Ánh Sáng Nhạt

Chương 10




Mê man ngủ không biết bao lâu, cô mơ màng tỉnh lại đã thấy anh nghiêng người chống đầu chăm chú nhìn mình.

“Chào buổi sáng.” Cô ngáp một cái, ăn no ngủ ngon.

“Chào buổi sáng.” Anh nở nụ cười, nâng tay, dùng ngón tay lấy bỏ cái gì đó ở khóe mắt cô.

“Mấy giờ rồi?” Cô nhìn qua cửa sổ, trời đã hơi hửng sáng.

“Còn sớm, ngủ thêm một lát đi.”

“Ưm.” Cô ngáp một cái, trở mình, nghe lời nhắm mắt lại, nhưng mà luôn cảm thấy có tầm mắt dính chặt trên người mình, quay đầu lại, quả nhiên đối diện với đôi mắt màu hổ phách, “Anh không ngủ sao?”

Anh vươn tay ôm cô lại gần, làm cho cái lưng trơn bóng của cô kề sát khuôn ngực ấm áp của mình, đặt cằm trên hõm vai cô: “Không ngủ được. Anh tự nói với mình nhìn thêm một cái, nhìn thêm một cái thôi là được rồi, nhưng mà trong lòng có một giọng nói cứ kêu lên, không đủ, còn chưa đủ.” Cứ như vậy nhìn thêm một cái lại nhìn thêm một cái đến tận bây giờ.

Không biết trong lòng có cái gì đó từ từ tràn ra? Cô kích động giơ hai tay đỡ lấy, nhưng mà nó vẫn cứ tràn ra, làm thế nào cũng không thể nắm lại được, lặng lẽ tập trung ở hốc mắt.

Sau khi tất cả mọi người đều bỏ rơi cô, thậm chí chính cô cũng tự bỏ rơi mình, làm sao lại có thể xuất hiện một người như vậy, dành cho cô tình cảm như thế?

“Em không tốt.” Cô nhất định phải nói rõ ràng với anh, cô thật sự không tốt, không xứng đôi với người vĩ đại như anh. Cô sợ một ngày anh phát hiện mình không tốt như anh vẫn tưởng, sẽ vứt bỏ mình.

“Anh cảm thấy tốt là được rồi.” Anh hơi xê dịch, càng gần sát cô.

“Em sẽ tiêu rất nhiều tiền.” Sẽ tiêu nhiều đến mức không còn lại gì, tích góp trong ba mươi năm sinh mệnh của anh sẽ không còn lại mảy may.

“Anh sẽ kiếm tiền.” Con kiến xuất hiện ở thế giới này chính là để phối hợp với con dế mèn.

“Em sẽ không nấu cơm.” Phàm là hành vi bình thường của con gái, cô đều không biết làm.

“Anh làm là được rồi.” Anh giúp cô xoa nhẹ mi tâm.

“Anh sẽ? Anh không phải chỉ biết nấu mì ăn liền sao?” Cô thật hoài nghi.

“Chúng ta có thể cùng nhau học.” Anh đáp rất trôi chảy, bọn họ còn rất nhiều cái về sau, nhất định có một ngày anh sẽ học được, trường hợp xấu nhất thì cùng lắm hàng ngày ăn ở Hoan Trường, có lẽ nhà hàng nhà anh tồn tại cũng là vì lý do này.

“Em sẽ không học. Anh phải biết rằng, bốn nguyên tắc cơ bản của em là, đi đường căn bản nhờ vào gió, đọc sách căn bản là ngắm, ăn cơm căn bản là không nấu, đàn ông căn bản là không chọn lựa.”  Cô đè nén sự bất an, tâm tình chơi đùa lại nổi lên, ánh mắt chớp chớp quyến rũ.

“Đàn ông căn bản không chọn lựa?” Anh cắn xuống bả vai cô, đối với điều này tỏ vẻ hoài nghi mãnh liệt.

“Đúng vậy, bằng không làm sao lại ở bên cạnh anh……….A!”

Anh xoay người đặt cô dưới thân: “Em xong rồi. Lục tiểu thư, em xong rồi, anh sẽ biến em thành một khối xương cốt.”

“Ha ha ha,” Cô hổn hên cười, một lát sau là hô hấp hỗn loạn, “…….Lôi………….Tiên sinh………………Chỉ có chó …………Mới dùng miệng gặm xương cốt……….”

Lôi tiên sinh bề bộn nhiều việc, không rảnh trả lời.

“…………Chúng ta như thế này………..Có phải nên tính là cẩu nam nữ không…………..”

Anh không nói gì, nhấc người che lại cái miệng thích nói linh tinh của cô, người này đúng là ăn ro rỗi việc. Lát sau là lại một vòng, xuống phía dưới, lại xuống phía dưới.

Bỗng nhiên, động tác của anh ngưng lại: “Chỗ này vì sao lại có miệng vết thương?”

Ngón tay thon dài của anh dừng lại gần ngực cô, vị trí vô cùng nguy hiểm, vết sẹo kia nhìn thấy mà giật mình.

“Gọt hoa quả không cẩn thận.” Cô nhẹ nhàng bâng quơ đáp.

