Ánh Sao Duy Nhất

Chương 52




Cả ngày nay Giản Duy không ăn uống gì.

Từ lúc thức dậy cho đến tối, cô đều ngồi trước máy vi tính. Trình duyệt mở rất nhiều cửa sổ, QQ lẫn wechat cũng bật cả ngày. Các tin tức liên tục hiện lên, cô cố hết sức muốn giữ tỉnh táo, nhưng lông mày vẫn càng ngày càng nhíu chặt. Rốt cuộc cô cũng bực bội hét lên: “A a a! Làm sao đây!”

Dù thế nào Giản Duy cũng không nghĩ tới, rõ ràng hôm qua mọi chuyện vẫn còn tốt. Nhưng vừa tỉnh dậy, tất cả đã thay đổi đến long trời lở đất.

Tạ Bân bị bắt, Giang Ngật chịu khổ cũng bị liên lụy. Trên mạng toàn những người dùng ngòi bút làm vũ khí, các loại nước bẩn đều hắt lên người anh, thậm chí còn có người nói anh cũng bị bắt…

Mày mới bị bắt! Cả nhà mày đều bị bắt!

Giản Duy tức không chịu được. Những lời bình luận chói mắt kia không ngừng kéo tới. Trước đây cô cũng đã gặp một vài ngôi sao bị rất nhiều người công kính, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên chuyện này xảy ra với Giang Ngật

Hóa ra cảm thục khi nhìn thấy người mình thích bị vạn người chỉ trỏ lại dày vò đến vậy…

Không chỉ Giản Duy mới có suy nghĩ này, các chị em trong hội đều online, tất cả đang suy nghĩ đủ mọi cách, cố gắng khống chế cục diện. Nhưng chuyện này ồn ào đến như vậy đã sớm không còn là trò đùa trẻ con như lần trước với fan của Lâm Trạch Quần rồi. Bọn họ lại không có kinh nghiệm nên đều hơi luống cuống tay chân, không biết phải làm sao.

Bí Đỏ – chan thấy có người tẩy trắng cho việc đánh bạc, không kiềm được giận dữ: “Bọn họ không có đầu óc sao? Bị thiểu năng? Đã không biết thì đừng có nói, còn sợ người ta chửi chưa đã sao!”

Giản Duy cũng đọc được bình luận đó. Mặc dù cô hoài nghi trong này có người trà trộn, nhưng không thể phủ nhận chuyện quả thật sẽ có fan cuồng vì thần tượng mà hành động như vậy. Mà vào thời điểm này, những lời nói này ngoài việc khiến cho quần chúng càng thêm phẫn nộ thì chẳng có bất kỳ lợi ích gì.

Cô hít sâu một hơi để bản thân bình tĩnh lại, “Này, mọi người đừng hoảng hốt cũng đừng nóng giận. Hãy nghe tớ nói, người trong hội chúng ta đều có chút ảnh hưởng với fandom trên weibo. Giờ mọi người hãy đăng một vài thứ, lôi kéo người hâm mộ. Bên ngoài hoàn toàn chỉ là suy đoán, cũng không có chứng cớ trực tiếp chứng minh tối qua Giang Ngật có mặt ở hiện trường. Chúng ta cần chứng cớ có lý để phản bác. Nhưng không thể vì thanh minh mà bỏ qua tam quan, đặc biệt là đừng tẩy trắng sự kiện này!”

Mọi người đang hoang mang lo sợ, nay Giản Duy tỏ thái độ cường thế, ít nhất đã chỉ rõ phương hướng tạm thời cho họ nên tất cả đều thấy yên ổn hơn một chút. Mỗi người đều đang chuẩn bị đi làm, Bánh Trôi Ủ Rượu chợt lên tiếng: “Nhưng Ung Ủng này, cậu thật sự xác định chuyện này là giả sao?”

Giản Duy sửng sôt, trong hội cũng trở nên yên tĩnh.

Một lát sau, cô mới hỏi: “Tiểu Tửu, cậu… Có ý gì?”

“Tôi nói, các cậu cảm thấy chuyện này là vu oan, nhưng nếu chẳng may không phải thì sao?”

