Ánh Sao Duy Nhất

Chương 5




Ước chừng hiện trường im lặng mất ba giây.

Điều hòa thổi làn hơi lạnh ra ngoài, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào, hắt lên sàn nhà một tia sáng. Cuối cùng có người cũng phản ứng lại, nghẹn ra một câu: “Cái này, là thật hay giả?!”

“Đã mời được sao? Nhanh quá vậy!”

Mọi người không hẹn mà cùng tiến lên vây quanh, Lại Hiểu Sương cười híp mắt nói: “Đương nhiên là thật, tôi và cô chủ là bạn, lần này đặc biệt nhờ cô ấy đến hỗ trợ!”

Cô chủ trong miệng cô ấy, đương nhiên chính là Giản Duy. Từ ba năm trước bắt đầu đăng ảnh và clip về thú cưng lên weibo, “Nhật ký của Tròn Ung Ủng” được vô số cư dân mạng yêu thích, vốn là tài khoản ghi chép lại sự trưởng thành của thú cưng sủng vật bỗng trở thành “Weibo mèo cưng” nổi tiếng, Giản Duy cũng được mọi người thân thiết gọi là cô chủ, hoặc trực tiếp hơn, là cô.

Giản Duy rất ưu thương, rõ ràng là cô gái trẻ tuổi, mọi người lại gọi mình là cô.

Quá nhiều người, Tròn Ung Ủng có phần bị hù dọa, lại cúi đầu kêu một tiếng. Nó nằm trong lòng Giản Duy, như đứa trẻ mập mạp đáng yêu, các cô gái không cưỡng lại được sự đáng yêu đó, bưng mặt nói: “Thật sự là Tròn Ung Ủng, oimeoi con được thấy người nổi tiếng rồi!”

“Meo, móng vuốt của nó thật đáng yêu, muốn bóp quá!”

“Nào, cho chị sờ một cái đi, chị cho em ăn nè ~”

Các âm thanh cao thấp thi nhau vang lên, cho đến khi một tiếng cười khẽ thong thả truyền đến, mới làm cho mọi người tỉnh táo lại từ niềm say mê.

Tất cả quay đầu lại, Chu Bội Bội chẳng biết đứng lên từ lúc nào, khoanh tay đứng trong phòng.

Ý, hình như vừa nãy, bọn mình có chút vui mừng hơi quá đà…

Mọi người chột dạ cúi đầu, không dám đối diện với tầm mắt của cô ta, chỉ còn mỗi Lại Hiểu Sương hăng hái chiến đấu: “Khụ khụ, cô Chu, đây chính là Tròn Ung Ủng rất nổi tiếng trên mạng… Cô thử nhìn một chút, xem có thích nó không?”

Chu Bội Bội không nói, ánh mắt dừng lại chỗ Tròn Ung Ủng.

Bình tĩnh mà xem xét, đây đúng là một con mèo vô cùng xinh xắn. Bộ lông trắng như tuyết mềm mượt, đôi mắt to màu lam giống như ánh mặt trời của biển cả, cũng giống như bảo thạch tinh khiết, lóe lên mệ hoặc lòng người.

Chính là dựa vào vẻ ngoài xinh xắn này, nó chinh phục được phòng ngự bên trong của tất cả các cô gái.

Nhưng, hứng thú của Chu Bội Bội đã có chút rã rời.

Con mèo nhỏ nhút nhát rụt lại, xem ra không khác gì hai con mèo lúc trước. Tràn ngập sự kháng cự.

Cô ta chán ghét tất cả những thứ kháng cự mình.

“Bạch Lộ.” Chu Bội Bội đột nhiên mở miệng, Bạch Lộ vội vàng đáp lời. Cô ta đưa tay đè lên huyệt Thái dương, thuận miệng nói: “Nói với phó đạo diễn, tôi không thích mèo, đổi thành chó đi. Hạ Y Nhiên nuôi chó không nuôi mèo.”

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt. Nếu thật sự thay đổi như vậy, thì toàn bộ tình tiết có liên quan đến thú cưng trong kịch bản đều phải điều chỉnh, phân cảnh của Bé Mập không ít, còn chưa biết phải làm đi làm lại đến thế nào!

Chu Bội Bội đang nổi như cồn, đạo diễn sẽ không mắng cô ta, chỉ biết trút giận về phía những người dưới quyền. Nghĩ đến tình cảnh ông ta nổi giận, da đầu của tất cả mọi người đều tê dại, nhất là Lại Hiểu Sương. Chuyện này là cô ấy chủ động nhận, nếu như làm tới mức phải thay đổi kịch bản, nói không chừng đoàn phim còn đuổi việc Lại Hiểu Sương!