Không ai lại gọt hoa quả cắt thành như thế. Có lẽ lại liên quan đến cái quá khứ cô không muốn nhắc tới kia đi, anh khẽ hôn lên vết thương màu trắng mờ: “Có đau không?”

“Em quên rồi.” Thật sự là đã quên, đã lâu lắm rồi, cái đau trên thân thể đã sớm quên hết, huống chi có thể thấy được miệng vết thương cũng không đau lắm.

Cô kéo người anh xuống, dùng phương pháp hữu hiệu nhất dời đi sự chú ý của anh.

Sau đêm đó, 24 giờ vẫn là ngày đêm luân phiên, bầu trời cũng không có thêm một mặt trời, nhưng với cuộc sống của cô mà nói, dường như đã hoàn toàn thay đổi.

Cuộc sống trong mắt cô rực rỡ như mùa hè, cõi lòng cô chan chứa cảm động nâng niu nó trong lòng bàn tay.

Hành lý của cô ít đến mức làm anh giật mình: “Nói cách khác, cái túi này chính là tất cả hành lý của em?”

“Đúng vậy.” Cô trả lời, từ trong vũ trụ đại bao lấy ra đồ vật này nọ, bàn chải đánh răng, khăn mặt, notebook, bộ sạc…… cuối cùng là một con lợn tiết kiệm bằng gốm màu trắng rất lớn.

“Đây là cái gì?” Lôi Húc Minh ở một bên vốn bị tài năng đặt vô cùng nhiều đồ vật linh tinh trong một cái túi của cô dọa ngốc rốt cuộc tỉnh lại.

“Hộp tiết kiệm a.” Cô nhìn nhìn anh khinh thường, thị lực đúng là càng ngày càng kém.

“Em phải tiết kiệm tiền?”

Cô lắc lắc ngón tay: “Không phải em, là chúng ta. Hân hạnh được tiên sinh chiếu cố nhiều hơn a.” Sau này có một ngày, khi hộp tiết kiệm được nhét đầy, cô sẽ nói anh biết giấc mộng của mình, nhưng không phải bây giờ.

Sau này, một từ ngữ ấm áp biết bao.

