Ánh Sao Ban ngày

Chương 16: Căn gác xép, đường lùi




Cố Thả Hỷ, anh muốn em cũng yêu em, từ đầu cho tới giờ, đều chỉ yêu anh, em thay đổi như thế nào đây?

* * *

Buổi tối hôm đó, Thả Hỷ uống nhiều tới nỗi say mềm cả người. Cô không biết và cũng không nhớ nổi mình đã về nhà bằng cách nào. Theo lời của Hoàng Ngải Lê kể lại, khi cô ấy nhìn thấy Thả Hỷ, Thả Hỷ đang ôm cốc rượu trong lòng, nằm duỗi dài trên so­fa ngủ. Còn Kiều Duy Nhạc cũng gục đầu lên tay so­fa, cất giọng ngáy vang. Chiếc bàn nhỏ bên cạnh hai người toàn là ly rượu rỗng.

“Cố Thả Hỷ, đừng nói là chị không nhắc nhở em, chồng em khi nhìn thấy cảnh hai người nằm ngủ, mắt anh ta như muốn phun ra hàng trăm tia lửa ấy.” Thực ra, Hoàng Ngải Lê cũng có phần hơi phóng đại. Lúc đó, Triệu Vĩ Hàng không hề nói gì, chính vì anh không nói gì nên Hoàng Ngải Lê chỉ có thể nhìn và mô tả lại đôi mắt của anh.

Thả Hỷ ngồi bò cả người lên mặt bàn, đầu cô đang đau dữ dội. Tối qua, Thả Hỷ đã làm Triệu Vĩ Hàng mất mặt. Từ sau lần cùng Tần Mẫn Dữ ấy, Thả Hỷ không hề đụng tới một giọt rượu nữa, vì vậy, bây giờ khi uống vào lại càng dễ say. Uống một chút vào rồi, sau đó lại uống thêm bao nhiêu nữa, bản thân Thả Hỷ cũng không nhớ nổi. Thả Hỷ đưa hai tay lên ôm đầu. Sao trí nhớ của cô lại tồi tệ như vậy.

Nửa đêm, dạ dày đau dữ dội, lật người trở mình vài cái, thấy mình vẫn đang mặc quần áo của ngày hôm qua. Quay sang bên cạnh, không thấy Triệu Vĩ Hàng. Thả Hỷ bò dậy ra phòng khách rót nước uống, cô giật bắn người khi nhìn thấy một người đang yên lặng ngồi đó. Phòng khách không bật đèn, ti vi đang mở nhưng không có tiếng. Ánh sáng từ màn hình hắt vào mặt người đó trông càng mờ ảo, thần bí.

Nhưng men rượu đã làm cho phản ứng của Thả Hỷ chậm lại, vì vậy cô không hét lên mà chỉ căng mắt nhìn thật kỹ, là Triệu Vĩ Hàng.

“Sao vẫn chưa ngủ à?”

Triệu Vĩ Hàng không thèm để ý đến cô. Thả Hỷ tiến về phía bàn, rót nước uống. Sau đó lại vào phòng thay quần áo, rửa ráy qua quýt rồi lại chìm vào giấc ngủ. Sáng sớm khi tỉnh dậy, Triệu Vĩ Hàng đã đi từ lúc nào.

“Chị đi ăn trước đi, tí nữa em ăn sau.” Sau khi từ chối được Hoàng Ngải Lê đang đến để rủ đi ăn trưa, Thả Hỷ lại ngồi thừ ra ghế. Bây giờ cô còn lòng dạ nào mà ăn với uống nữa.

Thả Hỷ cầm điện thoại gọi cho Vĩ Hàng.

“A lô?”

“Em đây.”

“......”

“Tối qua em sai rồi, em đã uống nhiều quá, anh chắc cũng không ngủ được phải không?” Thả Hỷ mặc dù cảm thấy giờ đây cô đang quá nhún nhường nhưng trong buổi gặp gỡ với bạn bè của anh, bản thân cô lại uống say như vậy cũng chẳng phải là một thành tích oanh liệt gì. Thảo nào mà anh chẳng rất tức giận. Vì vậy, Thả Hỷ thấy mình cần phải dũng cảm nhận lỗi.

“Được rồi.”

“Trưa nay mình cùng đi ăn cơm nhé, được không anh?” Thả Hỷ gục đầu xuống bàn, vặn vẹo eo một chút, làm như vậy dạ dày cô cũng thoải mái hơn, đầu óc cũng đỡ choáng váng hơn. Kết quả của sự nhún nhường đó lại là một vẻ uể oải.

“Anh có việc.” Triệu Vĩ Hàng trả lời rất dứt khoát.

“Ờ. Vậy buổi tối về sớm một chút nhé. Thôi, anh làm việc đi.” Cô vừa nói xong, điện thoại ở đầu dây bên kia đã cúp xuống.

Dù thế nào thì cũng phải ăn cơm, nhưng khi vừa đứng dậy, Thả Hỷ bỗng thấy đầu óc quay cuồng, hoa mắt chóng mặt, cô lại ngồi xuống ghế. Biết thế vừa nãy nhờ Hoàng Ngải Lê mua hộ thứ gì đó để ăn. Giờ cô ấy đang ở trong nhà ăn, có gọi điện thoại cũng chưa chắc đã nghe thấy. Thôi, đành gọi cơm hộp vậy. Mặc dù rất ghét ăn cơm hộp nhưng trong tình huống này, đành phải đối phó vậy thôi.