Phải mất một lúc lâu Giản Duy mới phản ứng lại, Bánh Trôi Ủ Rượu đang nói gì.

Cậu ấy không tin Giang Ngật. Cô ấy cảm thấy Giang Ngật có lẽ thật sự đã làm chuyện này.

Giản Duy ngồi trước máy tính, hoàn toàn ngây người.

Cô hiểu, càng nhiều lời đồn thì sẽ có càng nhiều người hâm mộ bị dao động. Nhưng dù thế nào cô cũng không nghĩ đến, trong số đó có cả Bánh Trôi Ủ Rượu.

Mặc dù Giản Duy biết cô ấy muộn hơn Bí Đỏ – chan. Nhưng vào thời điểm ba năm trước, khi Giang Ngật còn chưa nổi tiếng, ba người họ lúc nào cũng tích cực nhất. Chỉ cần một tiết mục giải trí ngắn của anh cũng có thể tán gẫu cả buổi tối mà không thấy nhàm chán chút nào. Bí Đỏ – chan chăm chỉ xông ra tiền tuyến, Bánh Trôi Ủ Rượu cũng không thua kém. Hai người ấy lúc nào cũng sẽ chia sẻ những tiết nhỏ khi nhìn thấy Giang Ngật cho cô, sau đó cả bọn đều kích động tung hoa.

Giản Duy đã từng cho rằng, ba người họ sẽ cứ tiếp tục như vậy…

Bí Đỏ – chan là người đầu tiên lấy lại tinh thần, cả giận nói: “Tiểu Tửu, sao câu có thể nói những câu này! A Ngật là người thế nào cậu còn không rõ sao? Anh ấy sao có thể là dân cờ bạc ác ôn như trên mạng nói được!

“Anh ta là ai, thực sự tôi cũng không biết, thật ra ngay cả cậu cũng không rõ mà. Chúng ta tự nhận là hiểu rõ anh ta, nhưng nói thẳng ra thì chúng ta có là cái gì đâu? Chẳng qua chỉ là fan cách anh ta hàng ngàn hàng vạn dặm thôi. Dáng vẻ mà chúng ta nhìn thấy của Giang Ngật, chỉ là bộ mặt thương mại, lúc riêng tư anh ta là ai, thích làm gì, chúng ta vốn không hề biết rõ!”

Giọng điệu của cô ấy rất dữ dội, Giản Duy sợ Bánh Trôi Ủ Rượu sẽ gây ảnh hưởng đến những người khác, vội la lên: “Thật sự không đúng đâu! Tớ có người bạn làm việc bên A Ngật, tớ đã hỏi cậu ấy, cái gì mà bị bắt đều là tin tức linh tinh, anh ấy không có chuyện gì cả.”

Cô cho rằng nói như thế, Bánh Trôi Ủ Rượu sẽ tỉnh táo lại một chút, ai ngờ cô ấy chỉ im lặng một lát, rồi đáp lại dở dở ương ương: “Oh, cậu biết. Đương nhiên là cậu biết rồi.”

Giản Duy ngạc nhiên rồi chợt nhớ tới một lần tranh chấp giữa mình và Bánh Trôi Ủ Rượu.

Thực ra không phải do lần đó, vào thời gian sớm trước đó, Bí Đỏ – chan cũng từng kể, đối với sự kiện Giang Ngật thành danh sau một đêm Bánh Trôi Ủ Rượi cũng không lấy gì làm vui vẻ. Lúc nào cô ấy cũng oán hận giờ quá nhiều fan phong trào, muốn gặp anh một lần cũng trở nên hết sức khó khăn, còn không bằng quay lại thời kỳ ít fan ngày xưa. Sau này vnhì quan hệ giữa Giang Ngật và Giản Duy, hai người họ tranh cãi mất vui. Mặc dù tất cả đều giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, thế nhưng từ đó trong nhóm cô ấy càng ngày càng trở nên im lặng.

Là oán hận chất chứa từ lâu sao…

Bí Đỏ – chan lạnh lùng đáp: “Thật ra cậu chỉ ghen tị, ghen tị Ung Ủng thân thiết với A Ngật. Cậu cảm thấy anh ấy không phải của cậu.”

