Ánh Sao Chờ Đợi Em

Chương 49




Sau khi trở lại khách sạn, Nghi Hi còn gọi một cú điện thoại cho Hạ Tâm Đồng, báo cáo tình huống Thái Kiệt Hồng có bạn gái bí mật hay không. Bên kia vẫn không yên tâm, truy hỏi: “Cậu xác định? Vậy chuyện giữa anh ấy cùng cô gái trong nhóm nhạc nữ nào đó là sao?”

“Là tin đồn thôi, hiện tại đã không còn liên lạc. Chẳng qua cậu đang ở đại lục còn thời gian quan tâm tới tin tức ở Đài Loan, liều thật đấy.”

“Đúng rồi, tớ còn biết hiện tại tin tức hot nhất Đài Loan chính là cậu, cô bạn thân mến của tớ, làm thế nào cậu lại biến thành bạn gái tin đồn của Thái Kiệt Hồng?”

“Làm gì, muốn xé tớ ra à? Xin được theo hầu nha.”

Hạ Tâm Đồng tức giận nói: “Ai muốn ăn thịt cậu chứ! Thấy dáng vẻ cậu gần đây có phần trầm lặng, so với tớ còn sầu lo hơn, tớ nói chứ cũng chỉ là một người đàn ông thôi mà, cậu có cần đến mức như thế không!”

“Cậu còn không phải cũng vì một người đàn ông, vừa mới kết thúc công việc liền nôn nóng sốt ruột gọi điện thoại cho tớ? Sao cậu không suy nghĩ tại sao phải đến mức này đi!”

“Nhưng không giống nhau. Đầu tiên, tớ không thích chú tớ, tiếp theo, cũng không cần lo lắng sẽ bởi vì anh ta mà náo loạn khiến cả gia đình không ai được yên, tình huống so với cậu đơn giản hơn nhiều.”

Nghi Hi trầm mặc, Hạ Tâm Đồng chờ một lát mới phản ứng kịp, đại khái bản thân một lần đã không cẩn thận giẫm trúng cái chân đau của cô ấy. Do dự một lát, cô mới nói sâu xa: “Tiểu Hi à, không phải trước đây cậu nói với tớ, anh họ cậu cũng khuyên cậu sao? Đạo lý chúng tớ đều phân tích cho cậu rồi, cậu đừng ngang bướng nữa…”

Hôm đi tiệc cưới, Nghi Hi hỏi Thẩm Phong, nếu như thích người mà cả nhà không đồng ý thì phải làm thế nào. Cô đã dùng giọng điệu thăm dò ra để đề xuất, nhưng Thẩm Phong rất hiểu cô, vừa nghe lời này liền biết cô tuyệt đối không phải tùy tiện hỏi, lập tức truy vấn: “Ai? Em thích ai?”

Nghi Hi không chịu nói, vẻ mặt của anh ta phức tạp nhìn cô rất lâu, mới nói: “Ý kiến của anh là, nếu như em còn chưa rơi vào quá sâu, vậy thì nên sớm rút ra. Cô đã cùng ông nội đấu cả một đời, đến hiện tại rất nhiều năm rồi không nhìn mặt nhau, nếu lại thêm em, anh sợ thân thể ông nội không chịu nổi. Em muốn đóng phim thì đóng, anh sẽ giúp em thuyết phục, nhưng còn chuyện khác, em nên ngoan ngoãn một chút đi…”

Bên tai Hạ Tâm Đồng còn đang nhắc tới, “Tớ nói này cậu thật sự thích Lê Thành Lãng như vậy sao? Dù thế nào cũng phải là anh ta mới được ư? Chắc không đến nỗi đó đi. Thật sự tớ sợ sau khi cậu và anh ta ở chung một chỗ sẽ không chịu nổi áp lực, không bắt đầu là tốt nhất …”

Đạo lý cô đều hiểu, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến kết quả đó, tương lai cùng anh mãi mãi là người lạ, trong lòng liền buồn phiền khó chịu.