Cô nghĩ, trên mặt liền hiện lên nụ cười ấm áp.

~~~~~

Anh vẫn như trước kia, đối với Hoan Trường chuyện gì cũng tự mình hỏi đến, nhưng mà đã sắp xếp cho chính mình ngày nghỉ cuối tuần.

Anh vốn muốn dùng mấy ngày này cùng cô đi dạo chơi khắp nơi, nhưng mà cô lại lắc lắc đầu.

“Em thích ở nhà.”

Tình cảm đi khắp nơi quá mệt mỏi, rất dễ dàng mệt mỏi, thật ra cô vẫn hướng tới hai người ủ một ấm trà, đều tự làm chuyện mà mình thích, thỉnh thoảng ngước mắt lên có thể thấy người kia—-giống như bây giờ vậy.

“Làm sao vậy?” Anh bắt được ánh mắt trộm ngắm mình của cô, kinh ngạc hỏi.

“Chưa thấy qua người đẹp trai a.” Cô cho anh một vẻ mặt “Vậy thì sao” đầy bướng bỉnh.

Đôi mắt hoa đào của anh hơi hơi cong lên: “Vậy ngắm thêm vài lần đi.”

Cô làm cái mặt quỷ, cười, lại cúi đầu đọc quyển sách trên tay.

Anh cũng không buông tha cô, đem trò chơi đang chơi dở lưu lại, qua bên cạnh cô: “Đang đọc gì vậy?”

“Ngôn tình tiểu thuyết.” Cô đẩy cái đầu đang ngả vào vai mình của anh ra, “Chơi trò chơi của anh đi.”

“Không thích.” Anh rất dứt khoát cự tuyệt, “Anh cũng muốn đọc.”

Trước kia là ai nói anh giống ông cụ non? Làm anh bây giờ già nhanh như vậy, giống hệt người già si ngốc. Cô thở dài, cầm sách kẹp vào đầu gối: “Không thích hợp cho đàn ông đọc.”

“Sẽ không.” Anh lắc đầu, cố gắng lấy quyển sách của cô, “Tình cảm của anh vô cùng tinh tế, rất thích hợp.”

“Dịch ra.” Cô cười giấu sách sang bên cạnh.

“Cho anh xem.” Anh vươn người qua cô tìm kiếm.

“Được rồi được rồi đừng có náo loạn.” Cô lấy một tay chọc chọc ngực anh, “Có phải có người nên đi nấu cơm rồi không?”

Anh vẫn duy trì tư thế nửa quỳ, hai tay chống ở bên cạnh cô như cũ, đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường, hơi phẫn nộ đứng dậy, đi về phía nhà bếp còn không cam lòng quay đầu lại: “Vậy lần sau cho anh xem.”

Cô yên lặng nở nụ cười.

Cô bắt đầu biết đến một bộ mặt khác của anh, sau khi trong nhà có biến cố anh đã bắt đầu lặng lẽ giấu bộ mặt kia đi, bộ mặt kia giống như một đứa trẻ. Anh sẽ vì thất bại nhỏ trong trò chơi mà nguyền rủa, cũng sẽ vì ở trong trò chơi đánh được thứ tốt mà vội vàng chạy đến khoe với cô, sẽ ngủ lười biếng không muốn dậy, thỉnh thoảng cũng sẽ ngáy.

Anh cũng hiểu rõ một bộ mặt khác của cô, bộ mặt kia rất yên tĩnh, không cần lấy bộ mặt thích vui đùa ầm ĩ đến để ngụy trang. Nói thật ra cô không thích nói chuyện lắm, thích đọc sách, thích vẽ, thích mỉm cười, không thích cười to. Bình thường lúc cô cười to là lúc cô muốn che giấu cái gì đó hoặc muốn hóa giải sự xấu hổ.

Những gì ngày đó anh đáp ứng cô quả nhiên anh đều làm được. Anh tự mình học nấu ăn, vì thế nhóm đầu bếp của Hoan Trường mỗi ngày đều bị quấy rầy.

“Cho đậu phụ thối vào trước hay là cho tiêu vào trước?”

“Dầu? Cần phải cho dầu sao?”

“Chờ một chút, kính của tôi bị hơi nóng làm mờ rồi.”

“50 gam? Gặp quỷ, tôi làm sao biết được bao nhiêu là 50 gam?”

“Lưu sư phụ, xin nói với tôi những lời người thường có thể nghe hiểu được. Cái gì là cho thêm một chút nước? Một chút là bao nhiêu?”

Đầu bếp gần như sụp đổ, đáng thương hề hề đề nghị: “Ông chủ, hay là chúng ta tìm một người đến nhà anh nấu nướng?”

“Quên đi.” Anh vò đầu, có chút thất bại, “Thật ngại quá, làm phiền mọi người. Tôi tự mình làm thử trước, thứ hai đi làm lại thỉnh giáo mọi người.”

Bên kia nhóm đầu bếp vừa nghe thấy được giải thoát mừng đến phát khóc, bên này Lôi nhị thiếu gia giương mắt nhìn nồi niêu muôi chậu, chỉ biết trộn lẫn hết cả rau dưa lại, làm lung ta lung tung một hồi liền thành món ăn, chắc cũng coi như đồ ăn có tính sáng tạo.

Trong lúc anh tối tăm mặt mũi làm ra đĩa thức ăn không nhìn ra nguyên liệu gì, khóe mắt thoáng thấy người phụ nữ của mình đang đứng ở cửa nhà bếp quan sát.

“Làm sao vậy?” Anh đặt nồi xuống.

Cô lắc lắc đầu, cười nhợt nhạt.