Chu Hiểu Sương nói lắp ba lắp bắp: “Chu, cô Chu, cô đừng quyết định nhanh như vậy. Ôm nó một cái đi, Tròn Ung Ủng rất gần gũi với con người, cô ôm thử một cái, chắc chắn nó sẽ không chạy…”

“Không cần, bảo cô ấy đem đi đi.” Chu Bội Bội cũng không thèm nhìn Giản Duy, chỉ là trong lòng đang suy nghĩ, nếu như là một chú cún con thì chắc sẽ thú vị hơn nhiều.

Lại Hiểu Sương gấp đến độ đổ mồ hôi. Ngàn tính vạn tính, không nghĩ tới ngay cả nửa cơ hội Chu Bội Bội cũng không cho, lại nói thẳng ra muốn sửa!

Mắt Bạch Lộ đảo một vòng, cười nói: “Vâng vâng, chị muốn chó thì chúng ta đổi thành chó, đừng nóng giận. Hiểu Sương, vẫn nên mời bạn cô đi đi, xem ra mèo cô tìm đến còn không bằng tôi đâu.”

Mọi người thấy thế, biết không còn gì để xem nữa, tất cả đều chuẩn bị giải tán. Lại Hiểu Sương cắn chặt hàm răng, bị Bạch Lộ chọc tức không nhẹ, nếu như không phải do cô ta chặn ngang một bước, Chu Bội Bội chưa chắc đã mất đi hứng thú với mèo đến thế!

Giản Duy đi tới, định an ủi cô ấy một chút, không thể giúp được, cô cũng có phần khổ sở. Ai ngờ người bên cạnh không cẩn thận va phải, lúc Giản Duy tránh né lực trên tay hơi lớn, Tròn Ung Ủng bị làm cho khó chịu, lại tránh thoát khỏi cô nhảy xuống.

“Tròn Ung Ủng…”

Giản Duy vội ngồi xổm xuống, ý bảo nó nhảy vào lòng mình. Nhưng con mèo nhỏ nhìn chằm chằm cô một lát, lại chần chừ lui về phía sau. Nó đi lòng vòng trên đất, con mắt đảo đi đảo lại, một lát sau, giống như cuối cùng cũng phát hiện được mục tiêu, chạy thẳng về phía Chu Bội Bội.

Mọi người bị động tĩnh này hấp dẫn, ngơ ngác nhìn nó, Chu Bội Bội cũng kinh ngạc cúi đầu. Con mèo nhỏ kêu “Meo meo”, đầu cọ nhẹ vào chân của chị ta.

Chu Bội Bội nhìn một lúc lâu, cuối cùng hơi ngồi xổm người xuống, Bạch Lộ gọi: “Bội Bội!”

Nhưng đã không kịp, Chu Bội Bội do do dự dự vươn tay ra, sờ đầu nó. Tròn Ung Ủng lập tức ngửa đầu, cái lưỡi hồng vươn ra, liếm qua lòng bàn tay cô ta.

Nhột quá.

Chu Bội Bội sững sờ ba giây, khóe môi cong lên, khẽ cười.

Mọi người trợn mắt há hốc mồm, bị biến cố này làm cho mơ hồ. Giản Duy lại phản ứng mạnh mẽ: Tròn Ung Ủng đây là… Coi Chu Bội Bội là mình?!

Cô nhìn mình qua kính phản quang trên tường, nhìn đến khuôn mặt bản thân bị khẩu trang che khuất, dáng vẻ đến quỷ còn không nhận ra, Giản Duy cảm thấy mình đã hiểu rõ chân tướng…

Rốt cuộc cũng giải quyết tốt đẹp mọi chuyện, Chu Bội Bội đồng ý dùng Tròn Ung Ủng, Lại Hiểu Sương tìm được đường sống trong chỗ chết, ôm con mèo nhỏ hôn rồi lại hít: “Đúng là con gái ngoan của dì, buổi tối cho con ăn đồ hộp, ăn cá ngừ ca-li đóng hộp!”

Nhân viên trong đoàn phim trêu chọc Tròn Ung Ủng xong, đều cảm thấy rất hứng thú với Giản Duy, nhất là khi cô cứ đeo khẩu trang mãi. Giản Duy sử dụng trăm lý do “dị ứng”, mọi người cũng không truy cứu nữa, nhưng còn chọc ghẹo: “Chờ cô khỏi dị ứng, nhất định phải cho chúng tôi nhìn thấy diện mạo. Mọi người đều rất hiếu kỳ, cô chủ nổi tiếng rốt cuộc trông như thế nào.”

Đừng hiếu kỳ, dị ứng này không tốt lên đâu.

