Cuối cùng hai người vẫn đi dâng hương. Bấy giờ đã là buổi tối, trong miếu cũng không có bao nhiêu người. Trong căn miếu nhỏ bé, họ cùng nhau giơ hương quỳ xuống. Trong lúc cầu nguyện, Giản Duy lén nhìn anh. Trong màn khói trắng lượn lờ, đôi mắt anh khép lại, nhìn từ một bên yên tĩnh mà thành kính. Cô chợt nhớ tới những lần đoàn phim dâng hương trước khi khởi máy, trong những tấm ảnh chụp được đăng lên, anh luôn là người thành kính nhất.
Đáng yêu quá đi.
Sau khi bước ra từ miếu, Giản Duy kéo tay anh nói: “Chúng ta đi chèo thuyền đi, em thích chèo thuyền.”
Cạnh bờ sông đậu vài chiếc thuyền Ô Bồng*, từng con thuyền nho nhỏ rẽ nước sông bơi đi. Giản Duy và Giang Ngật ngồi trên thuyền, nhìn phía ngoài qua khung cửa sổ. Từ đó nhìn ra, những gì bên hai bờ sông đều mờ nhạt, chỉ nhìn thấy những ánh đèn đúng giờ ánh lên.
Tuyết còn chưa tan hết, mái chèo đưa thuyền bơi đi, từng chút lại từng chút.
Giản Duy nói: “Yên tĩnh quá anh nhỉ.”
Dường như trong cả đất trời chẳng còn âm thanh nào khác, cô dựa đầu vào vai anh, nhìn bóng đêm bao trùm khắp vạn vật.
Chèo thuyền là một người đàn ông trung niên, ông không nhận ra bọn họ, cười nói: “Hai người tới du lịch à? Chỗ chúng tôi rất hợp đi thăm quan, nhất là những cặp đôi trẻ tuổi.”
Giản Duy nhớ lại mấy ngày kì diệu ở nơi đây, thấy đúng là hợp thật. Cô nói: “Ngày mai em phải về rồi.”
Giang Ngật cúi đầu đáp: “Nhanh vậy sao?”
“Em còn nhiều việc phải làm lắm, không ở đây mãi được. Anh không nỡ rời xa em à?”
Anh nắm lấy tay cô đáp lời: “Ừ, anh không nỡ.”
Hai người im lặng trong chốc lát, Giang Ngật mới cất tiếng: “Anh còn chưa hỏi em, ban nãy em cầu nguyện điều gì?”
Giản Duy đáp: “Đừng hỏi, nói ra sẽ không linh nghiệm. Em cũng không hỏi anh mà.”
Giản Duy nhớ tới lúc mình ở trong miếu.
Từ năm mười ba tuổi, mỗi năm mới khi dâng hương, ngoài cầu nguyện cho người nhà, cô đều ước một điều cho anh. Cô bé chắp tay thành kính nguyện cầu, chúc anh bình an thuận lợi, an khang vui vẻ, mấy năm như một.
Mà năm nay, rốt cuộc điều ước đó đã đổi khác.
Cô lại dựa vào vai anh nói: “Không cần lưu luyến em, chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi. Bồ Tát sẽ phù hộ cho hai chúng ta…”
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Trời lại bắt đầu đổ tuyết, con thuyền nhỏ như một chiếc lá trúc, thong thả bơi giữa sông. Tường trắng ngói đen, nước trôi cầu nhỏ, trấn cổ được bao trong tuyết bay đầy trời, đẹp như mơ.
Tối hôm sau, Giản Duy lên máy bay rời đi Hàng Châu ướt át lạnh lẽo, trở về với vòng tay của Bắc Kinh. Không lâu sau, bà ngoại và cha mẹ cô cũng trở về từ nước Mỹ, kì nghỉ đông kết thúc, một học kì mới lại bắt đầu.