Bánh Trôi Ủ Rượu bỗng cười một tiếng, “Cậu sai rồi, từ trước đến nay anh ta chưa từng thuộc về tôi.”

Nhất thời mọi người không biết nói gì.

Bỗng cô ấy thở dài, như đã mất đi hứng thú nói: “Thôi, nhiều năm nay tôi cũng thấy mệt mỏi rồi. Về sau các cậu cứ tiếp tục chơi, tôi không muốn tham gia nữa. Chuyện lần này… Tôi cũng không giúp được gì.”

Giản Duy có dự cảm xấu, “Tiểu Tửu, cậu muốn làm gì?”

Bánh Trôi Ủ Rượu: “Tôi thích anh ta vì tôi thấy vui vẻ. Nhưng giờ đây tôi không còn tìm được niềm vui nữa.”

Đọc xong câu này, Giản Duy thấy một thông báo.

Bánh Trôi Ủ Rượu đã rút khỏi cuộc trò chuyện.

Màn hình máy tính phủ kín bởi các cửa sổ, khung chat của QQ ở trên cùng. Ảnh đại diện của người nào cũng rực rỡ màu sắc, làm nổi bật lên dòng chữ thông báo màu xám nhạt của hệ thống vừa bình tĩnh lại lạnh lẽo.

Giản Duy ngồi thừ ra nhìn hàng chữ kia, không nói nên lời.

Trong nhóm cũng thật lâu không có ai lên tiếng.

Ai cũng không hề dự đoán được, mọi chuyện sẽ phát triển đến bước này. Bánh Trôi Ủ Rượu là một trong những thành viên đầu tiên của hội, thích Giang Ngật điên cuồng như vậy. Nhưng vào thời điểm sóng gió này lại nói đi là đi.

Người ta thường nói fan chung tình nhất cũng vô tình nhất. Lúc thích bạn có thể nâng bạn lên trời, nếu ngày nào đó không thích nữa thì vứt đi như vứt giày cũ, không hề lưu luyến chút nào.

Hóa ra, thật sự là như vậy.

Giản Duy bỗng đứng lên, kéo cửa ra rồi chạy ra ngoài.

Bên ngoài gió rét căm căm, giống như dao găm lướt qua làm hai gò má cô đau rát.

Cô hiểu, cả ngày nay, nhất định Giang Ngật đã phải chịu áp lực rất lớn. Nhưng trước khi Bánh Trôi Ủ Rượu bộc phát, cô khong hề nghĩ tới rốt cuộc chuyên này nghiêm trọng đến mức nào.

Cô ấy không tin anh. Cô ấy bỏ mặc anh.

Ngay cả fan lâu năm như Bánh Trôi Ủ Rượu cũng như thế, vậy những người khác thì sao?

Bây giờ anh ấy đang sống thế nào?

Cô thở hồng hộc đứng trong tuyết, mờ mịt nhìn chung quanh, cũng không biết phải đi về đâu.

“Không phải chứ, ban đêm vào cái thời tiết này còn chạy ra ngoài?” Một âm thanh mỉa mai bỗng vang lên.

Giản Duy quay đầu lại nhìn, Chu Bội Bội mặc áo lông màu đen, đội nón beret màu đỏ, xinh đẹp đứng tại chỗ cách đó không xa.

Cô chạy đến đau phổi, phải mất một lúc lâu mới nói: “Là, là chị…”

“Đúng vậy, là tôi.” Chu Bội Bội nhún vai đáp.

“Sự rực rỡ của cô ấy” quay tại đại học A hơn một tuần, hình như hôm nay bọn họ sẽ kết thúc toàn bộ phân cảnh, tiếp tục đến các nơi khác chiến đấu.

Cho nên, Chu Bội Bội đã hoàn tất, đang đi dạo trong trường?

Dường như nhìn ra sự nghi hoặc của cô, Chu Bội Bội nói: “Tôi nhận ra, hình như tản bộ ở đại học A không dễ bị vây xem.”

Bởi vì rất nhiều người đều coi Chu Bội Bội là cô…

Trong lòng chợt thấy quái dị, Giản Duy thấy hơi lạnh, bèn đút tay vào trong túi áo, trầm mặc không đáp.

