Ánh Sao Chiều

Chương 26




Đến đầu tháng 8 thì những băng bó trên người Jimmy được tháo bỏ đúng theo thời biểu. Tin tức về cuốn phim sắp tới của Coop lúc đó đã lan tràn các mặt báo. Mọi người chúc mừng ông, và các đề nghị hợp tác với ông cũng đến nhiều hơn trước. Nhưng ông quyết định đi khỏi thành phố trong vài tuần, sau đó qua châu Âu, dù có Valerie hay không. Bà bảo khi về Cape cod mới lấy quyết định về chuyến đi ấy.

Jimmy đã đi lại được bình thường, rất thường gặp Alex và mối liên hệ giữa hai người đã diễn tiến tốt đẹp. Trước khi Coop và Valerie lên đường, bà đã tổ chức một buổi ăn tối để từ giã. Alex không đến được vì bận việc ở bệnh viên. Trước đó bà đã đến bệnh viện dùng trưa với Alex, nhân tiện từ giã cô. Taryn và bố con Mark đều có mặt trong bữa tiệc. Coop làm ra vẻ cau có hỏi Jason gần đây có làm vỡ chiếc cửa sổ nào không khiến thằng bé có vẻ thẹn thùng, nhưng rồi ông lại bảo sẽ đưa nó đến xem ông đóng phim khi họ quay về L.A Jason sướng run lên. Jessica cũng lên tiếng xin đi theo cùng với đám bạn bè của nó.

- Chắc ta cũng chẳng còn lựa chọn nào khác nữa rồi, - ông đưa mắt nhìn qua Taryn và Mark nói, - Ta cảm thấy là chúng ta rồi cũng sắp trở thành quen thuộc trong vài tháng tới đây. Ta sẽ làm bất cứ gì các con muốn miễn là các con hứa không bao giờ đề cập đến ta như là ông của các con, ông ngoại ghẻ hay bất cứ ông gì cũng thế. Mấy năm nay tiếng tăm của ta cũng bị nhiều va chạm khá nặng rồi, ta chắc không chịu nổi chuyện đó đâu. Rồi họ sẽ giao ta thủ vai một ông cụ 90 tuổi- Mọi người đều cười rộ. Jessica và Jason dần dà cũng quen được với tính của ông. Chúng nó rất mến Taryn nên sẵn lòng chấp nhận ông như một phần của toàn cảnh hiện tại. Có khả năng là tất cả sớm muộn gì rồi sẽ có một liên hệ quen thuộc với nhau bằng cách này hay cách khác, ngay cả giữa ông và Alex cũng vậy nếu cô và Jimmy trở nên gắn bó thật sự, và nếu ông cùng Valerie chung sống với nhau như ông hy vọng. Đây là một mối liên hệ gia đình hết sức bất thường, có chút lộn xộn, nhưng mọi người đều được cái gì đó, ngay cả mấy đứa nhỏ của Mark.

- Con hy vọng năm nay nước trong phòng vệ sinh chảy thông khi má về đến Marisol – Jimmy trêu mẹ khi họ ăn xong món tráng miệng. Coop chợt nhìn sang anh ta với vẻ đầy hoang mang, còn Valerie thì cau mày nhìn Jimmy, và anh đã làm cho Coop hoảng sợ.

- Đâu có tệ đến thế, chẳng qua ngôi nhà quá cũ thôi.

- Này, khoan đã. Marisol là ai vậy? – Đôi mắt Coop chợt có vẻ khác thường khi hỏi câu trên.

- Nó không phải tên người. – Jimmy đính chính. – Mà là tên ngôi nhà má tôi ở Cape Cod. Nó được xây cất từ đời bà cố tôi. Đó là sự kết hợp của hai họ Mariane và Solomon – Coop trố mắt nhìn hai mẹ con, như người vừa nghe một tin sét đánh.

