Ánh Sao Chờ Đợi Em

Chương 121




Xe của Vương An Huệ đến trước cổng bệnh viện, vây quanh ở bên ngoài, là một binh đoàn phóng viên cùng camera.

Tại thời điểm sự cố xảy ra, bên ngoài khách sạn đã có hơn trăm phương tiện truyền thông, không đến năm phút tin tức liền truyền ra ngoài, hiện tại những người qua đường cũng đã đi quanh khắp bệnh viện. Tuy rằng không biết bọn họ cụ thể nằm ở trong lầu mấy, đám phòng viên lại không hẹn mà cùng lựa chọn ngồi đợi ở đây, trông cậy vào có thể đào được tin tức trực tiếp, đó chính là tiêu đề cho ngày mai!

Vương An Huệ phân phó nói: "Đi từ cửa phía nam vào, đừng để bị bọn họ phát hiện."

Luẩn quẩn một vòng lớn, rốt cục chờ đến khi chị tới nơi, Hạ Tâm Đồng đã gấp muốn chết. Cô ấy đeo kính râm đội mũ đứng ở đại sảnh, Vương An Huệ một đường bước đi như bay, thậm chí đi qua bên cạnh cô ấy không hề dừng lại dù chỉ một chút, mà Hạ Tâm Đồng cũng vô cùng phối hợp, ngay cả chào hỏi cũng không liền tự giác đi trước dẫn đường.

"Tình huống như thế nào?"

Hạ Tâm Đồng nói: "Tiểu Hi ngất đi, lúc em đi ra còn chưa tỉnh, vết thương trên người cũng..."

Vương An Huệ chau mày, bước chân cũng theo đó nhanh hơn. Chờ thang máy đến tầng trệt, vừa đi ra ngoài liền thấy đám người nhốn nha nhốn nháo, tầng lầu này đã được bao trọn, hiện tại chờ ở hành lang phần lớn là người có mặt ở hiện trường tối nay.

Vương An Huệ thấy đạo diễn Khương Bính Kỳ, vẻ mặt ông ấy mệt mỏi, ngồi ở trong phòng nghỉ, bên cạnh là trợ lý cùng vài diễn viên khác. Trương Băng nói: "Chị An Huệ, chị tới thật là quá tốt, Tiểu Hi chị ấy..."

Vương An Huệ nói: "Đạo diễn Khương, ngài không sao chứ?"

Khương Bính Kỳ khoát tay: "Tôi không sao, có chuyện là Thành Lãng và Nghi Hi. Cô tới thật đúng lúc, nhanh vào xem đi."

Vương An Huệ cau chặt lông mày. Tiệc mừng công tối nay chị có chuyện riêng không tham gia được, nhận điện thoại mới chạy tới đây, tất cả tình huống đều là nghe người khác nói, loại sự tình nằm ngoài tầm kiểm soát này khiến cho chị thực sự cảm thấy buồn bực.

Mà lúc cô nhìn đến Nghi Hi trên giường bệnh, tình huống càng trở nên gay go.

Cô an tĩnh nằm trong chăn, sắc mặt trắng nhợt như tờ giấy. Cần cổ và cánh tay quấn đầy băng gạc, đáng sợ là sườn mặt cũng được băng bó, Vương An Huệ lập tức hỏi: "Mặt em ấy sao vậy?"

Hạ Tâm Đồng nói: "Không việc gì không việc gì, chị cứ yên tâm, chỉ là vài vết thương nhỏ. Chúng em đã tìm bác sĩ chuyên về thẩm mỹ trị liệu, một vết sẹo cũng không có."

Vương An Huệ thở phào một hơi, Hạ Tâm Đồng nói: "Chỉ có điều vết thương trên cánh tay nghiêm trọng hơn nhiều, mảnh vỡ của đèn treo găm vào trong, chảy rất nhiều máu... Cả cổ nữa, may là không có tổn thương đến động mạch cổ, không thì  xong rồi!"