Đang định nhấc điện thoại lên gọi, chuông điện thoại di động lại vang lên, màn hình hiện lên một số máy lạ.

“A lô, xin chào, tôi là Cố Thả Hỷ.” Thả Hỷ cố gắng lấy lại tinh thần.

“Tỉnh táo quá nhỉ, xem ra chỉ có mỗi mình anh tự làm tự chịu rồi.” Bỗng nhiên lại là giọng của Kiều Duy Nhạc.

“Ra ngoài đi, anh đưa em đi uống chút canh.”

“Em không đi đâu, em chẳng muốn nhúc nhích chân tay chút nào.” Trong hoàn cảnh này, khoảng cách giữa mối quan hệ của họ như được thu hẹp lại, Thả Hỷ không còn cảm thấy ghét Kiều Duy Nhạc nữa.

“Anh đang ở trước cửa tòa nhà của khoa em, em xuống đây đi, nếu chóng mặt quá thì bò xuống, kiểu gì cũng xuống được mà.”

“Anh mới phải bò xuống ấy!” Thả Hỷ túm lấy túi xách, nhằm hướng cầu thang đi xuống.

Sau khi ngồi vào xe của Kiều Duy Nhạc, ngó bộ dạng tiều tụy của anh ta, Thả Hỷ lại cảm thấy đồng cảm. Cô ngả người thư giãn trên chiếc ghế bên cạnh. “Không đến Thu Uyển đâu nhé.” Nghĩ đến nơi đó, Thả Hỷ lại thấy nồng nặc mùi rượu.

“Em có muốn anh cũng chẳng dám đến đó nữa là.” Kiều Duy Nhạc vừa khởi động xe, Thả Hỷ vội giơ tay ngăn lại.

“Anh tỉnh rượu chưa đấy, hay là mình gọi taxi đi.”

Kiều Duy Nhạc cũng không dừng xe lại, “Đừng tiếc mạng sống quá thế, em có cẩn thận nữa thì cũng không tránh khỏi số phận đâu.”

Kiều Duy Nhạc quả đã đưa Thả Hỷ đi ăn một bữa ngon miệng. Mọi mệt mỏi do men rượu từ tối qua đã giảm đi rất nhiều. Nhưng khi vừa về khoa, Thả Hỷ đã bị Hoàng Ngải Lê chặn ngay trước cửa.

“Cố Thả Hỷ, em và Kiều Duy Nhạc có chuyện gì vậy?” Hoàng Ngải Lê nhất quyết hỏi cho bằng được: “Đừng nói với chị là không có chuyện gì nhé, tối qua cùng uống rượu, hôm nay anh ấy lại hỏi chị số điện thoại của em, hai người cùng đi rồi lại cùng về.”

Thấy Thả Hỷ định mở miệng, Hoàng Ngải Lê vội ngắt lời cô: “Cái anh chàng Kiều Duy Nhạc này không hề đơn giản đâu, em cẩn thận, đừng bị anh ta lừa vào tròng đấy.”

Thả Hỷ vội ngậm miệng lại, những gì cần nói cô ấy cũng đã nói rồi. Bây giờ, Hoàng Ngải Lê đã trở thành một cô gái rất sáng suốt, cũng tốt, Thả Hỷ đỡ tốn công giải thích nữa.

Chờ mãi mới hết giờ làm, suốt buổi chiều đó, Thả Hỷ đã tự hứa không biết bao nhiêu lần, cô thề rằng từ nay về sau sẽ không chạm tới một giọt rượu nào nữa. Vừa hết giờ làm, Thả Hỷ lao vội ra chợ. Cô định sẽ mua một con gà về hầm canh, uống vào người sẽ ấm lên một chút. Buổi trưa đi ăn cùng Kiều Duy Nhạc, nước canh đó quả đã khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Hầm canh xong, rau đã thái xong, cơm cũng đã nấu chín, chỉ chờ Triệu Vĩ Hàng về là có thể xào rau rồi dọn cơm. Tuy nhiên, Thả Hỷ cũng không chắc chắn được lúc nào Triệu Vĩ Hàng sẽ về đến nhà.

Đợi đến chín giờ tối, không chịu được nữa, Thả Hỷ đành múc một bát canh, đứng ở cửa bếp, uống từng ngụm từng ngụm một. Uống canh xong, Thả Hỷ bật to bếp để xào rau. Cô đã chán ngán với sự suy đoán, chán ngán sự chờ đợi, càng chán ngán phải chờ đợi trong thấp thỏm.

Bọn họ, những người được coi là cao nhân ấy thì có gì phi thường nào? Hơi một chút là vứt người ta sang một góc, để người ta tự phải hủy diệt bản thân, đã thế lại còn cho rằng như thế là đang ban ơn cho người khác. Bất cứ chuyện gì xảy ra, ai lo việc người ấy, khi nào bĩnh tĩnh lại rồi nói sau. Nhưng, Thả Hỷ không kiềm chế được, cô lại thở dài, khi đã bình tĩnh lại rồi thì còn gì để nói nữa đây.

Dọn thức ăn ra bàn, Thả Hỷ vừa ngồi xuống xới một bát cơm thì Triệu Vĩ Hàng về đến nhà. Thả Hỷ đang ngồi quay lưng ra cửa, thấy vậy định quay người lại nhưng rồi lại ngồi yên. “Ăn chưa?”