Thật ra, cô đã đứng ở đây một lúc lâu rồi. Nhìn bóng dáng bận rộn chạy qua chạy lại nấu ăn trước bàn bếp của anh, không biết sao, trong đầu lại hiên lên một hình ảnh.

“Trước kia em thường xuyên thấy bóng dáng một người phụ nữ bận rộn trong nhà bếp, mà người đàn ông lại ở ngoài nhàn nhã đọc báo hút thuốc. Khi đó em đã cảm thấy, lúc người phụ nữ đứng trước bàn bếp bận rộn nấu ăn, cũng là lúc cô ấy xong đời rồi.” Cô bước tới sau lưng anh, vòng tay ôm lấy thắt lưng anh, dán mặt trên lưng anh. Cô ngửi thấy mùi dầu khói gia vị nhàn nhạt trên người anh, trước kia có rất không thích mùi vị này, nhưng mà ở trên người anh, lại cảm thấy mùi hương thật dễ chịu.

Anh hơi quay đầu lại, rủ mắt nhìn cô: “Anh sẽ không để em xong đời.” Không thích nấu ăn, anh làm là được, anh sẽ không để cô làm chuyện mà mình không thích.

Cô đặt trán trên lưng anh, đâm vào vài cái thật mạnh: “Anh thật là ngu ngốc hết mức………” tiếng nói hơi dừng một chút, chuyển thành nhỏ giọng, “Em có thể vì anh mà xong đời.”

“Phồn Tinh……” anh đột nhiên xoay người, nắm lấy bả vai cô, ánh mắt nhìn cô vui sướng như điên.

Cô bình thường mặc dù thích ồn ào, nhưng không giỏi giãi bày tình cảm thật sự của mình, anh biết, cho nên cũng không hề gò ép. Không tính lần uống rượu đó, đây gần như là lời nói rõ ràng nhất mà cô từng nói, vào lúc cô tỉnh táo, vào lúc cô tự nguyện, lần đầu tiên cô nói ra  trái tim mình với anh. Bảo anh làm sao có thể không vui sướng?

Cô ho khụ khụ che giấu, chịu không được đưa tay đẩy anh sang một bên: “Không cần phải đắc ý bừa bãi, thật ra em là sợ phải ăn mấy thứ anh làm kia. Cảm thấy nếu phải chết, chết trong tay mình vẫn tốt hơn.”

“Anh không ngại.” Anh dùng sức ôm chặt cô, ngả trên vai cô, vui vẻ không thèm để ý những gì cô nói.

“Tránh ra nào.” Cô đẩy anh ra, hơi thở có chút gấp gáp, “Em chết đói.”

Anh không chịu buông cô ra.

Cô bước tới trước bàn bếp, nhìn nhìn đống rau dưa may mắn vẫn còn dùng được, tính toán rất nhanh, bắt đầu xử lý.

“Em làm?” Anh hơi giật mình.

“Dù sao em cũng phải đảm bảo mình không rơi vào tình trạng chết đói.” Cô rất thuần thục thái rau, ” Ví dụ như, lúc có rau, có gạo, có củi, có bếp, sẽ không cần phải ăn đồ ăn sống.”

“Em đã nói……….”

Cô cười cười tự giễu: “Có người từng nói với em rằng, nếu muốn làm cho đàn ông vào bếp, trừ khi ngươi kiên trì không nấu ăn, còn không thì không bao giờ có thể.” Thật xót xa, quanh đi quẩn lại, nhà bếp chính là trách nhiệm của phụ nữ. Mà cô, mặc dù biết đạo lý này, cuối cùng vẫn chui đầu vào lưới.

Anh nắm bả vai cô: “Chúng ta lập thời gian biểu được không, sắp xếp việc nhà một lượt, việc ai nên làm thì người đó làm.”

“Đó là đương nhiên.” Cô quay đầu giơ dao lên, giả bộ hung ác khua loạn: “Anh nếu dám lười biếng thì chờ đấy em cho anh vào nồi.”

Nói mình không làm, cũng không phải là không muốn nấu ăn. Vì người mình yêu mà vào bếp cũng là một loại hạnh phúc, nhưng mà sẽ không phải là nghĩa vụ. Biết bao nhiêu người phụ nữ ở trong nhà bếp vất vả đổ mồ hôi, thậm chí không cẩn thận còn có thể đổ máu, nhưng mà đổi lại trong lòng đàn ông lại cảm thấy đó là đương nhiên, cảm thấy đây là việc của phụ nữ phải làm, bọn họ chỉ cần vắt chân chéo ngũ uống trà là được.

Chính vì nguyên nhân này, mà dù muốn làm, cũng sẽ nói là không biết.

Nhưng mà người đàn ông này khác biệt. Phẩm cách của người đàn ông này khác biệt. Cô biết, cô biết vậy. Bởi vì anh nói sẽ không để cô xong đời, anh đã nói, nhất định sẽ làm được.

“Nói không chừng món này chỉ cần thêm một chút nữa là ngon rồi.” Cô nấu ăn, anh không có việc gì làm, liền bưng thành quả vừa rồi của mình lên, suy nghĩ hão huyền.

Cô tà nghễ cười liếc mắt nhìn anh, không nể tình nói: “Không phải một mà là ba.”

“Này, làm người không nên đuổi tận giết tuyệt.” Anh ra vẻ nghiêm túc.

“Được rồi, được rồi, em nếm thử.” Cô rút đôi đũa ra, chuẩn bị thử đồ ăn.

Nếu là trước kia, thức ăn như vậy, lúc có thể lựa chọn, cô sẽ không động vào.

