Tôi gửi cho Tư Việt tin nhắn cuối cùng: "Chúng ta chia tay đi."
Sau đó thì chặn hết tất cả phương thức liên lạc của anh.
Kế tiếp thì gọi điện cho bạn thân.
"Tối nay ở chỗ cũ, mình có việc quan trọng cần tuyên bố."
Đêm xuống, thành phố cũng bắt đầu lên đèn.
Tôi ở quán bar đợi gần 30 phút, mới đợi được chị em tốt của mình đang thong thả đến muộn.
Thấy cô ấy đẩy cửa đi vào, tôi liền cầm đồ khui khui một lượt 7 8 chai rượu trước mặt.
Sau đó bắt đầu nâng chai đầu tiên lên.
"Sao nào, có chuyện gì quan trọng..."
Cô ấy thấy tôi hành động kì lạ, câu hỏi thăm còn lại chưa kịp nói ra liền đưa tay tới chặn lại.
Nhưng tôi uống rất nhanh, đã không còn kịp nữa.
Rượu vào người, tôi bắt đầu điên cuồng kể khổ với cô ấy như mọi khi.
"Huhuhu, Thanh Thanh, mình thất tình."
Lúc đầu tôi cũng không muốn khóc đâu, nhưng đầu tôi càng lúc càng nóng, chậm rãi nhớ lại những tủi thân khi yêu đương với Tư Việt, có thêm sự tiếp sức từ hơi men, tôi ngay lập tức mở miệng mắng anh.
"Đó là một tên khốn nạn, rất giàu có, thật sự... rất giàu."
"Mỗi lần hẹn hò với mình đều là... vì muốn ăn no."
"Đúng là một tên bại hoại, quả nhiên trai đẹp đều là những tên cặn bã."
Thấy tôi nói năng lộn xộn, Thanh Thanh trong đầu toàn là dấu chấm hỏi, nhưng nhìn tôi nước mắt nước mũi như vậy, cũng chỉ đành bối rối an ủi tôi.
"Được, được, được, vậy chúng ta không thích anh ta nữa, chia tay thôi!"
Cô ấy vừa nói, vừa vỗ vỗ lưng tôi.
Tôi lại tiếp tục nói năng lộn xộn.
"Suỵt, mình nói nhỏ cho cậu nghe."
"Anh ta là một đại minh tinh, nhưng anh ấy biết hút máu."
Thanh Thanh lúc đầu còn nửa tin nửa ngờ, nhưng sau khi nghe thấy lời nói say khướt này của tôi liền bật cười.
"Thế nào, bạn trai cậu là một con muỗi nổi tiếng, hay là một con đỉa?"
Tôi nấc lên, cố gắng nhìn thẳng vào mắt cô ấy nói:
"Là thật... là thật đó, cậu, cậu tin mình đi."
Vừa nói xong, tôi liền ngủ thiếp đi.