Giản Duy sớm đã dự liệu, diện mạo của bản thân, chạy đến đoàn phim Chu Bội Bội đang làm việc, sự thách thức gặp phải không ít. Nếu như không vì Giang Ngật, thì dù Lại Hiểu Sương có ôm đùi cầu xin cô, cô cũng sẽ không nhận làm việc này.

Nhưng mà, khi Giản Duy đã đánh cược tất cả động lực, Giang Ngật lại thủy chung không thấy bóng dáng.

Lại Hiểu Sương nói cho cô biết, sáu giờ sáng Giang Ngật đã đến trường quay hóa trang và chụp ảnh tạo hình, đạo diễn còn tự mình đi theo. Đáng tiếc khi đó cô ấy đang lái xe qua ba con phố mua bữa sáng cho Chu Bội Bội, vô duyên với hiện trường vây xem.

Còn Giản Duy, bởi vì lo lắng gửi vận chuyển không an toàn, một tuần trước đã nhờ lái xe quay về chỗ của chị họ ở Bắc Kinh chở Tròn Ung Ủng đến, cô ở khách sạn chờ bọn họ đem mèo đưa tới, mới dẫn nó đến đoàn phim.

“Không biết giờ anh ấy đi đâu, có khi về khách sạn nghỉ ngơi rồi.” Lại Hiểu Sương nói: “Nhưng chiều nay anh ấy có cảnh, ăn xong cơm trưa, nhất định sẽ tới.”

Vì điều này, Giản Duy tiếp tục kiên trì ở lại hiện trường. Rất nhanh, công tác chuẩn bị cũng hoàn tất, đoàn phim bắt đầu nhiệm vụ quay phim hôm nay. Cảnh này diễn ra ở lầu một, Giản Duy sợ Tròn Ung Ủng phát ra tiếng ảnh hưởng quay phim, mang theo lồng mèo trốn lên lầu trên.

Nơi này vắng tanh không một bóng người, cô nhìn thấy cái ghế bên cửa sổ, một tiếng trước Chu Bội Bội ngồi ở đó. Giản Duy đi tới ngồi xuống, chống cằm ngó ra ngoài cửa sổ, thật lâu sau khẽ thở dài.

Mặc dù Lại Hiểu Sương đã sớm nói với cô, nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến vẫn là nằm ngoài dự đoán của bản thân. Không nghĩ tới Chu Bội Bội trước ống kính hoạt bát đáng yêu, nhưng sau ống kính tính nết lại khó diễn tả bằng lời như vậy, nói sửa kịch bản là phải sửa kịch bản, một chút cũng không quan tâm có mang phiền toái cho người khác không.

Giản Duy cảm thấy, Lại Hiểu Sương cứ tiếp tục làm việc bên cạnh cô ta, sớm muộn gì cũng sẽ không chịu nổi hành hạ, đem tức giận phát tiết lên mình…

Nghĩ vậy, cô tháo khẩu trang, mở lồng mèo, thả Tròn Ung Ủng ra. Em mèo cưng được cô bế lên, thân thể nhẹ bẫng, khuôn mặt nhỏ nhắn đối diện với Giản Duy, cô hầm hừ: “Cái đồ vô lương tâm, nhìn rõ chưa, mẹ mới là mẹ con! Tùy tiện chạy về phía người lạ, con có mắt không hả?!”

“Meo” con mèo nhỏ chớp chớp đôi mắt xanh, kêu lên hết sức vô tội.

Giản Duy không vì sắc đẹp mà động lòng, tiếp tục trừng nó. Chỉ có điều rất nhanh, cô không kiên trì được – – Tròn Ung Ủng người cũng như tên, là một em mèo mập nặng mười ký, cử động lâu vẫn rất mệt mỏi.

Mới vừa đặt nó lên đùi, chuẩn bị cho nó vào lồng, Tròn Ung Ủng đã nhảy xuống. Giản Duy sợ hết hồn: “Tròn Ung Ủng, đứng lại! Lại chạy, mẹ đánh gãy chân con đó!”

Suốt dọc đường Giản Duy không ngừng hô lên tuyên ngôn tàn bạo dành cho mèo, đuổi theo Tròn Ung Ủng đến cuối hành lang. Trước mặt là một gian phòng, làm thành văn phòng làm việc, cửa khép hờ, có hơi lạnh từ bên trong thổi ra. Tròn Ung Ủng chạy vèo một cái, chui vàotrong.

Cái đồ mập nhà con cũng linh hoạt ha!

Giản Duy có lẽ đoán ra, bên ngoài mặc dù có điều hòa, nhưng không gian quá lớn, nhiệt độ chậm chạp mãi không hạ xuống, chắc là Tròn Ung Ủng cảm thấy nóng lên. Cô đẩy cửa ra, định bắt nó mang ra ngoài, tầm mắt thoáng nhìn sang phía bên cạnh, lại dừng lại.

