Ánh Sao Của Khúc Hoài - Tô Nhạc

Chương 10: Bí mật của căn bếp




Cuối tuần hiếm khi được nghỉ ngơi, tôi mua thức ăn đến nhà Khúc Hoài. Anh ấy mở cửa nhìn thấy tôi có vẻ hơi ngạc nhiên. Sự ngạc nhiên đó không giống như tại sao tôi lại xuất hiện ở đây. Mà giống như ngạc nhiên vì có người đến thăm anh ấy.

 

Anh ấy rất biết ý nhận lấy túi đồ trên tay tôi, mời tôi vào nhà. Tôi liếc mắt thấy hộp đồ ăn đặt bên ngoài về ở trên bàn.

 

"Đặt món gì vậy?"

 

"Mì nước."

 

"Hết rồi?"

 

"Ừm."

Tôi nhìn vóc dáng của anh ấy. "Một bát mì đủ cho anh ăn à?"

 

Tôi thậm chí không cần cởi quần áo anh ấy cũng biết. Vóc dáng này của anh ấy chắc chắn là "mặc đồ thì gầy, cởi đồ thì có thịt" rồi. Những đường gân xanh và cơ bắp ẩn hiện, cộng thêm việc tôi đã chứng kiến anh ấy đẩy xe cam. Tay, eo, chân, sức lực đó tuyệt đối không hề yếu.

 

Anh ấy lười biếng đáp: "Không có khẩu vị, ăn tạm chút gì đó thôi."

 

Anh ấy lục túi đồ tôi mang đến. "Cô định nấu cơm ở nhà tôi à?" Anh ấy hỏi. Vẻ mặt hơi kỳ lạ.

 

"Sao vậy, anh ngại tôi nấu cơm ở nhà anh à?"



 

Anh ấy nhìn thoáng qua nhà bếp, khẽ lắc đầu. Tôi tưởng anh ấy vẫn muốn ăn đồ ăn bên ngoài, không muốn nấu nướng ở nhà. Liền không cho anh ấy cơ hội giải thích, xách túi đồ đi vào bếp.

 

Một lát sau. Tôi lại đi ra, nhìn Khúc Hoài. Ngơ ngác hỏi: "Đồ dùng nấu nướng nhà anh đâu?"

 

Khúc Hoài xòe tay: "Tôi chưa kịp nói với cô, nhà tôi không có đồ dùng nấu nướng."

 

"..." Không có đồ dùng nấu nướng?

 

Tôi ngớ người. "Nhà bếp này chưa bao giờ được sử dụng à?"

 

Anh ấy gật đầu, nở nụ cười ngại ngùng nhưng vẫn lịch sự. "Tôi ba bữa một ngày đều đặt đồ ăn bên ngoài về."

 

Một câu nói đơn giản khiến tôi sững sờ. Khúc Hoài luôn có thể làm mới nhận thức của tôi. Điện thoại không đặt mật khẩu. Danh bạ không có liên lạc. Ba bữa một ngày đều dựa vào đồ ăn bên ngoài.

 

Tôi nhìn đống nguyên liệu đã mang đến, rơi vào trầm tư. "D.a.o gọt hoa quả có không? Không có thì kéo cũng được."

 


Tôi thậm chí đã bắt đầu tưởng tượng cảnh dùng kéo c.ắ..t cà chua rồi.

 

Tuy nhiên, Khúc Hoài lại lắc đầu. Tôi hết hy vọng.

 



Cuối cùng, Khúc Hoài cũng đặt đồ ăn bên ngoài mang về cho tôi. Nhân lúc chờ đồ ăn, Khúc Hoài bảo tôi ra ban công phơi nắng, anh ấy đi rửa nho. Dù sao đó cũng là loại trái cây duy nhất tôi mang đến mà không cần c.ắ..t.

 

Ban công nhà anh ấy rất rộng rãi, nối liền với phòng làm việc. Tôi dựa vào cạnh cửa sổ, hé mở một khe hở nhỏ. Gió nhẹ thổi qua má, vô cùng dễ chịu.

 

Từ góc độ này vừa hay có thể nhìn thấy Khúc Hoài. Anh ấy cúi đầu tỉ mỉ rửa từng quả nho. Trong căn bếp trống trải sạch sẽ, bóng lưng Khúc Hoài như tỏa sáng.

 

Người đàn ông nghiêm túc và tập trung, quả thật rất đẹp trai.

Tôi không kìm được cong khóe miệng. Nhưng ngay lúc đang ngẩn ngơ nhìn anh ấy, tôi chợt nhớ đến hình ảnh anh ấy nằm gục giữa vũng m.á/u cách đây không lâu. Một số chi tiết cứ thế liên kết lại với nhau.

 

Không có d.a.o thái thịt, không có d.a.o gọt hoa quả. Thậm chí không có cả kéo. Vì không có những thứ này, nên nhà bếp chưa bao giờ được sử dụng. Ba bữa một ngày đều phải đặt đồ ăn mang về. Trong nhà anh ấy không có một vật sắc nhọn nào. Tại sao?

 

Tôi hơi sợ hãi. Là giấu đi, hay là đã bị xử lý rồi? Tôi nắm chặt tay. Lúc này, một cơn gió hơi mạnh thổi qua ban công. Thổi rèm cửa sổ phòng làm việc bên cạnh bay phần phật. Giấy tờ trên bàn làm việc cũng bị thổi tung xuống đất.

 

Tôi bước đến, định đóng cửa kính ngăn cách lại. Nhưng lại vô tình phát hiện có thứ gì đó dựa vào tường phòng làm việc. Rất dài, rất dễ thấy. Mặc dù bên ngoài có bọc lớp bảo vệ, nhưng tôi vẫn nhận ra ngay. Vì hình dạng của nó rất đặc biệt.

 

Đó là một cặp ván trượt tuyết.

 

Tôi bước đến gần nó. Cái tên được in trên túi đựng dần dần hiện rõ. Giống như tôi nghĩ.

 

Chủ nhân của nó là Khúc Hoài.