- Ôi, lạy Chúa! Marisol! Cô không hề cho tôi biết – Ông nói với Valerie bằng một giọng trách móc như vừa nghe bà bảo bà bị ở tù trong 10 năm qua.

- Cho biết gì? – Valerie bình thản hỏi trong khi rót cho ông một ly rượu nho. Các món ăn bà nấu rất ngon nhưng giờ Coop chẳng hề nghĩ đến.

- Bà biết tôi muốn nói gì rồi mà, Valerie. Bà đã nói dối tôi. – Ông nói bằng một giọng nghiêm khắc. Những người khác trên bàn ăn hơi ngạc nhiên. Hình như có chuyện gì xảy ra mà họ không ai biết rõ. Nhưng Valerie biết.

- Tôi đâu có dối ông. Đây chỉ là vì tôi không giải thích đó thôi. Tôi không cho chuyện đó quan trọng – Nói thế nhưng bà biết là có, và vẫn e sợ trước nó trở thành quan trọng đối với Coop.

- Vậy tên của bà lúc chưa lập gia đình là Westerfield? – Bà gật đầu xác nhận. – Bà là kẻ không thật thà. Bà làm như là mình nghèo lắm! Thật đáng hổ thẹn. – Coop như người bị một cú sốc. Tài sản của dòng họ Westerfield là một trong những tài sản lớn nhất thế giới, chắc chắn là nhất nước Mỹ.

- Tôi chẳng làm ra vẻ gì cả. Chỉ không bàn luận chuyện đó với ông thôi – Valerie cố làm ra vẻ bình tĩnh, dầu cũng thấy hơi căng thẳng. Trong một lúc bà hơi lo về phản ứng của Coop.

- Tôi đã có dịp đến thăm khu Marisol một lần. Má cô mời tôi đến khi tôi đang đóng một cuốn phim gần đấy. Khu nhà còn lớn hơn Hotel du Cap, và nếu bà biến nó thành một khách sạn có thể tính giá đắt hơn. Valerie, đúng là bà không thành thật chút nào – Nhưng Coop không có vẻ gì giận dữ như bà e sợ trước đó. Thật ra dòng họ Westerfield là dòng họ hoạt động về lĩnh vực ngân hàng lớn nhất miện Đông nước Mỹ. Họ lập ra ngân hàng Rothschilds of America vào những ngày đầu của ngành này, họ có liên hệ đến Astors, Vanderbits và Rockefellers, và phân nửa giới quí tộc ở nước Mỹ, nếu không nói là cả thế giới. So với họ, Madison như một kẻ nghèo khó bần cùng. Sự khác biệt ở đây là Valerie đã trưởng thành, không cần phải trả lời thắc mắc của ai cả. Hoàn cảnh hiện tại cũng vậy, giờ thì tài chính của ông đã ổn định, hay sắp ổn định, sự kết hợp này cũng chẳng có gì đáng kinh ngạc. Vả lại Valerie không phải là một cô gái trẻ như Alex. Ông chỉ ngạc nhiện vì bà ta không nói gì với ông về chuyện đó. Đúng là một người phụ nữ ít phô trương. Vậy mà ông cứ nghĩ bà là một góa phụ sống bằng một lợi tức nhỏ. Nó giải thích được chuyện Jimmy đã thuê ngôi nhà gần cổng một cách dễ dàng và nhiều chuyện khác nữa, như những người mà bà quen biết, hay những nơi bà từng sống. Chưa bao giờ ông gặp một phụ nữ khiêm nhường và kín đáo như Valerie. Ông ngạc nhiên nhìn sững bà trong một lúc lâu, cố ráp lại những chi tiết ấy, rồi ngã người ra ghế bật cười lớn:

- Tôi cho bà biết điều này nhé. Tôi không còn thương hại bà nữa. – Nhưng ông sẽ không để bà yểm trợ tài chính cho mình. Nếu lấy nhau, ông sẽ lo cả. Đó là điều Coop muốn. Bà có thể kín đáo về tiền riêng của mình thế nào tùy ý, nhưng những tiêu pha xa hoa của hai người mà ông biết sẽ có nhiều, sẽ do ông chi trả. – và tôi sẽ gọi thợ ống nước đến sửa nếu phòng về sinh ở Marisol bị nghẽn. Nếu tôi không có được cuốn phim này thì sao? – Trường hợp đó ông lại rơi vào tình trạng như với Alex trước đó. Nhưng Valerie già dặn hơn. Với Alex không phải ông chỉ kẹt về vấn đề tiền của, mà còn về tuổi tác, con cái, về chuyện bị xem như một thế với Valerie coi như không có.

- Má tôi sẽ làm ấm lên nếu ông gọi thợ ống nước đến, - Jimmy cười bảo Coop – bà cho đó cũng là một phần của nét quyến rũ của ngôi nhà, mái bị dột, các rèm che bị rơi v.v... Năm ngoái tôi suýt bị gãy chân khi chiếc cổng hành lang sụp đổ. Má tôi rất thích tự mình sửa chữa những chỗ hư hỏng ấy.

- Tôi rất mong được đến đấy xem – Coop biết là mình rất ưa thích ngôi nhà nọ, ông đã thích nó ngay từ lúc mẹ của Valerie mời ông đến đó. Cả một khu vực rộng lớn với những nhà ở, những vụ tàu thuyền và những nhà khách, cùng một nhà kho chứa đầy những chiếc xe hơi thời xưa. Ông thăm khi họ còn ở HyannisPort, và ông Tổng thống cũng đã đến ở đây. Coop vẫn lắc đầu khi những người khác rời bàn ăn.

- Đừng bao giờ dối tôi nữa nhé! Ông trách Valerie.

- Tôi không nói dối. Chỉ kín đáo thôi. – Bà làm vẻ nghiêm trang đáp, nhưng đôi mắt lộ vẻ tinh nghịch.

Coop mỉm cười nhìn bà nói:

- Có hơi quá kín đáo đấy.

Về một phương diện khác, ông thấy hài lòng vì đã không biết chuyện này. Như thế lại tốt hơn.

- Chẳng bao giờ quá lâu!

Coop rất thích cái vẻ thanh lịch tao nhã và sự biệt dị ở con người bà. Dù với chiếc áo sơ mi trắng và quần Jeans, những nét quí phái vẫn lộ rõ ở Valerie. Rồi ông chợt nhận ra là điều này cũng có ý nghĩa với Alex nữa. Jimmy đúng là mẫu người mà cô cần, một thành phần của thế giới cô. Arthur Madison cũng chẳng thể chống đối gì anh ta. Coop chợt thấy hài lòng. Mọi việc đã tự nó được giải quyết đúng với mong ước không những của ông mà còn cho Alex nữa. Cho dù Alex chưa biết được điều này, cô cũng đã đi đúng hướng. Và trong khi Valerie thu dọn ly trà vào máy rửa, Coop đưa mắt nhìn bà hỏi:

- Alex biết chuyện đó không?

- Cứ theo tính nết của Jimmy, thì chắc cô ấy không biết – Bà nhìn Coop mỉm cười. – Với nó chuyện này còn ít ý nghĩa hơn với tôi nữa. – Nó chẳng có ý nghĩa gì đối với họ vì nó là một phần của con người họ rồi, nó nằm ngay trong xương tủy họ. Họ không tạo nó ra, không phát minh ra nó, không giành được từ ai và cũng không có nó từ các cuộc hôn nhân, vì thế họ có thể sống theo bất cứ cách nào họ lựa chọn. Sống giàu, sống nghèo, sống lặng lẽ hay ồn ào. Hoàn toàn tùy theo ý muốn họ. Và Alex cũng từ mảnh vải ấy được cắt ra. Với cô chuyện đó chẳng có ý nghĩa gì cả, cô thích sống như một người nghèo.