Chu Bội Bội nghiêng đầu, cười dài nói: “Không vui? À, hôm nay người nào đó vô cùng xui xẻo, nên chắc cô không vui rồi.”

Giản Duy cau mày, “Nếu như chị đến để chế giễu, vậy mục đích của chị đạt được rồi đó, thứ lỗi tôi không thể theo được.”

Cô xoay người muốn đi, ở phía sau Chu Bội Bội lại nhẹ nhàng nói: “Nghe nói, Giang Ngật bị ngất.”

Giản Duy dừng bước chân, không thể tin hỏi lại: “Chị nói cái gì?”

Chu Bội Bội đá chân vào một đống tuyết, nở nụ cười châm biếm, “Với cái lich trình mà Chu Tĩnh xếp cho anh ta, không đổ mới lạ. Lâu ngày mệt nhọc quá mức, cộng thêm cảm nặng, sức khỏe suy yếu, lại bị mưa to gió lớn bên ngoài tàn phá, cuối cùng không phụ sự kỳ vọng của mọi người ‘Bịch’ một tiếng, ngất rồi.”

Giản Duy cảm thấy tay mình bắt đầu run rẩy, cô cố gắng siết chặt nó nỏi: “Chị… làm sao chị biết?”

“Tôi biết rõ chuyện này thì kỳ lắm sao?” Chu Bội Bội hỏi ngược lại.

Đúng vậy, đương nhiên chị ta có thể biết.

Cô cắn chặt môi dưới, định làm cho bản thân bình tĩnh, nhưng vô dụng. Thế giới của cô trở nên hỗn loạn.

Anh ấy ngất xỉu.

Người hiếu thắng như anh ấy lại ngất xỉu.

Chu Bội Bội nói: “Tôi thấy cô với anh ta có quan hệ không tồi, cho nên nói cho cô biết một câu, kế tiếp phải làm gì, cô tự mình suy nghĩ đi.”

Lúc chị ta nói đến “quan hệ không tồi”, Giản Duy lại cảm thấy có ẩn ý, dường như Chu Bội Bội đã nhìn thấu điều gì rồi.

Giản Duy bàng hoàng nhìn chị ta, “Nhưng mà, không phải chị và Giang Ngật từng bất hòa sao? Vì cái gì…”

Bỗng cô nhớ ra, đã từng đọc qua một bài báo. Ban đầu quan hệ giữa Giang Ngật và Chu Bội Bội rất tôt. Trước đây mấy lần cô chứng kiến cũng cho thấy, thực ra Giang Ngật rất vị tha với chị ta, dù sao cũng từng là đàn anh đàn em cùng công ty…

Giữa trời tuyết, gương mặt xinh đẹp vừa quen thuộc lại xa lạ, giữa hai hàng lông mày là sự châm biếm trước sau chẳng thay đổi, nhưng lại có thể lờ mờ nhìn ra chút dịu dàng.

Giản Duy đột nhiên hỏi: “Chị đặc biệt đến nói cho tôi biết chuyện này?”

Chu Bội Bội nghe vậy thì nhìn cô từ trên xuống dưới, sau đó cô ta giống như nghe thấy câu gì hão huyền, cười lạnh một tiếng, “Cô nghĩ nhiều quá rồi đấy. Tôi chỉ trùng hợp nghe được, cho nên coi như làm việc thiện đi.”

Giản Duy đứng trước cửa một căn hộ.

Trước đó, cô đã gọi vào số của Giang Ngật nhưng tắt máy. Gọi số của Lâm Hạo cũng tắt máy, thậm chí ngay cả số của Lại Hiểu Sương cũng nằm ngoài vùng phủ sóng. Rốt cuộc cô cũng xác định được, bản thân không thể liên lạc được với anh hoặc người bên cạnh anh.

Vốn đã bó tay hết cách. Chu Bội Bội nói Giang Ngật ngất xỉu, nếu như anh lặng lẽ đến bệnh viện, vậy thì trừ khi biết rõ địa chỉ cụ thể chứ không ở Bắc Kinh rộng lớn như này, Giản Duy chẳng thể nào tìm được anh.