Giản Duy lại quá bận rộn học tập, vì cô đã là nghiên cứu sinh năm hai kì thứ hai nên cần chuẩn bị các thủ tục để tốt nghiệp, suốt ngày vội vội vàng vàng. Giang Ngật tiếp tục đóng phim ở Hàng Châu, sau đó lại chuyển tới Macao, nghe nói sau đó còn đi Seattle.
Tuy nhiên, dù có bận đến mức nào, hai người vẫn cố gắng tìm thời gian trò chuyện mỗi ngày. Anh kể cô nghe chuyện trong đoàn phim, cuộc sống đóng phim quá nhạt nhẽo, chuyện thú vị cũng chả bao nhiêu, nhưng cho dù chỉ là chuyện vụn vặt hàng ngày Giản Duy cũng có thể nghe say sưa. Cô cũng dần quen với cuộc sống có sự tồn tại của Giang Ngật, mỗi việc xảy ra hàng ngày, cho dù là vui vẻ hay buồn bã, cô đều muốn chia sẻ với anh trước tiên.
Ngày tháng yên ả trôi đi. Một ngày nọ, trong lúc dạo phố, Giản Duy nhìn thấy một chiếc cà vạt, theo bản năng cầm lên nhìn, nghĩ bụng Giang Ngật mang lên chắc chắn sẽ rất đẹp.
Ngay sau đó cô đã kịp phản ứng lại, nhận ra bản thân rốt cuộc cũng trở thành kiểu con gái đang yêu mình đã gặp rất nhiều nhưng chưa từng nghĩ một ngày nào đó sẽ trở thành.
Mà cùng cô yêu đương là thần tượng cô đã yêu thích từ thuở nhỏ.
Nghĩ vậy, cô liền cảm thấy bản thân đúng là người thắng cuối cùng mà!
Trong tháng ba, một sự kiện quan trọng lại xảy ra, bộ phim truyền hình “Nếu không có tình yêu” do Chu Bội Bội, Giang Ngật và Lâm Trạch Quần diễn chính rốt cuộc đã chiếu rồi!
Thực ra năm trước trừ “Đêm lạnh” ra, tháng mười một Giang Ngật còn có một bộ phim cổ trang được chiếu, đáng tiếc do chất lượng bình thường, cùng lúc lại có một phim khác thực lực mạnh hơn chiếu nên không nổi gì mấy. Nhưng lần này lại khác, trong kì nghỉ đông Chu Bội Bội và Lâm Trạch Quần đều có phim chiếu, biểu hiện rất tốt, lại thêm Giang Ngật, có thể xem như nổi bật nhất năm. Hơn nữa trong quá trình quay, bộ phim này cũng hết scandal này đến scandal khác, quần chúng hóng chuyện cũng khá mong chờ.
Giản Duy cũng rất mong chờ bộ phim này, không chỉ bởi nhờ nó cô và Giang Ngật mới có cơ hội ở bên nhau mà còn vì một nguyên nhân quan trọng khác – Tròn Ung Ủng nhờ phim này mới ra mắt được đó!
Buổi tối cô cùng Giang Ngật FaceTime, hiện giờ cô đã thông minh hơn rồi, đổi thành dùng iPad, hình ảnh lớn hơn, thấy mặt anh cũng càng rõ ràng. Cô ôm lấy Tròn Ung Ủng, con mèo nhỏ ngoan ngoãn cuộn tròn trong ngực cô. Bắt lấy móng vuốt nho nhỏ của nó, cô nói: “Thực ra chúng ta còn phải cảm ơn nó, nó là bà mối của chúng ta đấy.”
Giang Ngật nằm trên giường không đáp, chỉ cầm lấy di động ấn gì đó. Giản Duy hỏi: “Anh làm gì đấy?”
“Vừa đặt một tháng đồ ăn cho mèo, tạ lễ cho em nó.”
Giản Duy bật cười: “Keo thế, chỉ một tháng thôi à? Ít ra cũng phải một năm chứ!”