“Vừa ăn xong.” Quả nhiên, Triệu Vĩ Hàng đi vào phòng ngủ. Lạnh nhạt là cách đối xử của anh. Thả Hỷ lại thở dài. Hôm nay, cô thấy mình đã thở dài quá nhiều rồi.

Ăn cơm xong, vào phòng ngủ, Triệu Vĩ Hàng đã ngủ từ lúc nào. Thả Hỷ ngồi xuống cạnh giường, nhìn anh ngủ một lúc rồi mới đứng dậy lấy quần áo đi tắm. Cô rất muốn gọi anh dậy, hỏi xem điều gì đã khiến anh không vui, rốt cuộc là anh bực bội vì lý do gì. Cứ theo kiểu dở sống dở chết như thế này, chẳng phải muốn dồn người khác vào chân tường hay sao.

Buổi chiều, chẳng còn việc gì nữa, Thả Hỷ bèn về sớm. Cô đến thăm nhà của của bà. Đồ đạc ở đây, thứ nào cần vứt bỏ cũng vứt rồi, cần bán cũng bán rồi, chỉ còn vài thứ cần chuyển về nhà nữa thôi. Căn phòng vốn không to, đồ đạc đã dọn hết đi rồi nay lại càng trống trải. Dường như bây giờ có thể nghe được cả tiếng vọng của mình khi nói chuyện trong phòng nữa. Giờ đây, cũng chỉ có nơi này khiến cho Thả Hỷ cảm thấy mình được hít thở một cách thoải mái nhất.

Chiến tranh lạnh với Triệu Vĩ Hàng đã khéo dài một thời gi­an. Trong thời gi­an đó, không phải Thả Hỷ không cố gắng. Cô đã thử mọi cách để khiến anh vui lên. Nhưng thái độ của Triệu Vĩ Hàng, căn bản là vẫn không thèm để ý tới cô, anh cũng không cho cô cơ hội, cũng chẳng giải thích gì. Cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn như vậy nhưng sự thân mật, gần gũi giữa hai vợ chồng đã không còn nữa rồi.

Một lần, lúc nửa đêm, Thả Hỷ bỗng nhiên tỉnh dậy. Cô thấy Triệu Vĩ Hàng đang nhìn mình, cái nhìn đó khiến cô tỉnh ngủ hẳn.

“Anh là ai?”

“Hả?”

“Anh là ai?” Anh đưa tay lại, ấn rất mạnh vào mặt cô.

Lần này, Thả Hỷ ngoan ngoãn trả lời, “Triệu Vĩ Hàng.” Cô còn đợi xem anh nói thêm câu gì đó nhưng anh đã xoay người, quay lưng về phía cô rồi ngủ tiếp. Thả Hỷ chồm người sang nhìn anh, cô không xác định được là anh đang tỉnh hay đang ngủ mơ nữa. Sáng sớm, Triệu Vĩ Hàng lại giữ thái độ lạnh nhạt như bình thường. Anh làm ra vẻ không biết gì tới chuyện đêm qua và đương nhiên là không giải thích gì cả.

* * *

Trên tay Thả Hỷ là chồng báo cũ, giở ra xem, tờ nào cũng bị cắt mất vài trang, đó là do bà nội cắt cho cô. Quyển vở lưu những trang báo bị cắt đó, gần đây Thả Hỷ mới phát hiện ra. Quyển vở đó bà làm khi cô còn học phổ thông, mỗi bài đều được phân loại theo đúng chủ đề học ở trên lớp. Mặc dù đã nhiều năm, những trang giấy đã ố vàng, những bài văn đó đã không còn tính giáo dục với Thả Hỷ của bây giờ nữa rồi nhưng cô vẫn dành một ngày để đọc lại chúng. Sau đó, cô cất giữ quyển vở cẩn thận. Trên đời này, người yêu quý cô nhất có lẽ chính là bà nội.

Gom đống báo cũ lại, Thả Hỷ định bụng đem xuống tầng bán. Lần trước, khi đem vứt bỏ mấy món đồ cũ, Thả Hỷ bị cô Dương mắng suốt. Cũng đúng thôi, người thu gom đồ cũ lúc nào cũng túc trực ở đây, chỉ cần gọi một tiếng là họ lên tận nhà ngay, thế mà cô còn đem vứt đi, chả trách bị mắng là phải.

Đống báo đó không nặng nhưng xếp lại cũng thành một chồng rất cao. Với chiều cao của Thả Hỷ, khi xách lên, chồng báo đó vẫn còn chạm xuống đất. Thả Hỷ đành dùng hai tay ôm ngang chồng báo, tuy nhiên, khi đi xuống vẫn không thoải mái lắm. Đang trong lúc đứng tần ngần giữa cầu thang, không biết phải làm thế nào thì Tần Mẫn Dữ xuất hiện. Anh liếc nhìn Thả Hỷ một cái rồi xách chồng báo cũ, đi xuống tầng trước.