Nhưng cô bỗng nhớ ra, cái lần chân mình bị thương, Giang Ngật đã mời bác sĩ riêng đến khám cho cô. Lúc đó anh từng nói với Giản Duy, có nhiều khi bọn họ không tiện đi bệnh viện, cũng phải mời bác sĩ tới nhà riêng.

Bây giờ bên ngoài ầm ĩ như vậy, chắc anh ấy cũng không dám đến bệnh viện…

Giản Duy nhìn bảng mã số, Giang Ngật từng nói mật mã cho cô biết, cô không quá chú tâm ghi nhớ. Nhưng giống như bản năng, mọi thứ anh nói với cô, Giản Duy đều ghi nhớ vào đầu thật sâu.

“938219.”

“Ting” một tiếng, cửa mở.

Cô chậm rãi bước vào trong, đập vào mắt vẫn là cảnh trí quen thuộc, so với lần trước lúc cô đến mọi đồ vật trong nhà không có sự thay đổi nào.

Trong phòng im ắng, dường như không có người.

Mình đoán sai sao?

Giản Duy hơi mất mát, ánh mắt vừa chạm phải phòng khách, bỗng dừng lại.

Rèm cửa sổ thật dài rũ xuống, ngăn cách ánh sáng bên ngoài. Trong phòng khách chỉ mở một ngọn đèn nhỏ, ánh sáng vàng ấm áp chiếu sáng một góc.

Giang Ngật đang nằm ngủ say trên ghế salon, trên người anh đắp một cái chăn mỏng. Một tay anh đặt ở bên ngoài, bên cạnh treo một cái bình, mu bàn tay có kim châm.

Làn da nhợt nhạt, mạch máu màu xanh, nước thuốc nhỏ từng giọt hòa vào máu. Xem ra trước đó anh rất suy yếu, tiều tụy.

Cô không biết anh đã nằm ở đây bao lâu. Dường như thời gian đã mất đi ý nghĩa, không gian cũng biến thành hòn đảo biệt lập ngăn cách. Xung quanh yên tĩnh, chỉ còn lại cô và anh.

Giản Duy cứ nhìn anh trân trân.

Cho đến khi anh cau mày, lẩm bẩm: “Nước…”

Cô chợt tỉnh táo lại. Trên bàn trà có một cái ly, cô gần như hoảng loạn chạy tới, rót nước, đưa tới bên miệng anh nói, “Trong, nước ở trong…”

Làn mi hơi run, anh chậm rãi mở mắt ra. Thần chí vẫn còn mơ hồ, tầm mắt anh dừng trên mặt cô, qua mấy giây mông lung anh cất tiếng với âm giọng khàn khàn: “Là em?”

Giản Duy nhìn anh, bỗng thấy chột dạ. Lúc nãy vì quá sốt ruột, cô đã quên nhấn chuông cửa. Đây là nhà anh, mình xông tới thì gọi là gì? Anh ấy tin tưởng mình, mới nói cho mình biết mật mã, mình lại lợi dụng sự tin tưởng này…

Cô mím môi giải thích, “Em nghe nói anh bị ốm, em rất lo, điện thoại của anh lại không liên lạc được, cho nên em mới chạy đến… Xin lỗi anh, em không cố ý xông vào đâu. A Ngật, anh có ổn không?”

Khi nói đến câu cuối, trong giọng cô đã chực khóc. Cô rất lo lắng, vượt qua gần nửa thành thị này chỉ vì có thể được gặp anh một lần.

Cô muốn nói cho anh biết, cho dù cả thế giới này đều hiểu lầm anh, thì cô vẫn mãi mãi tin tưởng anh.

Nhưng dường như Giang Ngật không nghe thấy, vẫn nhìn cô, ánh mắt anh có phần hoang mang, một lát sau anh cười khẽ một tiếng rồi nói, “Lại là mơ rồi.”

“Dạ?” Giản Duy đờ đẫn.

“Không có gì đâu.” Anh thở dài một cái, dùng bàn tay không gắn kim truyền cầm tay cô, nở nụ cười dịu dàng, “Vừa rồi, anh đã mơ một giấc mơ. Mơ thấy anh cùng em đi ngắm hoa mai, tuyết rơi rất nhiều. Em đứng trước cây cười với anh. Anh chưa từng nhìn thấy hoa mai nào đẹp như vậy…”

Anh ấy nói cái gì?

