Ánh Sao Của Khúc Hoài - Tô Nhạc

Chương 12: Nỗi sợ hãi của Khúc Hoài




Khúc Hoài nhìn tôi. Tôi nhìn anh ấy. Ánh mắt nhìn nhau như vậy, quá trần trụi. Dùng mắt để giao tiếp với nhau, thì lời nói ra rất khó để mà không phải là lời thật lòng.

"Tôi nhìn chân anh, không phải vì thương hại anh." Tôi buông tay, vuốt ve n.g.ự.c anh ấy. "Mà là tôi tò mò, muốn biết quá khứ của anh."

"Anh là người ở đâu, trước đây làm nghề gì, có sở thích gì, chân bị tật như thế nào..."

"Tất cả những điều này, tôi đều muốn biết. Nhưng mà..."

 

Tôi chọc vào vị trí trái tim anh ấy. "Anh không nói gì với tôi cả, tôi rất khó bước vào thế giới của anh."

"Không đến gần được trái tim anh, muốn làm gì đó để dỗ dành anh vui vẻ cũng không biết làm thế nào. Vì vậy, anh nói xem ngoài việc nhìn anh, tôi còn có thể làm gì?"

 

Khúc Hoài không trả lời. Anh ấy như mất hồn, trong mắt chất chứa rất nhiều cảm xúc.

 

Một lúc lâu sau, anh ấy mới mở miệng. "Mạnh Phồn Tinh, còn nhớ tôi đã nói cô không giống người khác không?"

 

Tôi gật đầu.

 



Anh ấy xoa đầu tôi như xoa đầu một chú mèo con, cún con. "Trước đây có rất nhiều người thích tôi, là vào lúc hào quang nhân sinh của tôi rực rỡ nhất."

 

"Nhưng cô thì khác, chúng ta quen biết nhau trong hoàn cảnh như vậy. Cô đã nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của tôi, cũng nghe thấy những lời bi quan chán nản của tôi."

 

"Một người hèn nhát u ám như tôi, cô vẫn có thể kiên định nói thích, kiên định nói với người khác tôi là bạn trai của cô."

 

Khúc Hoài thở dài một hơi. "Mạnh Phồn Tinh, gặp được cô là điều may mắn nhất đời tôi. Nhưng bây giờ tôi rất sợ..."

"Sợ cái gì?" Tôi hỏi dồn.

 

"Lúc đầu cô nói muốn hẹn hò với tôi, tôi cứ tưởng cô nhất thời cao hứng."

 

"Nhưng sau một thời gian bên nhau, tôi nhận ra cô nghiêm túc."

 

Anh ấy cười khổ. Điều này khiến tôi có một dự cảm không lành.



Anh ấy nhìn sang ván trượt tuyết bên cạnh, im lặng một lúc. Rồi nói tiếp: " Mạnh Phồn Tinh, dù là sự năng động, nhiệt tình hay là lòng tốt mà cô nhìn thấy ở tôi."

"Những điều này cô đều có thể thích, chỉ là đừng thích con người sở hữu những điều này là tôi."

 

Tôi không hiểu. "Ý anh là gì?"

 

"Cô không tò mò tại sao nhà tôi không có d.a.o sao?"

 

Tò mò, sao lại không tò mò?

 

Tôi còn chưa kịp mở miệng, Khúc Hoài đã giải thích: "Tôi vứt hết rồi, tôi không có ham muốn sống tiếp, nhưng tôi vẫn luôn cố gắng sống."

 

"Nhưng dù vậy, cũng sẽ có lúc ý chí yếu đuối. Tôi không thể đảm bảo mình có thể kiên trì đủ lâu, cũng không muốn cô dau lòng, nên sợ mở lòng với cô."

 

"Mạnh Phồn Tinh, so với việc làm tổn thương cô trong tương lai, tôi thà chúng ta dừng lại ở đây."