“Cô Dương nói, hai ngày nữa nhà anh sẽ chuyển đi. Chỗ Tân An Viên đó cũng rất tốt, ở đó rất thoải mái.” Thả Hỷ cũng mới biết tin nhà họ sẽ chuyển đến đó. Khu dân cư ấy vừa có nhà cao tầng lại vừa có khu nhà riêng, gần núi gần nước, phong cảnh rất đẹp. Trên truyền hình hay những tấm biển quảng cáo bên đường liên tục quảng cáo về khu Tân An Viên đó.

“Ờ, anh mua một ngôi nhà, có một cái vườn nhỏ, hai ông bà có thể trồng trọt gì đó. Mùa hè thì có thể ngồi đó chơi cờ.”

“Tốt quá. Chắc tốn rất nhiều tiền?”

“Mua trả góp.”

Đưa người thu mua cân báo, nhận tiền, Tần Mẫn Dữ nhét số tiền đó vào tay Thả Hỷ. “Thế còn căn hộ có tầng gác xép của em, mua chưa?”

“Làm gì có tiền mà mua. Em cũng chẳng biết mua để làm gì. Chỉ vì ý thích của mình mà phải tiêu tốn nhiều tiền thế quả cũng không đáng.”

Tần Mẫn Dữ lắc đầu, “Nhà cửa là chuyện lớn, em không để ý cũng là chuyện bình thường. Còn chồng em, anh ta cũng không để ý à?”

“Anh ấy không biết em muốn mua thêm nhà, anh ấy cũng thấy là không cần thiết phải mua thêm.”

“Thế còn em, rốt cuộc là có muốn mua hay không?”

“Muốn thì cũng muốn.” Thả Hỷ ấp a ấp úng: “Nhưng với em thì việc mua nhà cũng không thực tế lắm.”

“Muốn mua là được rồi, cứ để đấy anh lo cho.”

Thả Hỷ vội xua tay, “Sao lại làm phiền anh được, anh còn bận bao nhiêu chuyện, từ việc nhà tới việc công ty.”

“Em không tin anh à?” Tần Mẫn Dữ cũng biết mình nói mà chưa suy nghĩ kỹ, nhưng đã nói ra rồi thì không thể để cô ấy từ chối được.

“Không phải vậy.” Cô chưa bao giờ không tin anh, chỉ cảm thấy rất phiền hà. Thả Hỷ biết dạo này Tần Mẫn Dữ bận tới nỗi ngay cả buổi tối cũng không kịp về nhà nghỉ ngơi.

“Không phải là được rồi. Em chỉ cần đợi để ký hợp đồng rồi nhận chìa khóa là xong.” Tần Mẫn Dữ vẫy vẫy tay chào rồi đi luôn, bỏ lại Thả Hỷ tần ngần đứng đó một mình.

Tần Mẫn Dữ đã nói là làm được. Chưa đầy hai tuần sau đó, anh đã đưa Thả Hỷ đi xem nhà, ký hợp đồng rồi làm thủ tục gi­ao nhận. Thả Hỷ đã có một căn nhà có gác xép cửa kính tam giác của riêng mình. Không những thế, điều khiến Thả Hỷ vô cùng ngạc nhiên là khi đổi căn nhà cũ của bà lấy căn nhà mới, cô vẫn còn dư ra một khoản tiền, đủ để hoàn thiện và trang trí cho căn nhà mới. Thật không ngờ trong khoảng thời gi­an ngắn như vậy, Tần Mẫn Dữ đã làm được điều đó.

“Chìa khóa cứ để anh giữ cho, em muốn trang trí nội thất như thế nào thì chọn đi.” Tần Mẫn Dữ đưa cho Thả Hỷ một quyển tạp chí.

Thả Hỷ nhận lấy tờ tạp chí, “Việc này em tự lo được.”

“Anh sẽ tìm người hoàn thiện và lát gạch cho em, việc còn lại em tự lo.”

“Cái này thế nào?” Thả Hỷ chỉ vào một tấm hình chụp căn phòng với gam màu xanh nhạt làm chủ đạo. “Em thích căn gác xép sơn màu xanh nhạt, trên đó treo một chiếc đèn chùm. Trên nền trải một tấm thảm và bày một chiếc so­fa cao hơn tấm thảm một chút thôi.”

“Gác xép của em dùng để nằm à?” Tần Mẫn Dữ chêm vào một câu.

“Thông minh!” Thả Hỷ đưa tay quẹt một cái vào mũi Tần Mẫn Dữ.

Căn hộ này vốn thiết kế gồm có hai phòng ngủ và hai sảnh rộng. “Phòng ngủ của em phải sơn màu tím, phòng khách màu vàng nhạt.”

“Còn phòng làm việc?”

“Em cần phòng làm việc làm gì? Bố trí thành phòng ngủ của khách là được rồi. Có thể tiếp đón Chỉ Túc mỗi lần tới chơi. Ờ, phòng ngủ của khách cũng sơn màu xanh nhạt.”

“Em có thể đến đây ở mấy ngày mà còn nghĩ tới chuyện mời khách tới chơi nữa.”

Thả Hỷ bỗng nhiên nín bặt, cô ôm quyển tạp chí vào lòng, ngả người ra phía sau nhìn Tần Mẫn Dữ, “Tần Mẫn Dữ, cảnh tượng đó hình như đã xuất hiện rồi. Những lời anh vừa nói, hình như em đã nghe anh nói rồi.”

“Làm gì có chuyện đó?”

