất cả mọi người đều biết việc lợi việc hại, buổi tối chính là lễ trao giải, nếu Chu Bội Bội không xuất hiện, sẽ xảy ra đại loạn.

Giản Duy có chút kinh ngạc, dự cảm mà bản thân không giải thích được lại ứng nghiệm, Chu Bội Bội bỏ trốn à?

Một giây sau, cô đột ngột nhận ra, nếu như không tìm thấy Chu Bội Bội, vậy tối hôm nay phải làm sao?

Thần tượng của cô đi thảm đỏ với ai!

Lâm Hạo thống khổ vò đầu: “Anh Ngật, không còn cách nào , khắp nơi đều hỏi mấy lần, không ai biết rõ Cô Chu đang ở đâu. Nếu không, hay là thông báo cho chị Tĩnh đi, chuyện này quá lớn, em giấu không được…”

“Nói cho chị biết cái gì?” Cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, người phụ nữ trung niên tóc ngắn đứng đó, lạnh lùng hỏi.

Lâm Hạo bị hù dọa khẽ run rẩy: “Chị…chị Tĩnh! Sao chị lại đến đây?!”

Người đến thật sự là Chu Tĩnh. Lâm Hạo vốn tưởng rằng, lúc này chị ta đang ở công ty, không nghĩ tới không hề báo trước, lại trực tiếp xuất hiện ở trường quay. Hơn nữa nhìn vẻ mặt, việc của Chu Bội Bội chị ta đã biết .

Quả nhiên, Chu Tĩnh bước vào, “Bịch” một tiếng quăng túi lên bàn: “Cả đám các cậu đều rất to gan, chuyện này cũng dám gạt tôi. Nếu không phải là Bạch Lộ ở trong điện thoại lỡ miệng, tôi vẫn còn chưa hay biết gì!”

Bạch Lộ ơi là Bạch Lộ, cô đúng là không đáng tin! Chúng tôi giúp cô giấu giếm bí mật, sao cô có thể làm đứt dây trước vậy?!

Lâm Hạo ở trong lòng mắng xong, nhìn Chu Tĩnh cười nịnh nọt: “Còn không phải do chúng em sợ chị sốt ruột sao, nghĩ thay chị giải quyết trước đã…”

“Vậy cậu giải quyết sao rồi?” Chu Tĩnh giễu cợt nói.

Lâm Hạo không biết nói gì.

Giang Ngật nói: “Chị Tĩnh, cô ấy không đi, một mình em cũng có thể đi thảm đỏ.”

Chu Tĩnh nhất thời giận dữ: “Cậu có biết cậu đang nói cái gì không? Cô ấy không đi, tại sao cô ấy có thể không đi! Ban tổ chức đã sớm cho tôi biết, đêm nay sẽ trao cho cô ấy hai giải thưởng lớn, cô ấy không đi tôi biết ăn nói với bên kia thế nào!”

Chị ta trừng mắt nhìn Giang Ngật, giống như hoàn toàn không có cách nào hiểu được suy nghĩ của anh: “Cậu cũng thật là, biết rõ cô ấy chuyên chống đối tôi, vì cái gì không để tâm nhiều hơn ? Cậu cứ thích bị cô ấy đùa giỡn xoay vòng vòng như vậy sao? Tin tức tối nay hai người các cậu cùng nhau đi thảm đỏ đều đã thả ra, tạm thời thay đổi có biết truyền thông sẽ viết như thế nào không? Cậu không biết xấu hổ nhưng tôi còn cần mặt mũi đấy!”

Chị ta thấp hơn Giang Ngật một cái đầu, lúc mắng người lại thập phần khí thế. Lâm Hạo ở bên cạnh trơ mắt nhìn, có lòng muốn giúp đỡ lại không dám, đành phải yên lặng thắp nến cầu nguyện cho anh.

Cửa thành cháy vạ đến cá dưới ao mà…

“Cái đó, cô Chu, không liên quan… Chuyện này không liên quan đến thầy Giang.” Bên cạnh bỗng truyền tới một thanh âm nhỏ bé yếu ớt.