Những thói quen cố chấp từ trước đó của hai người đều dần dần thay đổi, lặng yên không một tiếng động, không ai phát hiện.

Nhưng mà có một số thay đổi khác, rõ ràng đến mức kể cả những người bên cạnh cũng phát hiện ra.

Hôm nay Lôi Húc Dương vừa đặt mông ngồi xuống trên bàn làm việc của Lôi Húc Minh, đã nhướn người về phía anh, vừa quan sát vừa tấm tắc lấy làm kỳ lạ: “Kỳ lạ, thật sự rất kỳ lạ.”

Người ngồi trước mặt rõ ràng là thằng em trai anh vẫn nhìn thấy từ nhỏ đến lớn, rõ ràng mới chẳng bao lâu, nhưng mà dường như lại có cảm giác đã rất lâu rất lâu không gặp.

“Ăn rồi phải không?” Đã là anh em, sẽ không quanh co lòng vòng.

Lôi Húc Minh liếc mắt nhìn lướt qua anh.

Lôi Húc Dương vỗ tay một cái, quả nhiên.

Khó trách hôm nay nhìn nó cứ cảm thấy, lòng hăng hái bị nó ẩn giấu thật nhiều năm đều nổi lên,  nó lại trở lại giống như mười mấy năm trước khi nó gần hai mươi tuổi, tao nhã khéo đưa đẩy, nội liễm mà không âm trầm.

Có điều hồ ly thì vẫn cứ là hồ ly, chẳng qua là từ lông trắng biến thành lông đỏ mà thôi, bản chất cũng chẳng có nhiều khác biệt.

“Nói cách khác, trước kia mày kỳ quái đều là do âm dương không điều hòa, tóm lại là triệu chứng của lão xử nam?” Lôi Húc Dương vuốt cằm suy xét.

Lôi Húc Minh như cười như không nhìn anh.

Lôi Húc Dương a a kêu lớn: “Lão  Nhị, có nhầm hay không, người bình thường lần đầu tiên phá tân bị người ta trêu trọc như vậy, làm gì có ai nhìn người khác âm hiểm như mày, dù sao cũng phải có chút phản ứng đỏ mặt ngượng ngùng chứ. Tao biết rồi, mày nhất định là máu tuần hoàn không tốt.”

“Cái gì mà máu tuần hoàn không tốt?” Lục Phồn Tinh đang đi vào cửa, vừa lúc nghe thấy câu cuối cùng, vào cửa nhìn Lôi Húc Minh nở nụ cười, thấy Lôi Húc Dương ngồi ở trên bàn, “Lôi đại ở đây rồi a.”

“Không được gọi anh là Lôi đại, khó nghe.” Vẻ mặt Lôi Húc Dương như muốn đi đại tiện, vài lần nói chuyện với người phụ nữ này, cô ấy đều gọi như vậy. Anh khó chịu nhìn cô, mắt đột nhiên sáng lên, vừa rồi trêu trọc Lôi Húc Minh không có chút hiệu quả nào, không có đạo lý trêu trọc người phụ nữ này lại cũng không có phản ứng đi: “Ai, Tiểu Lôi nhà chúng ta có mạnh mẽ hay không?” Vào thời khắc này anh đã hoàn toàn quên sự chấn động mình gặp phải khi lần đầu tiên gặp Lục Phồn Tinh.

Lục Phồn Tinh hơi sửng sốt, chợt nở nụ cười ngọt ngào, rất không đứng đắn đặt khuỷa tay lên vai Lôi Húc Dương, cùng anh thương lượng: “Mạnh mẽ a. Anh muốn tự mình ra trận thể nghiệm một chút không, em không ngại.”

Ta nhổ vào nhổ vào nhổ vào. ” Ông đây với đàn ông hay chuyện loạn luân đều không có chút hứng thú nào.” Thật không có ý nghĩa, đến một chút phản ứng bình thường cũng không có.

“A.” Lục Phồn Tinh gật gật đầu, vòng qua bàn, ngồi lên tay ghế của Lôi Húc Minh — Lôi Húc Minh một tay cầm văn kiện đang đọc, một tay rất tự nhiên bò lên eo cô, dường như vị trí đó sinh ra là dành cho anh —- ngoắc ngoắc tay gọi Lôi Húc Dương lại, “Đến đây, Lôi đại ca, chúng ta làm thực nghiệm.”

“Thực nghiệm gì?” Ở đây dường như có mùi âm mưu.

“Ngón giữa cong thành hình cái móc đặt ở trên bàn, mặt khác bốn đầu ngón tay kia đều không được rời khỏi mặt bàn.” Lục Phồn Tinh vừa nói vừa làm mẫu cho anh xem, “Sau đó để nguyên ba đầu ngón tay không được phép rời khỏi mặt bàn, giơ ngón áp út lên….. Phải, ngón áp út……..Ai………Anh làm sao mà nửa này cũng không giơ lên được thế………”

Lôi Húc Dương thử nửa ngày, cuối cùng đành từ bỏ: “Không giơ lên được thì làm sao?”

Lục Phồn Tinh cho anh một ánh mắt tỏ vẻ thật nghiêm trọng: “Chị dâu thật thảm.”

“Có ý gì?”

“Thận anh mệt.”

“Em tùy tiện nói anh sẽ tin.?” Tội danh này quá lớn.

“Tay đứt ruột xót, mỗi ngón tay quản lý một bộ phận, ngón áp út là thận. Không tin hỏi Tiểu Cố.” Cô có bác sĩ làm chỗ dựa.