“Đúng mà, ngần đó ăn một năm là được rồi, ăn ít đi một chút. Gần đây anh còn phải ăn kiêng, thỉnh thoảng cho nó thêm ít đồ ăn là tốt lắm rồi.”
Lúc Giản Duy nói chuyện, cô đặt iPad trên đùi. Tròn Ung Ủng nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào người trên màn hình, bỗng lách ra khỏi người cô. Nó bước qua, móng vuốt đầy thịt đánh lên màn hình, đánh từng phát một, đến nỗi màn hình cũng rung lên.
Giang ngật: “…”
Giản Duy cười ngặt nghẽo. Cô cũng không bắt nó lại, chỉ nằm trên giường cười đến đau bụng. Tròn Ung Ủng mở to mắt, đánh rất nghiêm túc, mỗi cú đều ngay giữa mặt Giang Ngật. Anh nhăn mày gọi: “Giản Duy!”
Cô rốt cuộc cũng nhịn được cười, thành khẩn nói: “Anh xem, đến nó cũng bất mãn rồi. Nhanh nhanh nói lời gì dễ nghe tí đi, ở cổ đại, đắc tội bà mối thì hôn nhân sẽ bất hạnh đấy.”
“Hôn nhân bất hạnh… Em đang nguyền anh hay nguyền chính em vậy?” Giang Ngật cười tà nói.
Giản Duy kinh hoàng nhận ra mình đã nói gì, quẫn bách vô cùng. Không dám nói tiếp, cô khom lưng duỗi tay, muốn kéo Tròn Ung Ủng lại, ai ngờ con mèo nhỏ đánh rất hăng say, vậy mà không chịu nghe lời, cô đành phải nhũn nhặn nhẹ giọng thuyết phục.
“Ngoan nào, đừng làm loạn. Nghe lời nào…”
Giang Ngật bỗng ho khan một tiếng, Giản Duy nhìn đến, anh thấp giọng nói: “Em…” Không nói xong, anh hơi xấu hổ quay đi.
Giản Duy nhanh chóng cúi đầu nhìn. Bởi vì đã rửa mặt đi ngủ, cô chỉ mặc mỗi váy ngủ, vừa rồi lúc khom lưng xuống, vạt váy trễ xuống, phong cảnh phía trước đều…
Mặt cô đỏ lên, bắt lấy Tròn Ung Ủng che trước ngực. Giang Ngật sờ mũi vẻ vô tội, cô trừng mắt nhìn anh hồi lâu, cuối cùng cũng thẹn quá thành giận mà nói: “Không nói chuyện với anh nữa! Tạm biệt!”
Cô như trốn tránh mà tắt máy. Giang Ngật mặc áo ngủ, nằm trên giường khách sạn, phía ngoài cửa sổ sát đất là Macao sao trời lồng lộng.
Anh nhún vai, vốn định không để ý mà cười cười, nhưng trong đầu không quên được, tất cả đều là hình ảnh mới nhìn thấy.
Cô mặc chiếc váy xanh nõn, ngồi ở trên giường, nghiêng đầu nói chuyện phiếm cùng anh. Làn da cô trắng nõn, nụ cười ngọt ngào, lúc thẹn thùng lại hơi hồng lên. Con mèo nhỏ được cô ôm trong lồng ngực, tay cô vuốt ve mình nó, bộ lông trắng như tuyết, thân mình mềm mại thon dài. Đến lúc cấp bách, cô còn bế nó lên che trước ngực. Đuôi mèo lung lay, nếu cào lên người, nhất định sẽ rất ngứa.
Cô có biết chăng động tác ấy càng dụ hoặc hơn.
Thân thể anh trở nên khô nóng, yết hầu ngưa ngứa, anh cố gắng nuốt xuống, hầu kết theo đó mà phập phồng. Nhắm mắt lại, đôi mày cũng chau vào, anh hơi khó nhịn mà nhấp môi.
Cô cong mình, da thịt trước ngực trắng muốt, còn có đường cong phập phồng.
Anh ưm một tiếng, mang theo giọng mũi nghèn nghẹn.