Sau khi kết thúc cuộc gọi với Hạ Tâm Đồng, cô ngồi ở trên ghế sofa phát ngốc một lát, sau đó mở laptop bắt đầu kiểm tra thư điện tử. Về thư mời công tác Vương An Huệ và Lisa sẽ giúp cô sàng lọc xử lý, nhưng sẽ có lúc yêu cầu chính cô tự đưa ra quyết định, Nghi Hi rất thích cảm giác được tham dự này, cho nên không hề cảm thấy vất vả.

Ai biết vừa bước vào trong, liền thấy một cái tên ngoài ý muốn trong hộp thưtại “Thư chưa đọc”. Nghi Hi nháy mắt mấy cái, nhiều lần kiểm tra đối chiếu rốt cục mới xác nhận, đây là hòm thư cá nhân của Thẩm Nhất Lộ. Bà ấy gửi cho cô một email.

Tay có chút run, cô ấn hai cái mới thành công chọn mở mail, nội dung bên trong không phải chữ giản thể Thẩm Nhất Lộ quen dùng, mà là phồn thể.

“Mấy hôm trước trở về căn hộ của Nhất Lộ tại Thiển Thủy Loan, lại ở  trong nhà tìm ra một cuốn album ảnh, thấy rất nhiều tấm hình trước đây của con. Dì cảm thấy rất khó có thểm tìm được, liền quét hình ra gửi cho con. Hiện tại con cũng xuất đạo rồi, có thể cùng người đại diện thương lượng, chọn một số tấm chụp thời thơ ấu xinh đẹp tung ra. Nếu như không muốn, cũng có thể giữ làm kỷ niệm.”

Sau khi đọc xong Nghi Hi trầm mặc nửa buổi, mới tự giễu cười. Cô cũng thật là ngốc, Hồ Chính Chi đương nhiên có mật khẩu hòm thư cá nhân của Thẩm Nhất Lộ. Bà ấy chây lười thành tính như vậy, trừ đóng phim ra cái khác đều không quan trọng, Hồ Chính Chi đã bên cạnh bà ta hơn hai mươi năm, đã sớm đem công tác và cuộc sống đều ôm hết vào người.

Một lát trước tâm tình lên xuống làm cho cô khó chịu nổi, thậm chí trong nháy mắt nào đó cô còn có suy nghĩ bỏ lại laptop mặc kệ. Nhưng lần trước ở Bắc Kinh cảnh tượng chạm mặt với aunt còn rõ mồn một trước mắt bất luận người khác như thế nào, chí ít Hồ Chính Chi là thật lòng bảo vệ cô.

Cô tải xuống hình ảnh đính kém, sau khi mở tập tin ra, vừa thấy tấm hình thứ nhất liền sững sờ.

Là ở phòng khách tầng 1 của tòa biệt thực tại Thiển Thủy Loan kia, cô bé mặc chiếc váy công chúa trắng như tuyết, xung quanh là các ngôi sao còn cô bé đứng ở trung tâm. Đứng bên trái phải theo thứ tự là ba và mẹ, bên cạnh là ảnh đế Chu Học Uyên có địa vị cao nhất ở Hồng Kông, Đàm nữ lang đầu tiên Dương Mạn Vũ, hầu hết những người này theo năm tháng bây giờ đã lui về ở ẩn, hoặc vẫn như cũ phát triển trong giới giải trí với trở thành những siêu sao có uy tín.

Đây là, tấm hình chụp chung hôm cô sinh nhật 8 tuổi.

Nghi Hi không có nhìn ai khác, chỉ là đưa ánh mắt hướng về phía đầu bên phải tấm hình. Chàng trai mặc áo sơ mi trắng, nhìn màn ảnh nở nụ cười, khi ấy anh vẫn còn rất ngây ngô, nhưng khóe mắt đuôi mày ôn nhu lại giống hệt hiện tại. Năm tháng vô tình, anh lại may mắn giữ mình, vẫn chưa bị thay đổi quá nhiều.

Mười ba năm sau, anh vẫn là chú Lê dịu dàng hiểu ý, thay cô thực hiện nguyện vọng.