- Làm thế nào tôi có thể thích hợp với tất cả những thứ đó? – Người phụ nữ của đời ông. Dù Valerie biết hay chưa, ông nhất định thuyết phục bà. Không phải về chuyện tiền của mà vì chính con người bà.

- Theo tôi thì anh thích nghi với nó rất dễ dàng. Anh đã quen với tất cả những thứ đó rồi. Thật ra có thể anh còn thấy chúng tôi chưa đúng với cái lối sống thanh lịch của anh – Coop đã sống rất phong lưu trong một thời gian dài và thật ra ông đã bị hư hỏng nhiều. Giờ đây với cuốn phim ông vừa chộp được, ông có thể lại nuông chiều mình và cả Valerie nữa. Coop đã nhất định sẽ làm thế.

- Tôi sẽ điều chỉnh. – Ông cười lớn bảo bà. Tôi thấy trước là sẽ có những công việc thích hợp cho tôi. Tôi sẽ dùng tất cả tiền bạc để sửa chữa ngôi nhà xưa của bà.

- Đừng! – Valerie mỉm cười – Tôi thích thấy nó thế, nghiêng ngã, sụp đổ, mọi thứ vung vãi khắp nơi. Cảnh ấy trông cũng quyến rũ lắm.

- Em cũng thế - Coop ôm chặt Valerie hơn – Nhưng em sẽ không bị đổ ngã hay suy sụp – Ông biết dù bà có bị thế ông vẫn yêu bà. Có nhiều khả năng là ông sẽ sụp đổ trước bà, vì dù sao Valerie cũng nhỏ hơn ông 17 tuổi. Phải đợi đến họ Westerfield mới hạ ngã Coop và buộc chặt ông lại được.

- Em bằng lòng lấy anh không? – Ông hỏi bà trong khi Jimmy nhón gót nhẹ bước lên tầng trên. Giờ đây khi Alex không còn liên hệ gì đến Coop nữa, anh bắt đầu thấy thích ông ta và cho ông ta là con người tốt.

- Chắc rồi cũng phải vậy thôi – Valerie mỉm cười đáp. Coop hôn bà rồi bước về nhà. Hai người sẽ lên đường mờ sáng hôm sau.

Người tài xế lái chiếc Bentley đưa họ ra phi trường. Coop phải vất vả với 4 chiếc vali, vì sau đó ông còn tiếp tục bay sang u châu. Valerie chỉ có một chiếc mà phải hối hả thu dọn trước khi ra đi. Bà đã ôm chặt Jimmy, hôn anh, rồi dặn đi dặn lại anh phải bảo trọng. Cả hai phải giục bà mãi để đưa bà ra xe kịp chuyến bay.

Họ sung sướng ngủ thiếp trong hầu suốt chuyến bay. Khi thức dậy thì đã gần đến. Valerie kể cho ông nghe những chi tiết ông chưa hề biết về ngôi nhà. Coop như bị mê hoặc chỉ mong sớm đến nơi. Theo ký ức của thì đó là một khu trang viên xưa tao nhã, đầy quyến rũ và đầy thơ mộng với cả một vùng đất vô cùng xinh đẹp.

Tại phi trường Boston, Coop thuê một chiếc xe thong thả lái về Cape Cod. Khi đến nơi ông thấy Marisol y hệt như hình ảnh trong trí nhớ của mình, và giờ đây trông càng xinh đẹp hơn vì có thêm Valerie.

Trong ba tuần lễ ở đấy ông đã giúp cô sửa chữa đồ vật trong nhà. Chưa bao giờ Coop phải làm việc nhiều đến thế và thấy sung sướng thích thú với công việc như thế. Valerie lúc nào trong túi cũng có một cây búa một nắm đinh, và một vết sơn ở đâu đó trên mặt. Ông yêu bà từng giây từng phút với bà ở đây.