Sao lại không có chuyện đó, bốn năm gắn bó với nhau, đã từng có bao nhiêu mơ ước ấy chứ! Cho dù lúc ấy hai người chưa hề có những dự tính cụ thể cho tương lai chung nhưng ít nhiều trong lòng cô cũng có những mơ ước. Khoảnh khắc vừa rồi hình như trước đây nó đã từng xuất hiện.

Mặc dù Tần Mẫn Dữ giúp cô hoàn thiện căn nhà nhưng Thả Hỷ vẫn thường xuyên đến đó xem tiến độ hoàn thiện, xem căn nhà của chính cô đang thay đổi từng ngày. Cô xin được của Hoàng Ngải Lê rất nhiều giống cây mọc rủ xuống về treo đầy các góc phòng, nghe nói làm vậy cũng giúp không khí trong lành hơn, tránh được ô nhiễm. Thả Hỷ cũng không hay gặp Tần Mẫn Dữ ở căn nhà mới nhưng theo lời các bác thợ nói, sáng sớm nào anh cũng tới đó.

Phụ trách phần ốp lát là một bác thợ già. Mọi công việc đều khoán trắng nên bác ấy cứ từ từ mà làm. Viên gạch nào trước khi lát xuống cũng phải căng dây, trước khi đặt gạch còn nhấc nhấc vài cái, đắn đo, suy tính hồi lâu rồi mới đặt xuống.

Ban đầu, Thả Hỷ cảm thấy người thợ mà Tần Mẫn Dữ tìm này thật chăm chỉ, nhưng khi đợi đến hai tháng mà bác ấy vẫn chưa ốp lát xong, cô bắt đầu thấy sốt ruột. “Bác ơi, còn bao lâu nữa thì xong?”

“Viên gạch nào cũng phải ốp lát chắc chắn, không vội được, không vội được.” Bác ấy quả thật không tỏ ra vội vã. Nhưng nếu chưa ốp lát xong, tất cả những công việc hoàn thiện sau đó đều phải dừng lại. Đặc biệt là khu nhà cũ đã sắp đến ngày dỡ bỏ, nếu ở đây chưa xong, đồ đạc cũng không chuyển vào được.

“Tương đối là được rồi.” Thả Hỷ tỏ ra hết kiên nhẫn.

Bác thợ già đó bỗng nhìn Thả Hỷ mỉm cười rồi nói: “Con gái thì không cần lo lắng quá, cứ để mình cậu ấy lo lắng là được rồi.” Rõ ràng là bác ấy coi Tần Mẫn Dữ và Thả Hỷ là một cặp đôi rồi.

Thả Hỷ đã quen với việc vào mỗi buổi trưa và sau giờ đi làm về, cô lại qua nhà mới nhìn ngắm một hồi. Tuy nhiên, cô cứ cảm thấy căn nhà vẫn vậy, chẳng thay đổi chút nào cả.

“Mùi gì vậy?” Gần đây, mấy căn hộ tầng dưới bắt đầu trát tường, lăn sơn. Thả Hỷ ngày nào cũng lên lên xuống xuống vài lần, không những phải ngửi mùi đó mà còn mang theo thứ mùi đó về nhà. Triệu Vĩ Hàng ngửi thấy nhưng cũng không cảm thấy kỳ lạ.

Thả Hỷ rất muốn kể chuyện về căn nhà mới cho Triệu Vĩ Hàng nhưng mãi vẫn không có cơ hội.

Căn nhà mới chưa mua được bao lâu, Triệu Vĩ Hàng đã được cử đi làm phó thị trưởng ở thành phố J, phụ trách mảng xây dựng. Thành phố J là một thành phố cấp huyện, thuộc sự quản lý của thành phố cô đang ở nên cách nhà cũng gần. Nếu ngày nào cũng lái xe đến đó làm thì cuộc sống của vợ chồng cô cũng không bị xáo trộn nhiều lắm. Nhưng Triệu Vĩ Hàng lại quyết định mỗi tuần về nhà một lần, những ngày khác ở tại khu nhà khách của ủy ban.

Đang trong thời kỳ chiến tranh lạnh, anh cũng chẳng thèm đếm xỉa gì tới Thả Hỷ. Mỗi cuối tuần về nhà, mục đích của anh chỉ là lấy vài đồ dùng, lấy thêm vài bộ quần áo... Thực ra, dần dà rồi cũng chẳng còn gì để lấy nữa. Quần áo anh thường mặc, đồ đạc anh thường dùng đều được anh mang đi cả rồi. Mỗi lần thu dọn nhà cửa, nhìn tủ quần áo vơi dần đi, sách trong phòng làm việc cũng vơi dần đi, Thả Hỷ bỗng lo sợ một ngày nào đó, Triệu Vĩ Hàng cũng sẽ biến mất, không bao giờ quay trở lại nữa.

“Ờ, cái đó,” Thả Hỷ đắn đo một hồi, “Đó là mùi sơn tường. Em mua một căn hộ nhỏ ở khu tái định cư đường Lãnh Đông. Căn hộ có một tầng gác xép nhỏ, đang trong gi­ai đoạn hoàn thiện.” Nói đến căn nhà của mình, Thả Hỷ có cảm giác cô như là một người mẹ, đang nói về đứa con của mình vậy. Cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Cô còn tràn đầy nhiệt huyết, liếc nhìn Triệu Vĩ Hàng, chỉ cần anh hỏi thăm một câu, cô sẽ kể cho anh nghe những câu chuyện về căn nhà đó.