Đầu ngón tay của Nghi Hi chạm vào gò má anh, màn hình lạnh buốt, cô lại cảm thấy bản thân cảm nhận được độ ấm của anh. Trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh hỗn loạn, bọn họ mới gặp ở trong vườn hoa, anh ôm cô cùng nhau phá hoại bánh kem, anh đem cô khiêng lên đầu vai chạy trốn, bọn họ cùng nhau quay phim, anh đua xe đưa cô đi trốn tránh bọn chó săn, cùng với lần cuối cùng, tuyết rơi ở Thành Đô, anh để tay lên trán cô, mà cô trong tiếng con tim đập mạnh mẽ, phát hiện mình thích anh.

Trong phòng không bật đèn, một mảnh tối đen, chỉ có ánh sáng trắng từ màn hình chiếu vào mặt cô. Nghi Hi nhìn chằm chằm vào tấm hình xem rất lâu, bỗng nhiên lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Tâm Đồng.

“Cậu nói đúng. Chuyện kia, cậu nói đúng.”

Hạ Tâm Đồng không hiểu ra sao cả, “Tớ nói cái gì đúng cơ?”

“Cậu nói, ‘Cậu thích Lê Thành Lãng đến như vậy sao, dù thế nào cũng phải là anh ta mới được sao’. Đúng vậy.”

Hạ Tâm Đồng rõ ràng không phản ứng kịp, “Cậu, ý của cậu có phải…”

Nghi Hi nhìn lên màn hình chàng thanh niên sạch sẽ như vậy, trong mắt lóe ra sự kiên định thậm chí là hào quang cuồng nhiệt, “Ý tứ của tớ là, tớ quyết định. Hiện tại tớ rất thích Lê Thành Lãng, nhất định muốn được đến bên anh ấy. Cậu chuẩn bị nghe tin tức thắng lợi của tớ đi!”

Ngày 17 tháng 3, 《Đoạt cung 》chính thức công chiếu tại Đài Loan, trừ đạo diễn Đàm Vệ Đông ra, các diễn viên chủ chốt đều tới Đài Loan, tập hợp tới tham dự buổi họp báo.

Bởi vì đúng lúc cùng của ngày sinh nhật Trương Tư Kỳ, cho nên sau khi họp báo kết thúc, mọi người bàn bạc có phải nên đi chỗ nào chúc mừng một chút. Đối với vị lớn tuổi nhất trong chuyện này, Trương ảnh hậu rất thương cảm, nâng trán nói: “Năm ngoái vào thời điểm này bộ phim vừa mới khởi quay không lâu, hiện tại phim cũng chiếu rồi, thời gian trôi qua nhanh quá!”

“Đúng ạ, nghĩ đến có lẽ không lâu nữa lại có thể nghe thấy tin tức tốt từ chị Tư Kỳ, mọi người đều rất kích động!” Yên Như cười nói.

Đầu tháng này, Trương Tư Kỳ công khai chuyện tình cảm của mình cùng bạn trai phú thương ngoài ngành, cũng tuyên bố hai người đã đính hôn. Con người gặp được việc vui tinh thần cũng sảng khoái, chị ấy nghe được lời của Yên Như nói cũng cười vui vẻ, “Nếu như tổ chức hôn lễ ở trong nước, sẽ phát thiệp mời cho cô, có thời gian thì tới đi.”

“Đương nhiên, đương nhiên, em nhất định hội đến!” Yên Như mừng rỡ, vội vàng nói.

Trương Tư Kỳ lại thay đổi tầm mắt, “Tiểu Hi đâu? Chị kết hôn em sẽ tới chứ?”

Nghi Hi đang trả lời tin nhắn, nghe vậy trịnh trọng nói: “Chị Tư Kỳ chị mà kết hôn, cho dù không mời em cũng nhất định phải đi! Có đuổi em em cũng không đi!”

“Vậy thì tốt, a, Thành Lãng cũng sẽ tới, đến lúc đó hai người có thể đi cùng nhau, đúng lúc có thể làm bạn được!”