Cuối tuần vào ngày lễ lao đông, Coop và Valerie bay sang London và ở đấy ba tuần lễ. Từ đấy họ bay thẳng về New York để bắt đầu làm cuốn phim. Valerie đã về lại Boston, ở đấy mấy hôm rồi lên New York ở với ông tại khách sạnPlaza trong suốt thời gian cánh phim được quay ở đấy. Sau đó bà cùng ông bay về California ngay trước ngày lễ Tạ Ơn. Taryn và Mark đã lấy nhau một tuần lễ trước đó. Họ cưới ở Lake Tahoe và chỉ cho Jessica và Jason hiện diện. Alex đã trả lại căn hộ và đang đến với Jimmy. Cô hầu như sắp hoàn tất giai đoạn thường trực, và được hứa sẽ trở thành một bác sĩ khoa nhi phụ trách trẻ sơ sinh ở UCLA. Cô và Jimmy đã bàn đến chuyện thành hôn nhiều anh chưa gặp ông Arthur Madison.

Bao nhiêu chuyện đáng ăn mừng. Và Coop đã mời tất cả, cả Alex, đến dự buổi tối ngày Lễ Tạ Ơn. Wottgang đã đưa đến một con gà tây, còn Paloma thì phục vụ bữa ăn trong y phục màu hồng và đôi giày da báo, nhưng lần này không có cặp kính nữa, vì thời tiết đã sang Đông. Coop thấy yên tâm khi thấy cô ta rất thích Valerie, và Valerie cũng thích cô ta.

Các tờ báo lá cải cũng như những tuần báo đứng đắn như People, Time, Newsweek, các thông tấn xã, CNN đều đăng sự việc của Coop và Valerie một tuần lễ trước Giáng Sinh. Những hàng tít lớn hầu như giống nhau "Góa phụ thừa kế miền Đông lấy một ngôi sao điện ảnh". Một vài tờ lại nêu tên Coop "Cooper Winslow cưới nữ thừa kế của dòng họ Westerfield". Các bức hình trên tất cả các báo đều cho thấy hai người đang mỉm cười sung sướng trong một buổi tiếp tân nhỏ của họ.

Ngày hôm sau đó Valerie đã từ phòng ngủ của ông, tay ôm một mớ khăn tìm thấy trong tủ đựng khăn vải, lơ đãng bảo Coop:

- Này Coop, mớ khăn này còn tốt lắm. – Ông đang ngồi đọc lại những thay đổi trong kịch bản, chuẩn bị cho đợt quay phim sắp tới trong vòng một tuần lễ nữa ở L.A. Ông đã cố thuyết phục đem bà đi Saint Moritz nghỉ ngơi trước khi bắt tay làm việc lại, nhưng có vẻ bà quan tâm đến đề nghị này. Bà thấy sung sướng được ở nhà với ông, và bận rộn với công việc ở đây.

- Cái gì đó vậy?

- Em vừa tìm thấy một chồng khăn có chữ thêu đây. Em thấy anh không dùng chúng, nên có lẽ sẽ gửi chúng về Marisol vậy. Ở đấy đang còn nhiều khăn như thế này.

Coop nhìn bà cười.

- Có lẽ vì vậy mà em lấy anh đấy phải không? Em nên mua khăn mới cho Marisol chứ! Để anh đặt mua cho em một số làm quà cưới nhé?

- Dĩ nhiên không được. Những tấm khăn này hãy còn tốt. Tại sao mình lại mua khăn mới trong khi những cái cũ còn dùng được?

Coop mỉm cười nhìn bà nói:

- Anh yêu em, rồi đứng lên bước ngang qua phòng đến choàng tay ôm bà – Em có thể lấy tất cả những chiếc khăn nào em muốn. Có lẽ chúng ta có thể tìm thấy một số những tấm trải giường thêu chữ cũ nữa cho em đấy. Nếu không, mình có thể đến tiệm Goodwill sắm thêm.

- Cám ơn anh, Coop. – Valerie nói rồi hôn ông.

Đây quả là một năm tốt đẹp.