“Ở đó có tốt không?”

“Rất tốt.” Thả Hỷ không muốn nói cụ thể rằng tốt ở điểm nào, cô cảm thấy không tiện khi chia sẻ điều đó. Ban đầu, chỉ là yêu thích. Sau đó mới cảm nhận được rằng, mỗi cô gái đều có giấc mơ được làm công chúa. Tầng gác đó như căn phòng của các nàng công chúa trong truyện cổ ngày xưa. Họ ngồi trong căn gác đó, chờ đợi hạnh phúc đến một cách vô cùng hạnh phúc.

“Tốt đến thế kia à?” Triệu Vĩ Hàng vẫn ngồi đó, mắt nhìn xa xăm, căn bản là không cần nghe Thả Hỷ trả lời, “Với em, hình như chỗ nào cũng tốt hơn ở đây thì phải.” Ánh mắt của Triệu Vĩ Hàng vô cùng đơn độc, giọng nói cũng không bớt vẻ tiêu điều.

Cái đêm Thả Hỷ uống say mềm đó, khi Triệu Vĩ Hàng ôm cô dậy, cô luôn miệng lải nhải dù giọng cô lúc đó rất nhỏ, “Đừng gọi em như vậy, đừng gọi em.”

Triệu Vĩ Hàng chỉ cảm thấy cánh tay mình tê đi, dường như đang muốn vứt bỏ cô xuống đất. Cô ấy đang nhớ tới ai, Tần Mẫn Dữ ư, nhớ thì cứ nhớ, bỗng nhiên lại để anh biết làm gì. Điều đó chỉ khiến trái tim anh thêm đau đớn mà thôi.

Còn với Cố Thả Hỷ, bản thân anh đã để ý tới cô từ bao giờ vậy? Có thể, từ sau cái ôm của cô khi anh về nhà; cũng có thể là từ những ngày phải ở một mình trên Bắc Kinh; lại có thể từ sau cái đêm lái xe đi tìm mà không gặp cô ấy... Tất cả những cảm xúc đó đều không đến cùng một lúc nhưng nếu có thể, anh vẫn muốn không có một hình bóng nào xen vào giữa hai người. Với anh, cuộc sống như vậy mới phần nào dễ chịu hơn.

Nào ai biết được rằng, Triệu Vĩ Hàng đã thực sự lưu tâm đến những cảm xúc đó, anh không muốn chia sẻ cùng người khác. Nếu đã muốn là phải muốn toàn bộ. Vì vậy, anh đã nghĩ, xa cách có lẽ sẽ dịu bớt phần nào cảm xúc đó. Anh cũng không muốn thừa nhận những việc đã khiến anh phải đau lòng. Cố Thả Hỷ, cô ấy đơn giản tới mức không che giấu nổi cả cảm xúc của bản thân mình.

Nhưng đêm xuống, khi đã trấn tĩnh lại, anh lại bất giác nằm ngắm nhìn Thả Hỷ, anh muốn xem xem trong đêm tối như vậy, trong giấc mơ, cô ấy sẽ nghĩ về ai.

Công việc bận rộn đã giúp Triệu Vĩ Hàng có cơ hội lẩn trốn cảm xúc. Nhưng sự xa cách đó dường như chỉ có mình Triệu Vĩ Hàng phải gánh chịu. Nhiều hôm công việc bận tới khuya, Triệu Vĩ Hàng lại bất giác lái xe về nhà. Anh muốn xem cô có khóa cửa nhà rồi đi đâu không. Về nhà thăm cô ấy, lại sợ cô ấy biết được. Thậm chí, Triệu Vĩ Hàng còn không dám mở cửa phòng ngủ. Cố Thả Hỷ vẫn là Cố Thả Hỷ, cô ấy không hề hay biết chuyện anh về thăm. Triệu Vĩ Hàng quả là không biết nên giận hay nên vui vì cô ấy nữa.

“Những lúc anh không có nhà, em lại bận việc nhà mới phải không? Nhanh thật đấy, mọi việc xong rồi chứ?”

“Chưa xong được. Tần Mẫn Dữ không biết kiếm đâu ra một bác thợ, mỗi việc ốp lát gạch mà bác ấy cũng làm một cách tỉ mỉ như đang nghiên cứu vệ tinh vậy, bọn em đang đợi bác ấy lát tới viên gạch cuối cùng đây.”

Triệu Vĩ Hàng đứng phắt dậy, “Bọn em? Bọn em nào? Em nói rõ cho anh xem nào, sao lại là bọn em!”

Thả Hỷ cũng cảm thấy hoang mang, quả thực, cô đã không nghĩ nhiều đến thế. Mặc dù ban đầu, Thả Hỷ cũng cảm thấy không yên tâm khi Tần Mẫn Dữ đến giúp cô việc hoàn thiện căn nhà, nhưng sau đó, thời gi­an anh xuất hiện ở căn nhà đó không trùng với cô. Mỗi sáng, anh chỉ qua đó sắp xếp công việc cho ổn thỏa rồi đi ngay, không hề gây phiền phức gì cho cô cả, thậm chí cũng không cho cô cơ hội để liên tưởng tới bất cứ chuyện gì. Mặc dù đám thợ cũng đôi lần trêu đùa Thả Hỷ nhưng cô đều giải thích rõ ràng với bọn họ rằng Tần Mẫn Dữ chỉ là một người bạn. Vì vậy, Thả Hỷ cảm thấy mình rất trong sạch, thậm chí, khi nói chuyện đó với Triệu Vĩ Hàng, cô thấy mình cũng không nhất thiết phải giữ ý quá.