Từ khi quen biết, dường như thường ngày Trương Tư Kỳ sẽ đem Lê Thành Lãng và Nghi Hi ra trêu chọc, trong quá khức thời điểm này Nghi Hi đều sẽ không được tự nhiên, hôm nay thần sắc lại bình tĩnh, thậm chí âm thầm nói với cô một câu “Good job”.

Ngược lại là Lê Thành Lãng có chút gượng gạo đánh gãy lời cô, “Cho nên, rốt cuộc em có muốn ra ngoài chúc mừng hay không? Không đi thì chúng ta trở về khách sạn.”

“Ai muốn cùng anh quay về khách sạn chứ!” Trương Tư Kỳ hài hước, “Mike đặc biệt bay tới Đài Bắc, buổi tối chúng tôi muốn cùng nhau chúc mừng, không thể đi cùng mọi người rồi.”

Lê Thành Lãng gật đầu, “Vậy được, anh đi trước.”

Anh cùng nhóm trợ lý xoay người rời đi, tốc độ nhanh chóng khiến mọi người suýt thì không phản ứng kịp. Đôi mắt của Nghi Hi xoay một vòng, trong sự sững sờ của mọi người ra hiệu, nói: “Vậy em cũng quay về khách sạn đây!”

Lê Thành Lãng đi nhanh như vậy là có nguyên nhân.

Sau khi từ biệt ở hôn lễ, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Nghi Hi. Khi họp báo, ánh mắt anh chưa từng đặt trên người cô, nhưng mỗi lần chỉ cần nghe được âm thanh của cô, liền không nhịn được nghĩ đến chuyện trước kia, tâm tình cũng càng lúc càng phức tạp.

Anh phát hiện cách hơn một tháng, tuy rằng mình đã suy nghĩ rõ ràng nên lựa chọn thế nào, tâm tình lại chưa chuẩn bị tốt để đối mặt với cô. Xét đến cùng, vẫn là do anh không thể quên được rung động đã từng có, mới không có cách nào coi cô như cháu gái đơn thuần.

Chỉ cần thêm một chút thời gian là tốt rồi.

“Thầy Lê? Thầy Lê anh chờ em một chút!”

Phía sau có tiếng bước chân truyền tới, cô gái giẫm lên đôi giày cao gót 12 phân chạy đến bên cạnh, đồng thời bắt được cánh tay anh, “Mọi người… Mọi người đi nhanh quá, suýt nữa thì em đuổi không kịp!”

Lê Thành Lãng nhìn bàn tay trắng ngần của cô trên cánh tay mình, rất bình tĩnh rút ra, “Em… Có chuyện gì?”

“Không có chuyện thì không thể tìm anh sao?” Nghi Hi cười ngọt ngào một tiếng, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp.

Lê Thành Lãng không nói lời nào, Nghi Hi mím môi, “Được rồi, không đùa giỡn với anh nữa. Là như vậy, Thái Kiệt Hồng nhờ em nhắn lại với anh, nói anh ta đặc biệt mời anh ăn cơm, anh nhất định phải cho anh ta cơ hội, để anh ta có thể tận tình làm chủ nhà một lần.”

“Zac? Thông cáo ở Đài Loan lần này có hơi nhiều, có khả năng tôi không rảnh…”

Lời còn chưa nói xong, liền bị âm thanh kinh ngạc của Nghi Hi đánh gãy, “Anh không đi à!”

Trên mặt cô đầy vẻ thất vọng, giống như bị từ chối không phải Thái Kiệt Hồng mà là cô. Lê Thành Lãng cẩn thận hỏi thăm: “Tôi không thể không đi?”

“Cũng không phải nha. Chỉ là vì để cho em tới tiện thể nhắn, anh ta đã sớm mời em ăn một bữa tiệc lớn, hiện tại việc lại không hoàn thành, trở về có phần không biết làm thế nào đối mặt với anh ta… Chẳng lẽ muốn em đem câu từ chối trả lại?”

Cô ồn ào, dường như đang thật sự nghiên cứu khả năng, Lê Thành Lãng thấy dáng vẻ này của cô, ma xui quỷ khiến trong lòng mềm nhũn. Anh nói: “Tối ngày kia tôi rảnh, em cứ nói thế với cậu ta đi.”