Vương An Huệ nói: "Sao đèn lại rơi xuống chứ? Phía khách sạn không kiểm tra trước sao? Họ đang làm cái gì vậy!"

"Bên tổ chức đã đi nói chuyện với khách sạn, nhất định phải có lời giải thích cho chuyện này, tự nhiên lại xáy ra sơ suất lớn như vậy..."

Vừa dứt lời, liền nghe đến trên giường bệnh truyền tới một tiếng kêu đau đớn, Nghi Hi cố hết sức mở to mắt, có chút không rõ tình huống hiện tại: "Mình... Làm sao vậy?"

Hạ Tâm Đồng lập tức đến gần: "Tiểu Hi cậu cảm thấy thế nào? Có đau đầu không? Có muốn nôn không? Mình lập tức đi gọi bác sĩ!"

Nghi Hi đi bắt lấy tay cô ấy, kết quả  khiến cho vết thương trên tay đau đến mức toàn thân run lên. Hạ Tâm Đồng không dám cử động nữa, nhẹ nhàng vuốt ve băng gạc trên tay cô, nói: "Đừng lo lắng, bác sĩ đã kiểm tra qua, vết thương của cậu đều không nghiêm trọng. Chậm rãi nghỉ ngơi điều dưỡng, sẽ không để lại sẹo, cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc đóng phim của cậu sau này."

Nghi Hi nhíu mày: "Bác sĩ... Tớ đang ở bệnh viện? Mấy vết thương này..."

Hạ Tâm Đồng chần chờ nói: "Cậu quên rồi sao? Đêm nay trong yến tiệc, cậu và... Bị đèn treo rơi trúng, cho nên..."

Đúng rồi, đèn treo.

Trước mắt Nghi Hi hiện lên một màn, hình ảnh cuối cùng trước khi mất đi ý thức. Đèn thủy tinh hoa lệ rơi xuống hướng về phía cô, khổng lồ như vậy, làm đầu óc cô trống rỗng.

Sau đó, Lê Thành Lãng đẩy cô...

Lê Thành Lãng!

Cô đồng loạt bắt được tay của Hạ Tâm Đồng:"Anh ấy đang ở đâu? Lê Thành Lãng hiện tại đang ở đâu?"

"Tiểu Hi, Thầy Lê anh ấy..."

Nghi Hi không đợi cô ấy nói xong liền xốc chăn lên, giãy dụa xuống giường, ai biết chân vừa mới tiếp đất liền ngã về phía trước. Hạ Tâm ở Đồng phía sau vội vàng ôm lấy cô: "Cậu bị trật chân, đừng động lung tung! Vết thương này mà bị hở sẽ thật sự để lại sẹo đó!"

Nghi Hi ngồi xổm trên mặt đất, trên trán toàn là mồ hôi. Cô túm lấy quần áo của Hạ Tâm Đồng: "Lê Thành Lãng sao rồi? Nhanh nói cho tớ biết, rốt cục anh ấy sao rồi!"

"Cậu ấy không có việc gì." Vương An Huệ ở bên cạnh ngồi xổm xuống, vỗ vai an ủi cô: "Lê Thành Lãng còn đang ở trong phòng giải phẫu, nhưng cậu ấy sẽ không có việc gì, em phải tin chị!"

Nửa ôm nửa dìu Nghi Hi đứng lên, cô dùng một bàn chân đứng lên, dựa lên người Vương An Huệ: "Phòng giải phẫu?"

Hạ Tâm Đồng: "Đúng vậy, thầy Lê bị đèn treo rơi xuống trúng phần lưng, mảnh vỡ thủy tinh găm vào trong, cho nên phải làm phẫu thuật lấy ra..."

Cô cố ý nói qua loa chiếu lệ, Nghi Hi lại không bị gạt. Trong đầu mê man suy nghĩ, cái đèn treo đó lớn như vậy, ít nhất cũng phải mấy chục cân, hơn nữa xung lực rơi xuống của nó, liền nện vào trên lưng của Lê Thành Lãng như vậy, nện vào sống lưng của anh...