“Tần Mẫn Dữ chỉ giúp em mua nhà và hoàn thiện. Nhà anh ấy cũng đang hoàn thiện nên tiện thể giúp một tay. Em nói bọn em là chỉ tiện mồm nói vậy thôi, chẳng có ý gì khác đâu.” Mặc dù biết rằng nói như vậy, Triệu Vĩ Hàng cũng khó mà chấp nhận nhưng bản thân Triệu Vĩ Hàng cũng không thể hiểu nổi mối liên hệ giữa cô và Tần Mẫn Dữ. Mối quan hệ đó không thể thân mật hơn nhưng cũng không thể mất đi. Ngay cả bây giờ, một câu cảm ơn, Thả Hỷ cũng không cần nói với Tần Mẫn Dữ bởi mối quan hệ đó khiến cô không nhất thiết phải khách sáo như vậy.

Với Tần Mẫn Dữ, mặc dù đã có những kỷ niệm khó quên nhưng họ đều không nhắc tới chuyện đó hay nhắc tới cái đêm hôm đó. Mọi chuyện đều đã qua, giờ đây, họ coi nhau như những người bạn thực sự.

“Cố Thả Hỷ, có phải em cho rằng mình hoàn toàn vô tội và quá ngay thẳng không? Cái gì em cũng cho là đã rõ ràng, quan hệ trở nên tồi tệ là do người khác gây nên, đau lòng thì cũng là do người ta tự chuốc lấy, có đúng như vậy không?” Trong mắt Triệu Vĩ Hàng, một cơn bão đã được hình thành, chỉ cần chớp một cái, e rằng trời sẽ rung, đất sẽ chuyển mất.

Thả Hỷ không biết phải giải thích như thế nào, cũng không biết phải an ủi anh ra sao. Cô vẫn cứ hy vọng anh sẽ nổi cáu, cả hai sẽ cãi nhau một hồi còn hơn là cứ yên lặng như những ngày qua. Nhưng đến khi anh thực sự nổi cáu rồi, Thả Hỷ lại thấy mình chỉ có thể đứng ngây ra đó. Cô không đủ dũng khí để đáp trả lại sự bực bội của anh.

“Anh hiểu nhầm em rồi.” Thả Hỷ bất giác đưa tay với lấy chiếc gối tựa, định ôm vào lòng cho đôi tay đỡ trống trải liền bị Triệu Vĩ Hàng giật lấy chiếc gối, vứt sang một bên.

“Được, anh cho em một cơ hội, anh hiểu nhầm em như thế nào?”

Thả Hỷ có cảm giác mình đang đứng trên bục giảng, trước ánh mắt của rất nhiều người để trả lời câu hỏi. Cô càng muốn trả lời đúng, càng muốn trả lời tốt thì đầu óc cô càng trống rỗng.

“Em, em chẳng làm việc gì có lỗi với anh cả.” Thật không dễ dàng gì để tìm được lý do thanh minh, Thả Hỷ vội trả lời.

“Tại sao anh lại bực tức, vì phẩm hạnh của em?! Em thử nói xem, em đã làm gì để không có lỗi với anh nào?” Thái độ bực bội của Triệu Vĩ Hàng lại dần chuyển sang bi thương, “Cố Thả Hỷ, trong lòng em không có cái nhà này, cũng không có...” Triệu Vĩ Hàng đã kịp dừng lại, anh không muốn nói từ “anh” và cũng không dễ nói ra từ đó. “Vì vậy, có lỗi, không có lỗi cũng chẳng có ý nghĩa gì.”

“Có đấy, em có đấy!” Thả Hỷ không dám cầm thứ gì khác, cô chỉ cố dựa lưng vào so­fa rồi giải thích: “Mặc dù em mua nhà mới nhưng điều đó không có nghĩa là em không để ý tới cái nhà này. Anh xem, anh nhận công tác ở thành phố J, em không đến nhà Chỉ Túc ở, chẳng phải là vẫn luôn ở nhà đợi anh hay sao? Còn nữa, còn lần Ngô Hoạch mới về nước, em nhìn thấy hai người đi ăn cùng nhau, em cũng không tra hỏi anh. Lúc đó em đã phát hiện ra rằng căn nhà này rất quan trọng, đúng vậy, đối với em, nó rất quan trọng. Mặc dù em không biết phải làm như thế nào để nó tốt hơn nhưng em không hề muốn hủy hoại nó.”

Lời đã nói ra được, Thả Hỷ cũng cảm thấy bình tĩnh hơn, những lời cô nói đã bắt đầu có lý lẽ. “Vì vậy, em luôn tự nhủ rằng mình không được để ý đến chuyện khác nhiều quá. Mọi việc cứ để nó thuận theo tự nhiên. Nhưng sau đó, chẳng phải em đã cất công đến Bắc Kinh thăm anh hay sao. Em cũng đã rất cố gắng để vì cái nhà này.”