Nghi Hi kinh hỉ nói: “Thật a? Quá tốt rồi, lại có thể làm thịt anh ta một bữa! Vậy thầy Lê, em đi trước nha!”

“Em không về khách sạn?”

“Có về chứ, chẳng qua em muốn đi mua một số thứ, lát nữa tự mình lái xe là được. Yên tâm, Đài Loan không có mấy ai biết em, không cần lo lắng có paparazzi!”

Lê Thành Lãng nhìn bóng lưng cô gái, có phần nghi hoặc. Luôn cảm thấy lần này gặp lại, dường như cô vui vẻ hơn so với lúc trước rất nhiều, thái độ đối với anh cũng càng thêm thân mật. Nếu như đặt vào hoàn cảnh hai tháng trước, anh có thể vì sự thay đổi này mà thích thú kích động, hiện tại lại chỉ có thể lúng túng bất đắc dĩ rất nhiều, yên lặng nhìn cô đi xa.

Nghi Hi ra cửa sau lập tức thuật lại tình hình chiến đấu cho Hạ Tâm Đồng, “Thành công. Tớ hẹn đến ngày kia đi ăn tối!”

Hạ Tâm Đồng trả lời, “A a, anh ấy và Thái Kiệt Hồng ở chung một chỗ, cậu không nên đi làm bóng đèn, tớ đại diện Lãng Kiệt Đảng khinh bỉ cậu!”

“Xin nhớ kỹ thân phận của cậu được không? Hiện tại cậu đang là hội trưởng của hậu viện Lãng Hi Đảng, cái gì mà Lãng Kiệt với Lãng Kỳ chứ, tất cả chỉ là tà giáo!”

“Chỉ có một người đã kêu là hậu viện? Đã nói với cậu là tớ không có thích CP bị ghẻ lạnh, chờ đến khi lớn mạnh đã có forum, có diễn đàn, có fanfic, có video tự edit, đừng kéo tớ vào nữa, OK?”

“Đồng chí hội trưởng cậu nhất định phải có lòng tin ở tớ! Tin tưởng tớ, lãnh CP cũng có mùa xuân, sớm muộn cũng có một ngày Lãng Hi Đảng chúng tớ có thể từ fanfic trở thành chính thức, được chính chủ cho phép!”

Hạ Tâm Đồng cũng muốn trợn trắng mắt. Từ buổi tối hôm ấy, Nghi Hi đột nhiên gọi điện thoại cho cô, sau khi hùng hồn để lại một câu “Muốn được ở bên Lê Thành Lãng”, liền giống như uống máu gà. Cô dùng lý do người trong nhà để từ chối cũng không dùng được, Nghi Hi nói năng hùng hồn, “Tớ đã nghĩ rồi, ông ngoại tớ chưa chắc đã phản đối Lê Thành Lãng. Tuy rằng ông vẫn luôn không thích người trong giới giải trí, cũng không thích tiểu bối tìm đối tượng yêu đương tuổi tác không tương xứng, nhưng mẹ tớ bà ấy nhất định so với ông càng phản đối lợi hại hơn, làm không tốt ông ngoại sẽ làm trái lại mẹ tớ, sửa thành phiếu tán đồng ấy chứ!”

“Vậy mẹ cậu phản đối?”

“Bà ấy phản đối? Vậy cứ phản đối đi. Who cares!”

Hạ Tâm Đồng bị khí thế bá vương của cô làm cho chấn động, nửa ngày mới nói: “Tớ cảm thấy, Lê Thành Lãng có lẽ sẽ care…”

Nghi Hi tỏ vẻ tán đồng, sau đó nói: “Cho nên, tớ quyết định trước tiên không nói ra thân phận với anh ấy, chờ tới khi tớ theo đuổi được anh ấy, anh ấy cũng thích tớ, mới nói với anh ấy. Đến lúc đó có muốn đổi ý cũng không kịp nha!”