Cô không nói một lời đi ra ngoài, hoàn toàn mặc kệ bản thân mình hiện tại gần như đang khập khiễng. Trước khi cô lại ngã xuống lần nữa Hạ Tâm Đồng liền đỡ lấy cô, Nghi Hi lẩm bẩm nói: "Tớ muốn đến chờ anh ấy ra... Phòng giải phẫu, phòng giải phẫu ở đâu!"

"Nhưng cậu mất máu quá nhiều, hiện tại cần nghỉ ngơi..."

Nghi Hi quay đầu, hốc mắt chẳng biết đã đỏ lên từ lúc nào:"Tớ phải đến chờ anh ấy ra... Tớ nhất định phải đi!"

Hạ Tâm Đồng ngẩn người, ánh mắt nổi lên biến hóa. Khẽ thở dài, cô ấy đem một tay của Nghi Hi để lên vai mình, chống đỡ một phần sức nặng thân thể cô: "Được, tớ đưa cậu đi."

Trên hành lang còn đứng đầy người, thấy Nghi Hi ra thần sắc đều biến đổi. Có người tiến lên hỏi thăm, hai người lại không để ý, tập tễnh qua ba khúc ngoặt, rốt cục đến cửa phòng giải phẫu.

Bên ngoài ngồi trên ghế dựa là đại diện của Lê Thành Lãng - Chương Hủy, trợ lý Allen còn có nhà làm phim của 《 Phượng hoàng phi thiên 》 - Tôn Quốc Hoa, thấy thế đều không thể tự chủ đứng lên. Tôn Quốc Hoa hỏi: "Nghi Hi, sao cháu lại tới đây?"

Nghi Hi: "Cháu tới đợi Lê Thành Lãng."

Mọi người nhìn nhau, Tôn Quốc Hoa vỗ vỗ vai cô:“Yên tâm, chúng ta đã yêu cầu bác sĩ tốt nhất, Thành Lãng nhất định sẽ không có việc gì."

Nghi Hi nhìn Chương Hủy, người phụ nữ tháo vát thông minh đó giờ phút này hốc mắt đỏ bừng, mái tóc ngắn cũng rối bời, nửa phần hình tượng cũng không còn. Nghi Hi hỏi: "Chị Chương Hủy, Lê Thành Lãng sẽ không sao chứ?"

Tiếng nói của cô nghe thì thấy bình thường, nhưng tinh tế để ý một chút mới phát hiện là đang run rẩy, phảng phất đè nén thanh quản xuống cực thấp, chỉ không chú ý một chút sẽ đứt làm đôi.

Chương Hủy há miệng thở dốc, Nghi Hi lại nói: "Đừng nghĩ giấu em, phải nói thật với em."

Chương Hủy im lặng một lát mới nói: "Không biết."

Thân thể của Nghi Hi run lên, Allen thấp giọng bổ sung: "Không có phát sinh bệnh nguy hiểm. Nhưng bác sĩ nói, đèn treo kim loại vừa lúc rơi trúng xương sống của anh ấy, nếu như tình huống nghiêm trọng, có khả năng sẽ... sẽ bị liệt..."

Bị liệt...

Nghi Hi bị hai chữ đánh trúng, cả người đều ngây ra. Hạ Tâm Đồng cẩn thận dè dặt nhìn cô chằm chằm, sợ cô sẽ không chịu nổi ngất đi.

Tôn Quốc Hoa nói: "Hạ tiểu thư, cô đưa Nghi Hi về nghỉ ngơi đi, phẫu thuật còn rất lâu, có tin tức tôi sẽ cho người đi gọi hai cô."

Hạ Tâm Đồng không cử động, Nghi Hi lại đứng ngốc một lúc, bỗng nhiên đi đến ghế. Động tác ngồi xuống chậm chạp, khẽ nói: "Tớ ở đây chờ, Đồng Đồng, cậu về trước đi."

Hạ Tâm Đồng ở bên cạnh ngồi xuống, kiên định cầm tay cô: "Tớ ở đây với cậu."

