“Sinh nhật thứ ba mươi mà ở một mình thì buồn quá, vậy nên hãy tới đây liên hoan đi, để tôi quên mình đã già bao nhiêu tuổi rồi. Khi tới nhớ đưa quà.” Đấy là tin nhắn của Tagawa bảo Izumi tới quán rượu gặp mặt.
Khi Izumi tới, cậu không nói một lời quăng thanh chocolate vào mặt Tagawa. “Chúc mừng sinh nhật, Tagawa, ký sinh trùng vẫn chưa kết hôn. Đây là quà của cậu.”
“Gì chứ, ngày sinh nhật quan trọng của tôi chỉ đáng giá mười yên?”
“Anh bạn đã lạc hậu rồi, bây giờ giá tiền là hai mươi yên.”
“Ô, thật hả?” Gã lụm lên nhìn nhìn.
Ai mà nghĩ cái thứ ốm nhách này mắc hơn mười yên?
“Thời gian đúng là thay đổi nhiều thứ.”
“Còn chưa tới giây phút đúng ba mươi tuổi mà cậu nói cứ như ông già.”
“Khi cậu tới tuổi tôi thì sẽ bắt đầu cảm thấy thời gian qua mau. Ê, nhìn cái gì? Cậu nên hiểu tôi nói thế không phải vì mới bị cô bồ trẻ bỏ rơi.”
Tagawa ba hoa chích chòe khoác lác, thế nhưng giấu không được nỗi buồn. Gã ước gì Izumi sẽ đáp lại bằng những trò đùa vào lúc này, tuy nhiên anh bạn già của gã trước giờ đâu phải người thường. Thật sự, gần đây dường như cậu ngày càng vặn vẹo hơn. Xét theo khía cạnh sự nghiệp và cuộc sống tình yêu đều hoàn hảo của Izumi, đáng lý ra cậu không có gì bất mãn mới đúng, Tagawa khó mà hiểu nổi. Quả nhiên ý tưởng của con người là thứ kỳ diệu.
Tagawa kêu thêm bia, vừa hỏi vừa mở thực đơn. “Sẵn đây, người yêu dấu của cậu đâu? Lại leo núi nữa hả?”
Makoto Natsuki, người yêu của Izumi, bạn của Tagawa, một năm nay ưa thích leo núi. Tuy hai người kia sống chung nhưng thời gian làm việc hoàn toàn bất đồng, thú vui lúc ngày nghỉ càng trái ngược. Natsuki thích hoạt động ngoài trời, Izumi thích ru rú trong nhà. Vậy mà hai người vẫn sống bên nhau lâu như vậy.
“Cũng mười lăm năm rồi nhỉ? Hai người đã bên nhau thời gian rất dài.” Tagawa lặng lẽ nói, tay chống cằm.
Khi Tagawa phát hiện mối quan hệ của họ là hồi lớp mười một, đã nghĩ nó sẽ không tồn tại quá lâu. Với gã, yêu đương là thứ xoa dịu trái tim. Gã không có hứng thú bị một người trói buộc. Thế nên gã nhìn theo hai người kia với thái độ nửa mong chờ nửa hoài nghi, như đang quan sát hai nhà khổ hạnh tăng tu luyện. ‘À, đúng là dư thừa năng lượng.’
Tuy nhiên gần đây gã nghĩ có lẽ nên tìm một ai đó cùng chia sẻ tâm sự. Người có thể tin tưởng hết lòng, cùng nhau vượt qua quãng đời hạnh phúc, là một loại vận may không phải dễ dàng có được.
“Cậu có biết mình may mắn thế nào không?” Tagawa muốn chọc bạn mình một chút.
“Ừ.” Izumi nhún vai. “Lẽ ra anh ấy có thể ở bên một người tốt đẹp hơn nhiều. Anh ấy đúng là đồ khờ mới cùng một người như tôi qua mười lăm năm.”
“Gì đây, nghe như ghét kỳ thật là yêu bạn trai lắm đúng không?” Tagawa mập mờ hỏi.
Khóe môi Izumi nhếch lên như muốn cười. “A, bị cậu biết rồi.”
“Cách nói của cậu luôn không được tự nhiên nhỉ. Sao cậu không thử thỉnh thoảng nói thật đi?”
“Natsuki bảo cách tôi nói chuyện thế này rất dễ thương.”
“Cậu thì biết cái gì? Thôi bỏ đi, không cần nói nữa.” Tagawa nâng lên cánh tay nổi đầy da gà.
Hai người đúng là cặp tình nhân ngọt ngào chết người, thế nhưng Tagawa biết họ từng vài lần suýt chia tay. Họ đã qua rất nhiều gian nan mới tới lựa chọn sống chung. Và đến bây giờ Natsuki và Izumi vẫn bên nhau.
Tagawa ngưỡng mộ cách họ dành cho nhau. Có hai người chung tình trong thế giới tràn đầy đổi thay này, cứu rỗi tâm hồn gã mỗi khi thấy mệt mỏi không còn đủ sức đi tiếp.
Cầu mong bạn tôi sẽ mãi mãi giữ được hạnh phúc này, cũng mong tôi sẽ tìm thấy một người yêu tuyệt vời.
Tagawa thầm cầu nguyện, cụng ly với Izumi chúc mừng sinh nhật thứ ba mươi của mình.
[END]