Hoa mai, bão tuyết…

“A Ngật, anh sao thế?” Giản Duy không nhịn được hỏi.

Giang Ngật lắc đầu, không đáp.

Điện thoại đột nhiên vang lên. Giản Duy cúi đầu xem, là Long Tiểu Phàm gửi tới wechat, “Duy Duy Duy Duy, tin tức cực kỳ quan trọng. Tối qua ở trường chúng ta có người đã gặp Giang Ngật! Lúc đó cô ấy còn đăng vào vòng bạn bè! Cái này có thể làm bằng chứng chứng minh anh ấy không ở hiện trường không? Tớ cảm thấy có thể đó!”

Giản Duy mừng rỡ, đôi môi vừa mới cong lên, lại phát hiện có gì đó không đúng.

Cô nghiêng đầu nhìn Giang Ngật, ngạc nhiên hỏi: “Tối qua, anh đến đại học A? Sao anh lại tới nơi này?”

Giang Ngật cười đáp: “Ừ, anh đến tìm em.” Dừng một chút, anh nói, “Anh đến tìm em, nhưng không dám gặp em…”

Giản Duy sửng sốt, không biết nên phản ứng thế nào.

Bỗng nhiên cô cảm thấy Giang Ngật có chỗ nào đó không bình thường. Dường như anh vẫn chưa tỉnh táo, cho là bản thân vẫn đang mơ, cho nên không hề giấu giếm, cho nên bỏ qua chống cự.

Giống như đáp án nổi lên mặt nước, cũng giống như đi đến điểm cuối của mê cung. Có một suy đoán càng ngày càng rõ ràng. Trong đầu Giản Duy thay đổi chóng mặt, rất nhiều thứ cùng lúc hiện lên, giống như cơn lốc lướt qua bẻ gãy nghiền nát, cả thế giới đều long trời lở đất!

Anh ấy đã đến đại học A.

Anh ấy đã nhìn thấy mình.

Anh ấy còn nói những lời như vậy với mình.

Đêm hôm đó, trong căn phòng khách sạn yên tĩnh, cô hỏi anh có thích mình không. Lúc đó anh không trả lời.

Cô vốn nghĩ rằng điều đó biểu hiện cho lời từ chối, thế nhưng lại không phải vậy…

Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, hai người theo bản năng nhìn lại. Chu Tĩnh, Lâm Hạo và Lại Hiểu Sương cùng nhau đi tới, cả ba thấy tình hình trong phòng khách thì sửng sốt.

Lại Hiểu Sương kêu lên đầu tiên: “Tiểu Duy, sao mày lại ở đây…”

Giọng nói của cô ấy bị mắc kẹt, vì nhìn thấy Giang Ngật đang nắm tay Giản Duy.

Giang Ngật nhìn họ rồi lại nhìn Giản Duy, ánh mắt dần dần tỉnh táo. Người đàn ông cười yếu ớt, khi ý thức được đã xảy ra chuyện gì, nhất thời trên mặt lóe qua rất nhiều điều. Cuối cùng anh từ tốn đáp: “Là em.”

Hai chữ giống nhau nhưng ý nghĩa lại hoàn toàn khác biệt.

Chu Tĩnh đi tới, khẽ nói: “Tỉnh rồi? Tỉnh thì tốt. Truyền thông tôi đã nói chuyện qua, nếu như cậu chịu đựng được, sau khi trời sáng chúng ta sẽ ra mặt. Dù sao cũng phải chứng minh cậu không ở trong tù.”

Lâm Hạo cũng an ủi: “Anh Ngật anh đừng lo, bác sĩ nói, anh chỉ suy nhược cơ thể. Truyền hết cái chai này, lại nghỉ ngơi thêm, sẽ không sao đâu.”