Nghi Hi không trả lời, thậm chí cũng không nhìn lại cô ấy. Mắt không chớp nhìn ánh đèn đỏ của phòng phẫu thuật, dường như kia chính là toàn bộ tín niệm của cô.

Những người còn lại thấy thế cũng không tiếp tục kiên trì, quan hệ của Nghi Hi cùng Lê Thành Lãng bọn họ đều rõ ràng, vả lại cho dù không phải người yêu, Lê Thành Lãng cũng là vì bảo vệ cô ấy mới bị thương thành như vậy. Lúc đó những người ở đây đều thấy rõ ràng, ngọn đèn kia chính là rơi xuống chỗ Nghi Hi, nếu như Lê Thành Lãng không có nhào lên, hiện tại nằm trong phòng giải phẫu có lẽ chính là cô ấy.

Tâm tình của cô ấy bây giờ, Chương Hủy phát hiện chính mình không dám tiếp tục tưởng tượng.

Thời gian chờ đợi dài dằng dặc là thế, liên tục có người đến trước của phòng giải phẫu, Chương Hủy lòng nóng như lửa đốt còn phải xã giao ân cần chào hỏi mọi người, ngay cả nụ cười cũng thấy miễn cưỡng. Ngay tại lúc chị thấy mình không gánh chịu được nữa, lại nghe được âm thanh quen thuộc: "Chương tiểu thư."

Chương Hủy quay đầu nhìn một cái, phát hiện người tới tự nhiên lại là mẹ của Lê Thành Lãng, Lê phu nhân đi cùng người giúp việc,vội vội vàng vàng đi về phía chị.

"Bác gái, sao bác lại tới đây?"

Lê phu nhân hỏi: "Thành Lãng đâu? Còn đang mổ sao?"

"Bác gái yên tâm, Thành Lãng không có việc gì. Ngược lại là bác, bây giờ là ban đêm, bác làm thế nào đi đến đây..."

Lê phu nhân thở gấp một hơi: "Bác nghe tin tức, chờ không được tới ngày mai, liền để cô giúp việc mua vé máy bay giúp bác..."

Chương Hủy không biết nên nói gì, chỉ trách Lê Thành Lãng là đại minh tinh, đêm nay tin tức lại nhanh chóng truyền ra, muốn giấu diếm Lê phu nhân nào dễ dàng như vậy! Đáng thương bác ấy đã hơn sáu mươi tuổi, sao chịu nổi sự giày vò này, hơn nữa nghe nói bác ấy còn có bệnh tim!

Lê phu nhân nói: "Bác nghe họ nó, nó là bị đèn treo rơi trúng, rốt cục là tình huống gì? Có nghiêm trọng không?"

Chương Hủy không biết nên giải thích thế nào, chắc chắn chị không thể nói giống như vừa rồi nói với Nghi Hi được, không chờ được con trai thì bác ấy đã  ngã xuống trước. Nhưng vị phu nhân này lại vô cùng nhạy bén, không thể bị mấy câu nói dối của chị là trấn an được,

"Cháu chào bác." Nghi Hi chẳng biết lúc nào đứng lên, do Hạ Tâm Đồng đưa đi đến bên cạnh. Lúc này Lê phu nhân mới phát hiện ra cô, quan sát cô một vòng: "Nghi tiểu thư, cháu cũng bị thương?"

Nghi Hi nói: "Lúc đó cháu ở cùng một chỗ với Thành Lãng, cho nên cũng bị thương. Nhưng bác yên tâm, chỉ là sứt da một chút, chảy tí máu, không nghiêm trọng."

"Cháu và Thành Lãng ở cùng một chỗ? Cháu không việc gì, vậy nó thì sao?"

Nghi Hi nói: "Đèn treo thủy tinh rơi xuống lưng anh ấy, nhất định phải lấy ra toàn bộ mảnh vụn, hiện tại bác sĩ đang làm phẫu thuật cho anh ấy. Trước đó cháu cũng lấy rồi. "

Lê phu nhân vừa có chút an tâm, rồi lại phản ứng kịp: "Chỉ là lấy mảnh vụn thủy tinh, sao lại phẫu thuật lâu như vậy? Từ lúc sự việc xảy ra đến bây giờ, cũng đã quá nửa đêm rồi!"

