Tôi khập khiễng đi ra khỏi phòng, Tư Việt đi theo phía sau muốn đỡ tôi, nhưng lại bị tôi cự tuyệt.
"Cảm ơn, tôi có thể tự đi."
Cũng may chị Hoan tới tìm tôi, chị ấy nhìn thấy người đang toả ra "áp suất thấp" đứng phía sau tôi, có chút bối rối.
Cơ thể Tư Việt run rẩy một cái khi nghe thấy tôi xa lánh cự tuyệt anh, đồng tử trong mắt cũng dần đỏ lên. Chỉ là lúc đó tôi đang quay lưng về phía anh nên cũng không có nhìn thấy.
Tôi nắm tay chị Hoan rồi từ từ quay lại phòng của mình.
Tôi vừa định lên tiếng thì nhìn thấy vẻ mặt chị Hoan ngập tràn sự áy náy.
"Tiểu Sơ à, chị đều nghe nói hết rồi, đều là tại chị không chịu cản Lưu Hội kia lại."
Chị Hoan là người hoạt ngôn, đã nói là không thể dễ dàng ngừng lại. Chị ấy mang cho tôi một ly sữa bò và một ít bánh mì rồi lại bắt đầu nói tiếp.
"Thật ra thì trước đó chị có nghe qua rồi, minh tinh bên kia là một người rất khó hầu hạ, nhưng mà dù sao trong giới này không thiếu nhất chính là tin đồn, nên chị cũng không có tin lắm. Bây giờ tận mắt thấy rồi coi như cũng đủ hiểu."
"Nghe nói trước đó cũng có mấy trợ lí bị cô ấy làm khó dễ phải nghỉ việc, hiện tại xem ra là sự thật rồi."
Lời của chị Hoan giúp tôi cảm thấy dễ chịu hơn sau một buổi sáng mệt mỏi.