Lôi Húc Dương vô cùng nóng vội, đứng dậy khỏi mặt bàn: “Không náo loạn với các ngươi, anh mày đi trước đón cục cưng.” Nói xong liền bước ra ngoài, tới ngoài cửa ngừng lại, theo bản năng nhìn tay mình, sau đó lập tức phất tay, thì thào tự an ủi chính mình: “Sẽ không, khẳng định là lại bị trêu chọc, tuyệt đối sẽ không.”

Lôi Húc Minh xem xong văn kiện trong tay, nhìn đồng hồ: “Cũng sắp đến giờ rồi, chúng ta cũng đi thôi.”

“Được.” Cô cười ấm áp.

Anh muốn dẫn cô tới tham gia hôn lễ của bạn anh, nghe nói là bạn bè nhiều năm.

Lúc anh nhắc tới chuyện này với cô, cô nhăn mũi: “Không thích, em không biết ai.”

“Tiền mừng của anh khá nhiều, không phải hai người tới ăn không kiếm lại được.” Anh gảy gảy tóc cô, cúi người day day cái mũi đang vểnh lên của cô.

Cô bị thuyết phục rất dễ dàng.

Tiệc cưới tổ chức tại khách sạn Đại Hoa bên bờ Tây Hồ.

Bước ra khỏi cửa xe là có thể nhìn rõ hình dáng của cô dâu, chú rể đứng cửa khách sạn.

Cô dâu mặc một bộ váy cưới trang nhã được cắt may đơn giản, làn váy kiểu đuôi cá, tư thế oai hùng mạnh mẽ lại không thiếu sự dịu dàng.

Váy cưới là một phát minh vĩ đại, bất luận kiểu dáng như thế nào, vào ngày đáng giá kỷ niệm nhất này đều có thể làm mình trở nên xinh đẹp nhất.

Chú rể cũng thật tuấn tú.

Lôi Húc Minh vừa nói “Chúc mừng”, chú rể vội vàng tranh trước cô dâu, vươn tay ra.

Lục Phồn Tinh ở bên cạnh ló ra, chúc phúc nói: “Tân hôn hạnh phúc.”

Chú rể nghe thấy giọng nói của cô, cau mày, cầm tay Lôi Húc Minh tăng thêm vài phần sức lực, dùng sức lắc lắc.

Lôi Húc Minh nâng  kính, không tiếng động nở nụ cười, nhẹ giọng nói: “Không phải giống như anh nghĩ đâu.”

“A, giọng nói của cô hình như giống tôi.” Cô dâu rất hưng phấn, không để ý khách khứa nắm lấy tay Lục Phồn Tinh. Chú rể tay chân rối loạn đi tiếp khách khứa.

Lục Phồn Tinh cười quay đầu liếc mắt nhìn người phía sau một cái, chớp mắt nhìn cô dâu: “Thật sự là rất khéo.”

“Này, Lôi, anh còn chưa chúc em tân hôn hạnh phúc.” Cô dâu cười sang sảng, buông tay Lục Phồn Tinh, bắt đầu đòi bạn bè lâu năm chúc phúc.

Lôi Húc Minh không để ý nhếch khóe miệng: “Tiền mừng của anh sẽ làm em cực kỳ hạnh phúc.”

“Ha ha ha ha, đủ sảng khoái. Em thích nhất là người sảng khoái như anh.”

“Khụ.” Chú rể sắc mặt không tốt ho một tiếng.

“Ai nha, em nói tùy tiện thôi.” Cô dâu cười lớn vỗ vỗ vai anh trấn an, tiểu tử này vẫn thích ăn dấm chua như vậy.

Vừa hay phía sau có một đám bạn bè thân thích đi tới, cô dâu chú rể vội vàng đi tiếp.

“Bây giờ không tiếp đón hai người được, hai người vào bên trong tự tìm chỗ ngồi nha.” Cô dâu rất đơn giản liền đem bọn họ đuổi đi.

Anh dắt tay cô đi vào, ký tên lên giấy đỏ sau cửa, sau đó có người đích thân dẫn bọn họ tới bàn có đề tên mình.

“Đại vương, thiếp thân thật sự phục ngài.” Sau khi ngồi xuống cô liền hơi nghiêng người trêu trọc anh, “Trước giờ chỉ nghe người mới cười, có ai gặp qua hôn lễ người cũ, thế nhưng lại mang người mới đến dự hôn lễ người cũ, Đại vương ngài đúng là người đầu tiên từ khi khai thiên lập địa a.”

Thậm chí không cần nghe cách cô dâu gọi anh, chỉ cần nghe thấy giọng nói đã biết, cô dâu này, trong quá khứ sắm vai diễn như thế nào trong cuộc sống của anh.

Nhưng mà kỳ lạ ở chỗ, gặp người anh yêu ngày xưa, cô lại chẳng có chút ghen tuông nào, không một gợn sóng, đã tiếp nhận một người trong quá khứ chiếm phân lượng rất lớn trong cuộc sống của anh, thậm chí có có thể nói còn có chút yêu thích cô ấy, yêu thích sự cởi mở rất tự nhiên của cô ấy. Có lẽ bởi người đàn ông này tình cảm rất tinh khiết rất sạch sẽ, sẽ không trộn lẫn chút tạp chất nào, cho nên cô mới không có chút lo lắng nào là anh sẽ vẫn dây dưa không dứt khoát với chuyện trước kia đi.

Anh rót cho cô chén trà: “Nói nhiều như vậy có mệt không?” Anh hiểu cô, vừa thấy nhiều người, thần kinh liền sẽ theo phản xạ trở lên phấn khích, sẽ thích náo loạn, nhưng nếu không có ai, cô ngồi một chỗ cả tuần không nói câu nào cũng không vẫn đề gì. Hai mặt mâu thuẫn tột cùng.