Nghi Hi trong nháy mắt nghẹn lời, sau đó trấn định nói: "Bởi vì cuộc phẫu thuật của anh ấy tương đối phức tạp. Bác cũng biết, Thành Lãng là diễn viên, không thể để lại sẹo trên người, cho nên tìm bác sĩ chỉnh hình trị liệu cho anh ấy, thời gian sẽ lâu hơn một chút."

Lý do này khiến cho người nghe tin tưởng, độ ấm trên tay của Nghi Hi cũng làm cho bà an tâm, Lê phu nhân chậm rãi gật đầu: "Vậy là tốt rồi..."

Thần kinh kéo căng có chút buông lỏng, lập tức cảm thấy trời đất xoay chuyển, thân thể của bà lảo đảo, Nghi Hi vội vàng ôm lấy bà, cho dù chân phải đau như bị kim châm cũng không buông ra. Chờ người bên cạnh rốt cục tới đây giúp đỡ, cô đã đau đến mức toàn thân đổ mồ hôi.

Allen nói: "Bác gái, cháu dìu bác tới phòng bên nghỉ ngơi nhé, tinh thần của bác có vẻ không được tốt..."

Lê phu nhân còn chưa tỏ vẻ gì, đèn phòng giải phẫu lại tắt, Nghi Hi nhất thời toàn thân căng thẳng, mắt không chớp nhìn về phía đó.

Cửa phòng mở ra, một chiếc gường bệnh được chậm rãi đẩy ra, tất cả mọi người đều đi lên vây quanh. Nghi Hi không nhìn đến bác sĩ hay người khác, chỉ nhìn chằm chằm thân ảnh quen thuộc đến không thể quen hơn đó. Bởi vì miệng vết thương ở lưng, anh phải nằm sấp trên giường, gương mặt tái nhợt, không có một chút huyết sắc.

Chương Hủy liên tục hỏi: "Bác sĩ, cậu ấy như thế nào?"

Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, mỉm cười với bọn họ nói: "Yên tâm đi, phẫu thuật rất thành công, Lê tiên sinh rất nhanh sẽ tỉnh lại. Vết thương ở xương sống cũng không có nghiêm trọng như lúc ban đầu phỏng đoán, nghỉ ngơi điều dưỡng một thời gian là khỏi."

Nước mắt Chương Hủy nhất thời rơi xuống, lúc này Lê phu nhân mới biết tình huống của Lê Thành Lãng quả nhiên không hề đơn giản như vậy, nhưng nguy hiểm đã được loại bỏ, cũng thở phào nhẹ nhõm.

Bác sĩ không tiếp tục nói chuyện với họ nữa, mấy người đẩy Lê Thành Lãng về phía phòng bệnh, bọn họ đều đuổi theo, Nghi Hi lại bởi vì chân quá đau, đi hai bước thì bị bỏ lại phía sau.

Cô trơ mắt nhìn giường bệnh càng ngày càng xa, sau khi chuyển qua một khúc ngoặt, cũng không nhìn được người trên đó nữa.

Hạ Tâm Đồng đỡ lấy cô: "Tốt quá rồi, thầy Lê không có việc gì, cậu cũng có thể yên tâm."

Nghi Hi gật đầu: "Ừ, tốt rồi. Anh ấy không sao."

Hạ Tâm Đồng nghe ra sự khác thường trong giọng nói của cô, vừa ngẩng đầu nhìn, mới phát hiện trên mặt Nghi Hi đã toàn là nước mắt. Vẻ mặt của Hạ Tâm Đồng biến đổi. Vừa rồi nhìn cậu ấy trấn định an ủi Lê phu nhân như vậy, còn cho rằng cậu ấy đã trở lại bình thường, ai biết hóa ra lại là cố gắng chống đỡ!