Không biết bao lâu đã trôi qua, rốt cuộc thân mình anh thả lỏng, như vừa bị quăng lên chín tầng mây rồi lại rơi xuống. Một hồi lâu sau, anh thở phào, mở to mắt lười biếng cười.
Không muốn nhúc nhích chút nào, anh nhìn lên trần nhà, nghĩ bụng phiền toái thật, lại phải đi tắm rồi.
Gió đêm thổi vào từ cửa sổ khép hờ, lại mang theo một chút khô nóng. Anh rốt cuộc cũng đứng dậy đi vào phòng tắm.
Macao đêm nay thật hại người mà.
Ngày 13 tháng Ba, phim truyền hình hiện đại đô thị “Nếu không có tình yêu” do Chu Bội Bội, Giang Ngật và Lâm Trạch Quần diễn chính sau nửa tháng ủ nhiệt đã chính thức đổ bộ Đông Phương vệ thị*.
* Kênh truyền hình thuộc Tập đoàn truyền thông Thượng Hải (SMG), một trong các đài lớn ở Trung Quốc đại lục.
Bộ phim về cô luật sư Hạ Y Nhiên sau khi tốt nghiệp tình cờ vào được một văn phòng luật sư nổi tiếng, vì để trở thành một luật sư xuất sắc mà không ngừng nỗ lực, nhận các loại chuyện xưa có tính thử thách. Thiếu nữ đầy sức sống lăn lộn trong xã hội, anh dũng tiến về phía trước, cốt truyện tuy đã cũ rích nhưng vẫn được người xem yêu thích. Đương nhiên cũng không thể thiếu câu chuyện tình yêu, trong lúc đánh quái thăng cấp, cô vẫn quen biết với hai đối tác kiêm đại luật sư nổi tiếng Cố Trình Viễn và Tần Văn, giữa ba người nảy sinh những mâu thuẫn tình cảm.
Đây là một bộ phim một nữ hai nam điển hình, tuy trước đó lúc tuyên truyền cũng thể hiện mặt liên quan đến công sở, nhưng vì ba vị diễn viên chính đều là diễn viên phái thần tượng, người xem vẫn xem nó như một bộ phim thần tượng thuần tuý hơn. Đến lúc chính thức phát sóng mới phát hiện đúng như vậy, cảnh trong văn phòng luật không nhiều, cũng không thiên về những vụ thưa kiện, những cảnh tình ái mới đúng là phần chính nhất.
Tuy nhiên, điều này cũng đúng với định vị phim, “Nếu như không có tình yêu” vốn không phải một bộ phim công sở chính thức, phần luật pháp chỉ để dựng cốt truyện, làm cho nhân vật phong phú, có chiều sâu hơn. Đoàn phim dùng kinh phí cùng tâm ý tiết kiệm được từ mảng này dùng lên những nơi khác, trang phục của cả bộ phim rất thời thượng, cảnh quay trải dài từ Bắc Kinh, Thượng Hải đến Hồng Kông, cảnh quay rất đẹp. Hơn nữa, các diễn viên đều rất đẹp, biểu hiện cũng đúng lúc đúng chỗ, đặc biệt là đôi sư huynh muội đồng môn Giang Ngật và Chu Bội Bội lần đầu tiên đóng một đôi yêu nhau, ấy vây mà rất có phản ứng hoá học, hai người tương tác dấy lên tâm hồn thiếu nữ trong vô số người xem.
Đội hình diễn viên mạnh, tuyên truyền đúng lúc đúng chỗ và chất lượng phim ổn, đương nhiên ngay trong đêm đầu phát sóng “Nếu như không có tình yêu” đã nhận được rating cao 0.91, ngay tối hôm sau liền đạt mốc 1, còn nhanh hơn “Đêm lạnh” lúc trước!