“Không mệt.” Cô đang chơi đùa hăng say mà, “Đại vương, ngài ban cho thiếp thân chén rượu này, là muốn ban chết sao?”

Anh vững vàng uống trà, không hề bị cô ảnh hưởng.

“Ai, kẻ dùng sắc đẹp hầu hạ vua, sắc đẹp phai tàn thì sự yêu thương cũng mất. Đây là số mệnh không thay đổi của mỹ nữ thiên cổ a, thiếp thân hiểu được, hiểu được…………” Cô càng diễn càng vui vẻ, ai oán nhìn anh, “Đại vương, thiếp thân không trách ngài, có trách cũng chỉ trách thiếp thân, không biết dùng SK-II [39] , năng lực bảo dưỡng không tốt……”

Anh vẫn lẳng lặng nhìn cô, nhìn cô diễn tận hứng, nhìn cô đùa vui vẻ, nụ cười cứ như vậy tự nhiên dừng ở góc miệng anh, đột nhiên, anh nghiêng người về phía trước, hấp thu một chút sôi động vui vẻ bên môi cô.

“A!” Lời kịch phía sau đều quên hết, cô che góc miệng trợn mắt nhìn anh, người đàn ông này – rất không biết xấu hổ.

Rất nhiều người già có mặt từ lâu ngồi ở bàn đã không chịu nổi kích thích mở lớn miệng trợn mắt há hốc mồm. Người trẻ tuổi bây giờ a……Ai…… Nhớ lại bọn họ năm đó kín đáo bao nhiêu…….

Anh đưa tay chỉ hai đóa hoa đỏ ửng trên mặt cô: “Phồn Tinh, em đỏ mặt sao, vì anh?” Cô từ trước đến giờ không đỏ mặt. Cô luôn sống như không để ý đến bất cứ chuyện gì, cái gì cũng không để ý, cái gì cũng sẽ không để tâm, tự nhiên sẽ không có chuyện xấu hổ lúng túng thẹn thùng linh tinh, nhưng mà bây giờ cô có, có phải hay không đại biểu cho, anh có thể an tâm chờ mong cuộc sống sau này cùng cô?

“Nói vớ vẩn, là do điều hòa mở quá lớn.” Cô mạnh miệng, khuôn mặt lại càng đỏ ửng.

Góc miệng anh ý cười càng sâu.

Cô tóm lấy bàn tay nghiện sờ của anh: “Đừng sờ linh tinh.”

Mọi người ở bàn bọn họ còn chưa tới, cô nhàm chán xem danh sách: “Lôi Húc Dương, Tô Bảo Ý………..Tô Bảo Ý là tên chị dâu phải không? Vậy còn Tô Bảo Ngôn là ai?”

“Em gái của chị dâu.”

“À.” Cô đáp một tiếng, tiếp tục xem danh sách, vô tình liếc mắt một cái, thấy tên cô dâu chú rể phía trên, hô hấp ngưng lại một giây.

Trong phút chốc, cô dường như lại ngửi thấy cái mùi nước khử trùng từng làm cô nghĩ rằng cả đời cũng không thể thoát khỏi hết kia.

Năm thứ tư đại học, cô đã trải qua cả mùa hè trong bệnh viện.

Khi cô mặc quần áo bệnh nhân hoa văn kẻ sọc ngồi xếp bằng ở trên giường bệnh, nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ không có loài chim nào bay qua, cô gần như nghĩ rằng mình sẽ ngồi ngẩn ngơ ở đó cả đời.

Cô bị đưa đi trị liệu chứng uất ức.

Cô ở nơi đó vài tháng, không có ai từng đến thăm cô, không ai tìm cô —- có lẽ có người tìm, nhưng mà cô không biết, bởi vì từ ngày đầu tiên nằm viện, di động của cô đã bị ném vào miệng cái giếng sâu thẳm cũ kỹ của bệnh viện.

Ngày nào cô cũng uống rất nhiều thuốc, Thorazine, Haldol, Clozaril, Sertraline Hydrochloride, thuốc ngủ vân vân, lúc mới bắt đầu thậm chí còn dùng điện để trị liệu chứng co giật.

Ngoài ra còn phải tiếp nhận phụ đạo tâm lý.

Bác sĩ tâm lý bắt cô nằm trên giường, mỗi ngày đều phải viết nhật ký.

Tất cả đều chẳng có mấy hiệu quả.

Bởi vì, cô căn bản không muốn khỏe mạnh.

Chạng vạng thư giãn, ban ngày gian nan, đêm tối bình minh, vòng đi vòng lại, cuộc sống không có gì thay đổi.

Cho đến một ngày, có người mở lời nói chuyện với cô.

Người kia là một người bệnh nằm ở phòng trọng bệnh tầng một.

Sở dĩ gặp người kia, là bởi vì mỗi ngày cô đều tỉnh lại vào nửa đêm, sẽ lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh, đi đến ngồi ở cái đu dây bên ngoài, mà cửa sổ phòng bệnh của người kia, ở ngay bên cạnh cái đu dây.

“Chơi đu dây vui như vậy sao?”

Giọng nói xa lạ đột nhiên xuất hiện cũng không hù dọa được cô, cô thậm chí không hề phản ứng, vẫn ngồi gục đầu trên đu như cũ.

“Dường như mỗi đêm tôi đều thấy cô.” giọng nói kia lại vang lên.