"Tiểu Hi... Tiểu Hi cậu đừng khóc..."

Nghi Hi ôm lấy Hạ Tâm Đồng, như đứa trẻ nghẹn ngào nói: "Tớ đã cho rằng, anh ấy sẽ bị tớ phá hủy... Dọa chết tớ rồi ..."

Nói xong câu đó, cô ấy rốt cục chịu không được mất máu quá nhiều hơn nữa lại khẩn trương cao độ, trước mắt tối om, yếu đuối ngất vào lòng Hạ Tâm Đồng.

Bởi vì địa điểm phát sinh sự tình có tính đặc biệt, tin tức được truyền đi vô cùng nhanh, đêm hôm đó, Lê Thành Lãng cùng Nghi Hi còn chưa tới bệnh viện, trên mạng đã có tin tức hai người xảy ra tai nạn. Mà vừa đến rạng sáng ngày thứ hai, cả giới giải trí đều bùng nổ, bất luận là báo chí hay tin tức truyền hình, toàn bộ đều đưa tin về tai nạn bất ngờ lần này.

Đầu tiên người đại diện của hai bên đều báo bình an, Trương Băng còn dùng weibo của Nghi Hi đăng tin trấn an fan, qua mấy tiếng bình luận đã hơn mười vạn. Mà Lê Thành Lãng bên kia, lại chỉ nói phẫu thuật thành công, nhưng người hiện tại vẫn còn hôn mê.

Các fan nôn nóng không thôi, nói cái gì cũng có. Mắng bên tổ chức, mắng khách sạn gây chuyện, đây là sự kiện lớn, công tác bảo an tự nhiên lại có sơ suất lớn như vậy, Lê Thành Lãng và Nghi Hi phải kiện bọn họ! Kiện cho bọn họ táng gia bại sản, đóng cửa!

Thậm chí, còn bắt đầu thuyết âm mưu, hoài nghi là có người ghen tị với Lê Thành Lãng và Nghi Hi, mới cố ý muốn chỉnh bọn họ. Bằng không vì cái gì người khác đều không việc gì, mà tiệc mừng công tối đó cả hai nhân vật chính đều bị thương?

Có điều may mắn là, người ủng hộ phía sau suy luận này lại lác đác lơ thơ, đại đa số mọi người vẫn đem lực chú ý tới thương thế của hai người. Fan cùng rất nhiều người qua đường đều nhao nhao cầu nguyện, Lê Thành Lãng có thể mau tỉnh lại một chút, Nghi Hi có thể sớm hồi phục. Giải Oscar kết thúc chưa lâu, quần chúng bởi vì điều này cảm giác vinh dự không hề giảm sút, đều là thật tâm quan tâm bọn họ.

Trong phòng bệnh VIP, Nghi Hi cũng giống như fan hâm mộ, an tĩnh chờ Lê Thành Lãng tỉnh lại.

Đêm qua cuối cùng cô cũng hôn mê bất tỉnh, sáng nay mở mắt liền vội vàng hỏi tình hình của Lê Thành Lãng. Lê phu nhân và Chương Hủy chăm anh cả đêm, hiện tại đều đi nghỉ ngơi, Nghi Hi đúng lúc tới đây thay ca.

Dời cái ghế nhỏ tới ngồi trước giường, cô đem cánh tay để ở trên giường, nhoài người ra ngắm anh. Sắc mặt anh vẫn tái nhợt như hôm qua, lông mi dài, như cánh quạt nhỏ. Rất lâu trước kia, cô chỉ có thể ở trên màn ảnh lớn nhìn thấy anh, đã cực yêu đôi mắt này.

Nghi Hi nhìn một lát, bỗng nhiên nghĩ tới, ở bên nhau lâu như vậy, cô lại rất ít khi ngắm anh ngủ.

Thời gian giấc ngủ của cô quá ít, không nỡ lãng phí dù chỉ một chút, mỗi lần cùng nhau qua đêm, anh luôn là người dậy sớm hơn cô. Ngược lại cô thường xuyên bắt gặp tình huống anh nhiều lần nhìn lén cô ngủ.