Thời gian chiếu tháng Ba tuy không tốt như kì nghỉ đông và hè nhưng mặt khác cạnh tranh cũng không kịch liệt như khung chiếu đẹp. Cả tháng vốn phim chất lượng ổn đều ít ỏi, “Nếu như không có tình yêu” vừa ra mắt đã thuận lợi chiếm lĩnh màn ảnh cả ba tháng, không có ai cùng tranh đấu!
Phim nổi lên, diễn viên cũng theo đó mà được lợi, Chu Bội Bội vừa có một bộ phim chiếu trong kì nghỉ đông, nay lại thêm một bộ khác, thành tích còn đều tốt như vậy, bắt đầu có bên truyền thông tung hê cô thành “Nữ vương phim truyền hình”. Giang Ngật cũng nhờ bộ phim này mà củng cố nền tảng đã có từ “Đêm lạnh”, hơn nữa, tuy rằng cảnh phim cả anh không nhiều như Chu Bội Bội nhưng người xem phim thần tượng vốn chủ yếu là nữ, Giang Ngật thể hiện đại luật sư cao lãnh cấm dục rất xuất sắc, nhờ vậy mà thu hút được không ít người hâm mộ, không hề ít nổi bật hơn Chu Bội Bội.
Tuy nhiên điều không ai nghĩ tới chính là sau khi bộ phim chiếu lên, người được nhắc tới nhiều nhất không phải Giang Ngật, chẳng phải Chu Bội Bội, thậm chí cũng không phải Lâm Trạch Quần, mà là… một con mèo!
Đúng, chính là Tròn Ung Ủng của chúng ta.
Trong căn phòng ngập nắng, cô gái mặc áo thun trắng và quần jean ngắn, ngồi xếp bằng trên giường xem văn kiện. Trang giấy trắng tinh, những con chữ chi chít, cô càng đọc càng đau đầy, bực bội miết thái dương. Trên giường giấy tờ vương vãi, trong một góc, có một tờ giấy lay động đầy khả nghi, rung lên từng chút một. Cô gái phát hiện ra, nhíu mày nhìn đến, một lát sau lại nghiêm túc nói: “Đi ra đi.”
Trong căn phòng im phăng phắc, không có ai khác.
Ngay sau đó, một cái đầu nhỏ hiện ra dưới tờ giấy cùng tiếng “Meo” khe khẽ!
Đó là một con mèo nhỏ trắng muốt, trên người còn có một tờ giấy trắng, trông nó như đang bọc trong tấm chăn bằng giấy, chỉ lộ ra cái đầu tròn tròn. Đôi tai thính nhòn nhọn, đôi mắt xanh thảm trong vắt như ánh sao, cũng như biển lớn, đôi mắt ấy chớp chớp nhìn vào cô gái. Nó nghiêng đầu hoang mang như không rõ vì sao cô lại giận.
Vẻ mặt cô gái nghiêm túc, khoé một lại từng chút một giương lên, rốt cuộc không giả vờ được nữa, cô mỉm cười, giơ tay ôm nó đến trước ngực.
“Đồ hư hỏng này!” Cô hôn nó hai cái thật kêu.
“Meo meo meo ~” Con mèo kêu lên, bộ lông trắng như tuyết mượt mà.
Ánh mặt trời chiếu qua khung cửa, cô gái xinh đẹp chơi đùa với chú mèo đáng yêu trên giường thêu ren, hình ảnh đẹp như ảnh chụp trong tạp chí nổi tiếng.
Tập phim đến đó kết thúc.
Bà ngoại ngẩng lên từ iPad nói: “Tuy bà đã biết cô gái này giống cháu, nhưng thấy cô ấy quay phim cùng Tròn Tròn vẫn thấy… hơi kì quái.”
Giản Duy túm “Tròn Tròn” đang lén nhìn một bên lại, nó nhìn thấy chính mình trên màn hình vẻ tò mò. Vuốt ve bộ lông của nó, Giản Duy thật thà nói: “Bà tin con đi, lúc con ở đoàn phim tận mắt thấy họ quay, con còn thấy kì quái hơn bà!”