Cô quay đầu lặng lẽ nhìn người nằm trên giường bệnh trong cửa sổ một cái, lại quay lại, giọng nói đều đều: ” Anh….. quá ồn ào.” Đầu lưỡi cô vì đã rất lâu không hoạt động mà có vẻ không được linh hoạt.

—- “Giọng nói của cô rất giống cô ấy.”

Lúc cô gần như nghĩ anh sẽ không nói gì nữa, anh đột nhiên thốt ra một câu, giọng nói trầm thấp như đang kìm nén cái gì đó.

Cô không trả lời.

Anh cũng không nói nữa.

Không biết có phải ảo giác của cô hay không, bình minh ngày hôm đó tới đặc biệt sớm.

Sau đó mỗi buổi tối anh đều sẽ có cách dụ dỗ cô mở miệng, mặc dù chỉ là mắng một câu, cũng sẽ đổi được nụ cười ấm áp của anh.

“Cô muốn vào đây ngồi không? Nói chuyện như này tôi có hơi………mệt mỏi.” Giọng nói của anh mỗi ngày đều yếu đi, dường như tính mạng đang dần trôi đi.

Cô trầm mặc một lúc lâu, vào lúc anh nghĩ cô sẽ từ chối, cô rời khỏi đu dây.

Trong phòng bệnh, gần ngọn đèn hành lang, cô lần đầu tiên thấy rõ hình dáng anh.

Bởi vì ngã bệnh, khuôn mặt vốn tuấn tú trở nên gầy yếu quá mức, xương gò má dường như đâm thủng lớp da, ánh mắt hoa đào vốn dĩ phải phong lưu phóng khoáng lại tràn đầy bóng mờ mệt mỏi. Chỉ có lúc anh cười, mới mơ hồ có thể thấy được vẻ thảnh thơi hào phóng ban đầu.

“Cô vì sao không ngủ được?” Anh hỏi cô, có chút hiếu kì.

Giọng điệu của cô vẫn đều đều cứng nhắc như cũ, nhưng mồm miệng lại lanh lợi hơn rất nhiều: “Anh vì sao không ngủ được?”

Trên mặt anh nở nụ cười tươi tắn, trong veo lại cô đơn, tay anh đặt trên ngực trái: “Tôi sợ. Sợ ngủ rồi, nó sẽ không đập nữa.”

“Chết không phải rất tốt sao?” giọng điệu cô bằng phẳng không chút tình cảm, nói ra suy nghĩ của mình. Cô luôn hi vọng, có thể ngủ một giấc không tỉnh lại, không cần phải đờ đẫn ngơ ngẩn đối mặt với đêm tối vô tận. Không cần phải ngây ngốc trải qua thời gian dài dằng dặc không chút ý nghĩa.

“Không tốt.” Đôi mắt hoa đào ấm áp của anh đối diện với con ngươi đen thẫm trong trẻo nhưng lạnh lùng như hòn đá của cô, “Không tốt chút nào.”

“Sống có gì tốt?” Cô không nghĩ ra được, hoang mang mờ mịt hỏi.

“Còn sống, ” ngón tay gầy yếu của anh vươn tới chạm vào di động ở bên cạnh, miệng nở một nụ cười ấm áp, dường như nghĩ tới người nào đó khiến anh thất vui vẻ, “Là có thể thấy cô ấy hạnh phúc hay bất hạnh.”

Cô nhìn theo động tác của anh tới cái di động, lúc trược khi không nói chuyện với anh, cô đã vô tình thấy vài lần, người bệnh trong phòng bệnh này, nửa đêm thường xuyên nhìn di động ngẩn người: “Cô ấy là ai?”

“Là người ở trong này.” Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực.

“Cái người có giọng nói giống tôi kia sao?” Cô thấy anh mỉm cười gật đầu, “Cô ấy vì sao không đến thăm anh?” Cô nói chuyên càng ngày càng trôi chảy.

Anh chậm rãi lắc đầu, tiếng nói rất chậm: “Cô ấy không biết tôi ở đây.” Nói xong liền quay đầu về phía cửa sổ, trầm mặc hồi lâu mới thản nhiê lên tiếng: “Hơn nữa ở nơi đó của cô ấy cũng không phải tôi.”

“Vậy anh muốn thấy cô ấy hạnh phúc hay bất hạnh?”

“Hạnh phúc.” Anh không hề chần chờ ngay lập tức trả lời.

“Cho dù cô ấy hạnh phúc bên người khác?”

“Cho dù cô ấy hạnh phúc bên người khác.” Không chút do dự.

Sau vài giây yên lặng, cô nhẹ nhàng chầm chậm nhưng nghiêm túc cất tiếng nói: “Được. Nếu anh chết, tôi sẽ giúp anh nhìn xem cô ấy hạnh phúc hay bất hạnh.”

Anh nở nụ cười sáng lạn hơn cả ánh mặt trời, sau đó, cầm tay cô, viết vào trong lòng bàn tay cô một cái tên.

Không nhớ lại qua mấy ngày, cô sớm đã không còn khái niệm thời gian. Chỉ biết có một ngày, cô đẩy cửa phòng bệnh của người kia ra, phát hiện bên trong trống rỗng. Ngay lúc đó cô cũng không có cảm giác đặc biệt gì, chỉ cứ thế ngồi trở lại đu dây.

Ngày hôm sau, có người đem tới cho cô một cái di động.

Cũng chính vào ngày đó, cô bắt đầu chủ động phối hợp trị liệu với bệnh viện.

Đợi tới khi cô khôi phục cảm xúc đối với cái chết của người khác, đã là chuyện thật lâu thật lâu về sau.

=========

[39] SK-II: tên một loại mỹ phẩm.