Cô vươn tay, muốn chạm vào lông mi của anh, Lê Thành Lãng bỗng nhiên lại mở mắt ra. Bởi vì không hề chuẩn bị, Nghi Hi trong chớp mắt còn chưa kịp phản ứng, thẳng đến khi ánh mắt của anh rời lên gò má cô, cô mới giống như bị kích thích đứng lên.

"Anh tỉnh rồi?!"

Chân phải lại truyền đến một trận co rút đau đớn, cô hít vào một hơi, ngã ngồi trên ghế. Không có thời gian để lo cho bản thân, cô giữ chặt tay anh, tha thiết mong chờ nói: "Chú Lê, anh thật sự tỉnh rồi!"

Giọng nói của Lê Thành Lãng khàn khan: "Anh tỉnh rồi. Xin lỗi, dọa đến em rồi."

Nghi Hi vốn đều nói với chính mình, không được khóc nữa, nhưng nghe đến câu nói này mắt liền khống chế không nổi. Cô nức nở nói: "Là em phải xin lỗi anh. Nếu không phải vì cứu em, anh sẽ không có việc gì... Đều là lỗi của em..."

Anh giơ tay lên, bởi vì miệng vết thương, làm động tác này có chút tốn sức, nhưng anh vẫn tìm đến đầu cô. Ngón tay vuốt ve mặt băng gạc, anh nhẹ giọng hỏi: "Có đau không em?"

"Không đau, anh thì sao? Vết thương có đau không? Bọn họ còn chưa biết anh tỉnh, để em đi gọi bác sĩ!"

Anh giữ chặt cô, Nghi Hi quay đầu, Lê Thành Lãng nói: "Chờ một chút, để anh nhìn em thật kỹ. Đợi lát nữa hãy gọi bác sĩ."

Nghi Hi do dự, thuận theo gật gật đầu. Anh kéo tay cô qua, kiểm tra tỉ mỉ, một lát sau lại nói: "Anh xin lỗi."

Nghi Hi: "Đều là lỗi của em, anh không cần..."

"Anh không phải nói chuyện đó. Tối qua, anh đối xử với em quá thô lỗ, anh xin lỗi."

Nghi Hi sững sờ. Cho nên, anh vừa mới không phải nhìn miệng vết thương do thủy tinh làm ra, mà là nghĩ tìm dấu tay do bị anh nắm chặt tạo ra sao?

Nghi Hi hít hít mũi: "Nếu như là việc này, anh càng không nên nói xin lỗi. Là do em tự cho mình là đúng, rõ ràng anh đã giải thích, em vẫn tức giận. Em cũng không nên nói câu kia..."

Âm thanh của cô rất hơi run lên: "Anh biết không? Tối hôm qua em tỉnh lại, không thấy anh, lúc ấy ý nghĩ đầu tiên của em là, nếu như anh có chuyện gì, câu nói cuối cùng em nói với anh, tự nhiên lại là... Chúng ta không nên ở bên nhau."

Nước mắt rơi xuống, bị anh dùng ngón trỏ tiếp được. Anh nâng gò má cô, ngón cáikhẽ vuốt ve: "Không được khóc. Anh không sao rồi, chút tưởng tượng này cũng sẽ không thành sự thật. Đừng sợ."

Rèm che màu xanh được kéo ra, có ánh mặt trời chiếu rọi vào, trong phòng bệnh sạch sẽ sáng ngời. Nghi Hi nhìn anh, ánh mắt vẫn ôn nhu như trước, đôi môi mang theo nụ cười yếu ớt, còn lồng ngực nhấp nhô, trước giờ cô chưa biết thì ra những điều này lại trân quý đến vậy.

Lê Thành Lãng thử động một chút, Nghi Hi lập tức ngăn cản, anh hỏi: "Vì sao trên người anh không có cảm giác? Thuốc tê còn chưa hết sao?"