Lúc này Chu Tĩnh mới liếc sang phía Giản Duy, cười nói: “Chào cô Giản, lúc nãy chúng tôi có việc, không biết cô lại đến đây. Cảm ơn cô đã chăm sóc A Ngật. Nhưng bây giờ, có thể mời cô về trước được không? Dù sao nếu bị người khác nhìn thấy, sẽ tăng thêm phiền toái cho A Ngật.”

Chị ta ăn nói vừa khách sáo lại xa cách, dường như để ý điều gì nên mới không trở mặt, nhưng sự chán ghét với Giản Duy có làm thế nào cũng không giấu nổi.

Lâm Hạo và Lại Hiểu Sương đều lo lắng, nhưng cũng đành im lặng.

Giản Duy nhìn Giang Ngật. Anh vẫn nằm đó, cũng không nói lời nào, chỉ có ánh mắt thâm trầm như biển rộng kia vẫn đang nhìn cô.

Nếu anh ấy thật sự thích mình, vậy anh ấy từ chối mình…

Lại Hiểu Sương đã từng nói, bây giờ Giang Ngật không thể hẹn hò được, chính anh là người hiểu điều đó hơn ai hết, nên sẽ không mắc phải sai lầm ngu ngốc này.

Cho nên, Giang Ngật thích cô, nhưng vẫn bỏ qua cô.

Đột nhiên Giản Duy không muốn ở lại đây thêm phút nào nữa, cô đứng lên nói: “Xin lỗi chị, tôi không nên tới. Là lỗi của tôi, tôi quấy rầy mọi người…”

Nói xong, cô cũng mặc kệ phản ứng của những người ở lại, xoay người rời đi.

Giang Ngật nhìn bóng lưng của cô. Cô đi rất nhanh, rất hốt hoảng.

Chu Tĩnh và Lâm Hạo vẫn đứng đó. Đây là cộng sự trong công việc của anh, đại diện cho mọi cố gắng của anh suốt từng ấy năm. Bọn họ chờ đợi anh, chờ anh kéo thân thể ốm đau này đứng dậy, giải quyết phiền toái, tiếp tục sự nghiệp cua bản thân.

Rõ ràng anh phải dùng lý trí để lựa chọn như thế, nhưng khoảnh khắc này, anh nhìn bóng lưng rời đi của Giản Duy, lại nhớ tới giấc mơ vừa rồi.

Trong bão tuyết cô nhìn anh cười tươi, bởi vì quá đẹp, cho nên ở trong mộng anh đều biết tất cả chỉ là giả.

Vừa rồi khi anh từ trong hỗn độn mở mắt ra, cô lại thật sự xuất hiện bên cạnh anh.

Tay của cô ấy, đôi mắt của cô ấy, hơi ấm của cô ấy.

Cô chân thật nhất còn đẹp hơn cả trong mộng.

Giản Duy buồn rầu chạy ra khỏi cửa.

Cô cắn chặt môi, để bản thân không bật khóc. Nhưng nước mắt vẫn làm mơ hồ tầm nhìn. Giản Duy lau bừa, cô mở to mắt, cố gắng mạnh mẽ tiếp tục bước về phía trước.

Cô muốn cách anh thật xa, thật xa nữa. Dường như chỉ cần như vậy, cô sẽ không tiếp tục suy nghĩ những chuyện kia, cũng không cần phải đau lòng vì anh nữa.

Cô…

Có người ôm lấy cô từ phía sau.

Giản Duy ngơ ngác đứng chôn chân ở đó. Trên đỉnh đầu là ánh đèn sáng choang, dưới sàn nhà hắt ngược lên hình dáng của hai người họ, kéo dài lại mơ hồ. Ba giờ sáng giữa hành lang, hai bóng hình ấy đang gắn bó thật chặt.

“Đừng đi.”

Vòng tay của anh để lên bả vai cô. Kim tiêm bị giựt ra, dòng máu đỏ tươi trào ra thuận theo mu bàn tay, rơi xuống đất.

Một giọt, hai giọt.

Toàn thân anh lạnh toát, hơi thở lại nóng hổi. Anh ôm cô rất chặt, giống như ôm lấy đồ vật quý giá đánh mất rồi tìm lại được, từ giây phút này, khoảnh khắc này, anh sẽ không buông ra nữa.

Anh nói: “Giản Duy, đừng đi.”