“Triệu Vĩ Hàng, em cũng thừa nhận rằng, em không được rõ ràng rành mạch như anh và em cũng khó kìm nén được cảm xúc của bản thân. Nhưng, nếu anh nói với em, anh muốn em đối xử như thế nào với Tần Mẫn Dữ, em cũng sẽ nghe theo. Anh không thể chỉ dựa vào cảm giác của mình, suy nghĩ của mình mà vội phán xét em.”

“Chúng ta còn phải sống với nhau đến hết cuộc đời kia mà, em có gì không phải, anh nói đi, em sẽ thay đổi.”

Thả Hỷ càng phân tích rành mạch, có tình có lý, trái tim của Triệu Vĩ Hàng càng lạnh giá. Lưu tâm và yêu là hai phạm trù khác hẳn nhau. Hóa ra, bản thân anh đã yêu cô. Trong những ngày tháng sống chung với nhau, anh đã dần dần yêu cô, yêu một Cố Thả Hỷ chẳng biết ăn nói cho ra đầu ra đũa nhưng lại khiến người ta cảm thấy hấp dẫn này. Hóa ra, nguyên nhân của sự nổi cáu cũng chỉ vì anh hy vọng cô cũng yêu anh, chỉ là ý muốn thăm dò của anh. Tình yêu, mặc dù không phải là sự nhiệt tình cuồng loạn, nhưng cũng không thể đơn giản thay đổi là được. Cố Thả Hỷ, anh muốn em cũng yêu anh, từ trước đến giờ đều chỉ yêu anh, em sẽ thay đổi như thế nào đây?

Cơn giận dữ của Triệu Vĩ Hàng đã đốt cháy tấm màn dày đặc ngăn cách giữa hai người. Mặc dù vẫn không biết sẽ phải cố gắng thay đổi như thế nào nhưng Thả Hỷ cũng đã hiểu vì sao Triệu Vĩ Hàng lại nổi giận. Cô tránh xa khu vực bão tố và tự nhủ phải hết sức cẩn thận.

Trước hết, không thể thường xuyên tới căn nhà mới nữa. Đó chẳng phải là khu vực bão tố là gì. Dù sao, phần công việc ở đó, Tần Mẫn Dữ cũng đã sắp xếp ổn thỏa. Những việc sau đó, đợi sóng yên biển lặng rồi tính tiếp. Thả Hỷ chỉ cảm thấy không vui vì trước đó đã dự định khi việc hoàn thiện tạm ổn sẽ dẫn Chỉ Túc tới chơi, giờ đây việc ấy cũng đành phải tạm gác lại rồi.

Nghĩ lại khoảng thời gi­an gần đây, Thả Hỷ thấy mình quả thực có rất nhiều việc đã quá thờ ơ, không, phải nói rằng những việc cô làm đều không đủ, vì vậy mới khiến Triệu Vĩ Hàng tức giận. Phải làm thế nào, Thả Hỷ vẫn chưa nghĩ được cách giải quyết, tạm thời chỉ biết quan sát thái độ của anh mà làm theo, sau đó nhẹ nhàng an ủi vậy.

Một lần nữa, Thả Hỷ lại dùng hành động thực tế để thể hiện sự trung thành với tổ ấm này. Vì gần đây hay nghiên cứu những tạp chí trang trí nội thất nên Thả Hỷ cũng rút ra được nhiều điều. Căn nhà của hai người không phải không đẹp nhưng nó hơi cứng nhắc, không có nét đặc sắc, không đem lại cho người ở cảm giác ấm cúng mỗi khi quay về. Trước đây, cô cũng không hề để tâm đến điều này, vì vậy cũng không nghĩ đến chuyện thay đổi. Giờ chính là lúc cần cô thể hiện bản lĩnh.

Cuối cùng, điều này là quan trọng nhất. Phải làm thế nào để Triệu Vĩ Hàng cố gắng thu xếp về nhà hàng ngày. Nếu cứ để anh tự do ở bên ngoài thì mọi dự định của cô, mọi cố gắng của cô cũng chỉ là con số không.

Nhưng Triệu Vĩ Hàng dường như vẫn không chịu hòa hợp với cô. Hôm đó, sau khi nổi giận, anh liền lái xe đi luôn. Giờ đây anh cũng ghê gớm lắm rồi, quyền hạn có trong tay, lại sẵn có nhà khách để ở. Lúc nào không vui là có thể vứt bỏ mọi thứ để ra đi, không muốn về nhà thì cũng chẳng về nữa.

Vở kịch vượt qua ngàn dặm để tìm chồng, Thả Hỷ cũng đã diễn một lần rồi. Bây giờ mà diễn lại, e rằng cũng chẳng có hiệu quả. Hôm đó, cô cũng đã nhận là đã sai rồi, cũng đã đủ cả màu sắc chua, cay, mặn, ngọt, nghĩ được thế nào cũng đã nói ra hết rồi. Lúc anh bỏ đi, Thả Hỷ còn đứng chắn ở cửa dù rằng với tương quan sức vóc của hai người như cô, Triệu Vĩ Hàng chỉ cần gạt tay một cái là cô đã ngã sang một bên. Nhưng cô thực sự không muốn anh ra đi. Khuôn mặt của Triệu Vĩ Hàng lúc đó còn tệ hơn khi anh nổi giận. Mặc dù vậy, Triệu Vĩ Hàng vẫn không thèm để ý đến cô, đưa tay đẩy cô sang một bên rồi bước ra ngoài.