Lâm Hạo trong nháy mắt hoàn hồn, quay đầu nhìn lại, Giản Duy hơi giơ tay lên, mặc dù có điểm sợ hãi, nhưng vẫn cố lấy dũng khí nhìn Chu Tĩnh: “Đều tại tôi, ngày hôm qua vừa phát hiện bất thường, nên thông báo cho mọi người mới đúng …”

Chu Tĩnh vừa rồi bước vào vẫn còn tức giận, Giản Duy lại bị ngăn tủ che khuất, nhất thời không chú ý trong phòng còn có người thứ ba. Chị ta kinh ngạc nhìn sang, vốn đang nổi giận đùng đùng, lại dừng lại khi thấy mặt của Giản Duy, ngẩn ra: “Bội Bội? Em về rồi?”

Trong mắt chị ta dần hiện ra ngạc nhiên mừng rỡ, định bước tới gần, nhưng Giang Ngật đã duỗi tay ra, kéo Giản Duy tới phía sau mình. Chu Tĩnh bị anh cản trở, có chút không giải thích được, còn có phần tức giận: “Giang Ngật cậu làm gì vậy? Tránh ra, chị có lời muốn nói với cô ấy.”

“Chị Tĩnh chị nhìn cho rõ, cô ấy không phải Chu Bội Bội.”

Chu Tĩnh nhíu mày, giống như là anh đang nói điều gì đó rất buồn cười, lướt qua bả vai anh nhìn về phía Giản Duy. Sau đó, ánh mắt của chị ta trợn to, trên mặt hiện ra sự ngạc nhiên: “Cô, cô không phải là… Nhưng mặt cô…”

Chị ta đột nhiên cứng họng, nghẹn một hồi lâu mới cắn răng nói: “Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?!”

Giản Duy cảm thấy ánh mắt kia như kim châm. Cô vừa rồi cũng nghĩ tới, có nên che mặt hay không, về sau lại cảm thấy không cần thiết. Trong này chỉ có mấy người bọn họ, Chu Tĩnh biết rõ sự tồn tại của cô cũng sẽ không có ảnh hưởng gì, huống chi cho dù hiện tại không nói, nói không chừng vài ngày nữa Chu Bội Bội sẽ nói cho chị ta biết.

Giang Ngật: “Chị Tĩnh, đây là fan của em, ngẫu nhiên có điểm giống Bội Bội. Hai cô ấy không có quan hệ gì.”

Vẻ mặt Chu Tĩnh cứng ngắc, dường như đang gian nan tiêu hóa những tin tức này. Một hồi lâu, giơ tay lên, đoan chính ngăn cản khát vọng mở miệng của Lâm Hạo.

Lâm Hạo: “…”

Chị ta nhìn chằm chằm Giản Duy không hề chớp mắt, giống như đang xem kỹ gì đó là ai. Rất lâu, đại khái đã trở lại bình thường, Chu Tĩnh bình tĩnh nói: “Cô không phải là Chu Bội Bội?”

“Tôi không phải.” Giản Duy lắc đầu.

“Cũng không biết cô ấy?”

“Tôi biết cô ấy, nhưng là người bình thường nhận biết diễn viên nổi tiếng, chúng tôi không có bất kỳ quan hệ đặc biệt nào.”

Chu Tĩnh “À” một tiếng, bày tỏ đã hiểu. Chị ta nhìn về phía Giang Ngật, đột nhiên cười một tiếng: “Có điểm giống? Cậu bảo đây là ‘Có điểm giống’?”

Giang Ngật nhún vai: “Xác thực chỉ là có hơi giống. Chị xem, không phải là rất nhanh chị đã phân biệt ra được sao?”