"Không phải, anh bị thương đến xương sống, vài ngày nay có thể đều sẽ không có cảm giác. Nhưng anh yên tâm, bác sĩ nói đây chỉ là tạm thời, anh nhất định sẽ tốt lên."

Nghi Hi vừa nói vừa khẩn trương nhìn anh, sợ Lê Thành Lãng không tin, nếu là bởi vì việc này mà tâm trạng không được tốt thì hỏng rồi. Lê Thành Lãng nhìn ra sự thấp thỏm của cô, mỉm cười nhéo nhéo tay cô: "Ừ, anh biết rồi."

Nghi Hi thở phào một hơi, anh nói: "Em có thể lên đây không? Nằm cùng anh một lúc đi."

Bởi vì là phòng bệnh VIP, cho nên giường cũng hết sức rộng rãi, Nghi Hi không từ chối, xốc  chăn mền lên cẩn thận dè dặt nằm vào trong. Trên người anh có các dây truyền, cô không dám đến quá gần, hai người chỉ có đầu kề cùng một chỗ, giống như rất nhiều đêm trước đó.

Nghi Hi nói: "Tối hôm qua mẹ anh cũng tới, trông anh cả một đêm, giữa trưa mới đi nghỉ ngơi. Buổi tối bác ấy sẽ tới đây, thấy anh tỉnh nhất định sẽ rất vui."

"Phải không? Bà ấy nhất định bị dọa, phải giấu bà."

"Bọn họ cũng định giấu, nhưng tin tức náo loạn quá, không giấu được. Yên tâm, bác gái chỉ là có chút mệt mỏi, những thứ khác đều tốt."

Anh bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, ánh mắt nổi lên biến hóa. Nghi Hi nói: "Cha em còn chưa biết chuyện này, hôm nay cũng báo bình an cho các trưởng bối khác, buổi tối ông ngoại em sẽ tới đây."

Không hề nói tới người kia.

Lê Thành Lãng trầm mặc. Nghi Hi nhìn trần nhà, sau một hồi mới khẽ nói: "Sau này, nếu như là chuyện anh cảm thấy không nên nói với em, em cũng có thể làm như không biết."

Cô quay đầu lại, cùng Lê Thành Lãng bốn mắt nhìn nhau: "So với anh,  chút việc kia căn bản không còn quan trọng. Hiện tại nghĩ lại, em lại vì chuyện đó mà chiến tranh lạnh với anh lâu như vậy, thật đúng là không đáng."

Lê Thành Lãng: "Anh cũng không nghĩ tới, sẽ đem mọi chuyện thành ra như vậy."

Nghi Hi bỗng nhiên cười một tiếng: "Có lẽ là chúng ta vẫn quá thuận lợi. Từ khi yêu nhau, thậm chí chúng ta rất ít khi cãi nhau giống như những cặp đôi khác, cho nên lần này mới ồn ào như vậy, còn gây ra sự cố này..."

Anh cong môi: "Ngay cả vốn lẫn lời sao?"

Cô làm như thật gật đầu: "Phải. Dựa theo mức độ nghiêm trọng của lần này, chúng ta không chỉ đi trước hai năm, sợ rằng ngay cả nửa đời sau cũng dùng hết rồi, sau này không được cãi nhau nữa."

Nụ cười của Lê Thành Lãng càng sâu. Nghi Hi lại trầm mặc một lát, bỗng nhiên lật người, rất nghiêm túc, rất nghiêm túc nhìn anh: "Chú Lê này, sau này em sẽ không giận anh nữa."

Anh kéo tay cô qua hôn một chút, uốn nắn nói: "Là anh về sau cũng sẽ không chọc em giận."

Anh không hiểu ý của cô, Nghi Hi lại không muốn tiếp tục giải thích. Trong lòng cô rõ ràng là được. Trải qua lần này, cô rốt cục cũng nhìn rõ nhiều điều.

Quan trọng là, phải vứt bỏ. Cô sẽ không bao giờ hồ đồ nữa.

HẾT CHƯƠNG 121