Hạ Tâm Đồng nghẹn hơn nửa ngày, mới khâm phục nói: “Dáng vẻ của cậu hiện tại, cũng thật là vô sỉ …”

Vô sỉ thì vô sỉ đi, dù sao đứng trước tình yêu và chiến tranh, trước nay không nói đạo lý bao giờ.

Nghi Hi phát hiện, khi rối rắm có nên buông tha cho Lê Thành Lãng hay không, tâm tình của cô mỗi ngày đều rất tồi, ngay cả công tác cũng phờ phạc rã rượi. Nhưng khi cô quyết định theo đuổi anh, thế giới liền sáng tỏ thông suốt, thể xác và tinh thần của cô nhẹ nhàng, toàn bộ đều là sự vui vẻ hướng về phía mục tiêu tiến lên. Cảm giác này giống như năm cô 17 tuổi, cô tăng ca làm thêm, vất vả cần cù phụ đạo, một lòng muốn vào Học viện Điện ảnh.

Cô luôn là người rất nhiệt tình, mấy ngày nay thừa dịp không có công việc, xem mười mấy bộ phim điện ảnh và tiểu thuyết về nữ theo đuổi nam, tổng kết kinh nghiệm và giáo huấn của người xưa, lập ra kế hoạch bắt lấy Lê Thành Lãng toàn diện.

” ‘Bản ghi chép theo đuổi tình yêu của cô gái’, như thế nào, rất thích hợp với tớ?” Cách eo biển Đài Loan, Hạ Tâm Đồng cũng có thể nghe thấy chị em tốt đang đắc ý, “Nếu như một ngày kia tớ đổi nghề làm biên kịch, nhất định phải đem phần kinh nghiệm này viết thành phim, nói không chừng còn có thể đoạt được giải thưởng lớn!”

“Nghỉ đi, điện ảnh popcorn còn muốn tranh giải, cho dù cậu có là vợ của Lê Thành Lãng cũng không được a!” Hạ Tâm Đồng châm chọc nói, “Tớ vẫn không hiểu, trước kia khi cậu và Hứa Mộ Châu ở cùng một chỗ cũng không kích động như vậy, lần này cậu uống nhầm thuốc à?”

Nghi Hi suy nghĩ, “Có thể là do mới mẻ đi. Cậu biết, mỹ nữ giống như tớ rất hiếm khi có cơ hội theo đuổi ai, lần đầu tiên làm cảm thấy rất thú vị. Thật nếu không tính chuyện bất hòa, có lẽ tớ còn định đem mấy chiêu mà lúc trước Hứa Mộ Châu dùng để theo đuổi tớ ra để tổng kết, đây đều là tài nguyên quý giá về mặt tinh thần!”

Hạ Tâm Đồng rốt cục xác định, Nghi Hi là thật sự buông được Hứa Mộ Châu, đều có thể lấy hắn ra để đùa kiểu này! Nhớ đến khoảng thời gian trước cô ấy luôn buồn bã u sầu, cùng với gần đây phấn khởi vui sướng, cô rổ cuộc cũng bỏ xuống được sự lo lắng từ trước đến giờ, thở dài coi như thỏa hiệp.

“Tiểu Hi.”

“Ừ, sao thế?”

“Nếu như cậu thật sự thích anh ấy như vậy, cứ theo đuổi đi. Tớ sẽ ở hậu phương cổ vũ cho cậu.”

Nghi Hi nhìn dòng chứ trên wechat, nụ cười ở khóe môi càng lúc càng sâu, cô gửi qua biểu tượng ôm ôm, sau đó nói: “Biết rồi, cậu phải nhớ kỹ cậu là hội trưởng nha!”

Ngẩng đầu nhìn đường phố Đài Bắc người đến người đi, màn hình LED bên ngoài tòa cao ốc đang phát tin tức giải trí, dòng chữ đoàn phim 《Đoạt cung 》tới Đài Loan vô cùng nổi bật. Nghi Hi đắm chìm trong ánh nắng tươi đẹp, bỗng nhiên cảm thấy buổi chiều nay thật tốt.

HẾT CHƯƠNG 49