Chỉ một tiếng đồng hồ ngắn ngủi, có thể nói cảm xúc của Chu Tĩnh đã thay đổi đến chóng mặt. Bị tin tức Chu Bội Bội mất tích làm tức đến giậm chân, lại ở trong đây trông thấy Giản Duy, vốn tưởng rằng là Chu Bội Bội thấy có lỗi, trở về giải quyết thế cục khó khăn, không nghĩ tới vẫn là vui mừng không đâu.

Lúc này ngay cả nổi giận chị ta cũng không muốn làm nữa, bày ra vẻ mặt lạnh lùng, đi về sau bàn đọc sách, ngồi xuống ghế: “Vừa rồi cô nói gì? Ngày hôm qua vừa phát hiện bất thường, nên cho chúng tôi biết, là cô phát hiện không thấy Chu Bội Bội trước?”

Giản Duy giải thích đơn giản một chút, Chu Tĩnh cười lạnh: “Cô ta tức giận với cô, đương nhiên cô ta phải tức giận rồi. Cho là bản thân không thể thay thế sao? Gương mặt đó của cô ta cũng không được coi là quá xinh đẹp. Dạng này tôi có thể nâng người đầu tiên, thì có thể nâng ra người thứ hai!”

Giản Duy: … Chị mắng Chu Bội Bội như vậy, tôi nằm không cũng trúng đạn!

Chu Tĩnh càng nói, trong lòng lại càng phát hỏa. Trong lúc mấu chốt này Chu Bội Bội lại mất tích, chắc chắn đối với chị ta mà nói chính là tạo phản. Thậm chí chị ta không vội nghĩ buổi tối nên làm gì, mà đã bắt đầu suy tư, phải làm như thế nào mới có thể khiến cho Chu Bội Bội hối hận. Muốn làm cho cô ta hiểu rõ, cho dù cô ta nổi tiếng, thì bọn họ vẫn do người đại diện là chị ta định đoạt.

Chu Tĩnh nhìn chằm chằm Giản Duy, ngón tay vô ý thức loay hoay móc chìa khóa. Thật sự rất giống, chính bản thân chị ta vừa rồi có thể nhanh chóng phân biệt ra không phải, thế nhưng không phải là dựa vào mặt, mà là kiểu tóc. Tóc Chu Bội Bội dài tới eo, mà cô gái này lại là tóc ngắn sạch sẽ.

Nếu như ngay cả kiểu tóc cũng đổi …

Một ý tưởng đột nhiên xẹt qua đầu, nhanh đến mức suýt nữa chị ta không bắt kịp. Nhưng một giây sau, Chu Tĩnh siết chặt quả đấm, chiếc móc chìa khóa đâm vào khiến lòng bàn tay bị đau.

Giang Ngật đột nhiên nói: “Giản Duy, cô đi ra ngoài trước, việc tiếp theo chúng tôi sẽ xử lý.”

“Chờ một chút.” Chu Tĩnh đưa tay ngăn cản.

Giản Duy nhất thời có chút do dự, không biết nên nghe ai.

Chu Tĩnh khẽ cười: “A Ngật, em nói cô gái này, cô ấy là fan của em?”

Giang Ngật không đáp, Giản Duy sợ Chu Tĩnh lúng túng, chủ động nói: “Vâng, em là fan của thầy Giang…”

“A, ra là vậy. Vậy em rất thích cậu ấy ?”

Gò má Giản Duy như bị phỏng: “Vẫn rất, rất thích …”

“Đã như vậy, em nguyện ý giúp chị… Không đúng, là giúp cậu ấy một việc không?”

Vẻ mặt Giản Duy mê muội, Giang Ngật nói lần nữa: ” Chị Tĩnh, để cho cô ấy đi ra ngoài trước, chị có ý kiến gì, chúng ta âm thầm trao đổi. Lâm Hạo, đưa cô ấy đi.”

Chu Tĩnh cười nói: “Đừng căng thẳng như vậy, chị chỉ là đề xuất một ý tưởng. Các em cảm thấy, để cho cô ấy thay thế Chu Bội Bội đi tham gia lễ trao giải, những người khác có thể nhận ra được không?”