Trên chiếc biển bằng kim loại, viết năm chữ “Luật sư Cố Trình Viễn”.

Cố Trình Viễn, đây là tên vai diễn của Giang Ngật trong phim.

Cô quay đầu lại, thấy một người.

Một người mà hôm nay cô nghĩ tới vô số lần.

Giang Ngật ngồi trên chiếc ghế làm bằng da thật sau bàn làm việc, chân dài vắt chéo lên bàn, đầu khẽ ngửa ra sau, đang nhắm mắt ngủ say.

Anh mặc áo sơ mi trắng với quần tây đen dài, chắc là phục trang trong phim, nghĩ tới tạo hình khác xa tối qua, tóc đen được chải cẩn thận ra sau đầu, lộ ra vầng trán trơn bóng.

Cách ăn mặc này là của những người có sự nghiệp thành đạt, có điều con người thật của anh vẫn lười nhác như vậy, ngay cả ngủ cũng không chịu nằm cẩn thận.

Cô nhìn đến mê mẩn, một lúc lâu sau mới tỉnh táo lại. Tròn Ung Ủng đã nhảy lên bàn làm việc, ghé vào cạnh chân Giang Ngật, cái đuôi lông xù khoác lên giày da thượng hạng của anh, quét qua quét lại.

Giản Duy từng bước một đến gần, đứng trước Giang Ngật.

Trong phòng có thể nghe được âm thanh rất nhỏ, như là điều hòa thổi hơi lạnh ra ngoài. Cô vẫn đứng yên, tiếp tục nghe một lát, cuối cùng cũng phân biệt được, là tiếng hít thở của anh.

Tiếng hít thở của anh gần trong gang tấc.

Cằm dưới của người đàn ông có màu xanh nhàn nhạt, Giản Duy nhớ tới đêm qua, sống mũi của chính mình đã từng cọ sát qua chỗ đó như thế nào, rồi lại cùng anh bốn mắt nhìn nhau ra sao.

Tim bỗng nhiên đập nhanh hơn, cô cảm thấy không thể đợi tiếp nữa, cúi người muốn ôm mèo đi. Tròn Ung Ủng yên lặng nhìn cô, Giản Duy dùng dáng vẻ niềm nở thể hiện sự khích lệ, mặc niệm trong lòng: Đúng, cục cưng ngoan, cứ như vậy đừng động, ngàn vạn lần đừng cử động…

“Meoo!”

Con mèo nhỏ đột nhiên nhảy dựng lên, một giây sau né ra khỏi bàn tay cô, đập thật mạnh vào ngực Giang Ngật.

“Aizz…”

Người đàn ông rên lên như sấm sét giữa trời quang, làm sắc mặt cô nhất thời trắng bệch. Giản Duy ngơ ngác tại chỗ, ngay cả hít thở cũng quên.

Cô định mở cửa chạy trốn, nhưng đã không kịp.

Giang Ngật chậm rãi mở mắt, nhìn Giản Duy.

Có vài giây, hình như anh còn chưa tỉnh táo, lông mày khẽ nhíu lại, nói bằng giọng khàn khàn của người vừa mới tỉnh ngủ: “Chu Bội Bội?”

Hai giây sau, anh phát hiện ra có gì đó không đúng, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc: “… Là cô?”

Giản Duy muốn khóc: “Là, là em…”

Giang Ngật đưa tay, sờ đến một đám lông mượt mà, là con mèo nhỏ đánh thức anh. Giang Ngật càng thêm hồ đồ, Giản Duy nhào tới ôm lấy mèo, tư thế nhanh như hổ đói vồ mồi.

Hai người hai mặt nhìn nhau, chưa kịp nói thêm gì, hành lang lại truyền đến tiếng bước chân.

Giày cao gót đạp trên sàn, từ xa đến gần, càng ngày càng rõ ràng. Giản Duy cảm thấy, mỗi một bước giống như giẫm trong lòng mình, đau đến mức cả người cô cũng căng thẳng.

Không thể bị phát hiện! Nhất định không thể bị phát hiện!

Cô vô ý thức đi sờ khẩu trang, lại chụp hụt, khẩu trang không biết rơi từ lúc nào ở đâu. Đầu óc Giản Duy nóng lên, quét mắt qua khắp nơi, mục tiêu rõ ràng chui vào khe hở dưới mặt bàn làm việc.

Giang Ngật: “…”

Hai chân anh tách ra, nhìn xuống cô.

Giản Duy ôm mèo trốn ở bên trong, vừa nhấc mắt, liền nhìn thấy đôi chân thon dài được bao bọc trong chiếc quần tây của anh, cùng với chỗ hơi phập phồng khó thể xem nhẹ giữa hai chân.

Giản Duy: “…”