Ánh Sáng Nhạt - Nhất Hô Nhất Hấp

Chương 9: Khu nghỉ dưỡng




Khu nghỉ dưỡng nằm trên một ngọn núi bên ngoài thành phố, lái xe đến đó mất khoảng hai giờ. Sau khi lên xe, Già Nghệ với Giang Từ đã ăn hết bánh mì và bánh ngọt trong túi, đồng thời không quên nhét một cái bánh mì tròn cho Liêu Kiêu Lâm – người chỉ uống cà phê vào buổi sáng.

Thấy hai người bọn họ đều đã ăn no, Liêu Kiêu Lâm cũng không dừng lại mua bữa sáng cho họ mà trực tiếp lái xe đến khu nghỉ dưỡng suối nước nóng.

Nhà cao tầng ngoài cửa sổ dần dần biến mất thay vào đó là cây cối xanh thẫm dưới màn sương giá, đã nhiều năm rồi Già Nghệ không tới ngoại thành, bây giờ cô đang chăm chú nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Giang Từ cũng đang thao thao bất tuyệt giải thích những câu chuyện thú vị ở trường học. Liêu Kiêu Lâm chuyên tâm lái xe, thỉnh thoảng lại xen vào cuộc trò chuyện của họ. Già Nghệ đột nhiên cảm thấy khoảnh khắc này thật đẹp, điều hòa trong xe và bình sữa nóng trên tay như sưởi ấm trái tim cô, rõ ràng là chưa đến khu nghỉ dưỡng, nhưng Già Nghệ đã cảm thấy thư thái rồi.

Lái xe vòng qua đường núi khoảng nửa giờ, phía trước xuất hiện một khu nghỉ dưỡng xinh đẹp, được thiết kế theo phong cách cổ kính, rất đơn giản và tao nhã. Sương mù trên núi rất dày, cùng hơi nóng từ các suối nước nóng lớn nhỏ tỏa ra khiến ta cảm giác như lạc vào chốn thần tiên.

Bên ngoài khu nghỉ dưỡng đã có hai ba chiếc ô tô đậu, bởi vì ít người, cho nên mọi người trực tiếp đậu xe ở cửa. Nhưng không có ngoại lệ, tất cả đều là xe hạng sang hàng đầu.

Già Nghệ bước vào sảnh chính theo sau là Liêu Kiêu Lâm và Giang Từ. Nhìn thấy năm sáu thanh niên nam nữ đang uống trà nói chuyện, Già Nghệ nhận ra Liêu Khả Nhiên đã nhuộm tóc thành màu đỏ. Cô ấy đang trò chuyện với Trần Dật Trạch, bị chọc cười đến nỗi cong eo, dựa vào người con trai bên cạnh, chắc là bạn trai của cô ấy. Những người trong sảnh nhìn thấy bọn họ tới đều nhiệt tình tiếp đón, Già Nghệ cũng mỉm cười bước tới chào hỏi.

Liêu Khả Nhiên nhiệt tình kéo tay Già Nghệ, lấy hành lý trên tay Già Nghệ đưa cho bạn trai cô kế bên, tiếp đón bọn họ lên lầu vào phòng để hành lý. Phòng của Già Nghệ ở giữa Liêu Kiêu Lâm và Giang Từ, đối diện là phòng của Liêu Khả Nhiên và bạn trai cô ấy. Phòng trang trí rất tao nhã và tinh xảo, dọn dẹp cũng rất sạch sẽ, ánh đèn ấm áp, bộ chăn ga gối đệm trắng như tuyết, giấy dán tường trang nhã, tổng thể đều mang đến cho người ta cảm giác êm ái và thoải mái. Đẩy cửa thông gió ra, bên ngoài là dãy núi non trùng điệp cùng với rừng cây xanh ngát, gió lạnh phả vào mặt nhưng lại thấy nhẹ nhàng, mát mẻ.

Liêu Khả Nhiên đứng ở cửa nhìn cô gái nhỏ ngày thường có hơi yên tĩnh bây giờ lại đang cao hứng ló đầu ra ngoài của cổ, cô không nhịn được bật cười, vui vẻ nói với Già Nghệ: “Em nghỉ ngơi một lúc đi, nếu trong phòng thiếu cái gì có thể gọi cho quầy lễ tân, sẽ có người mang lên. Cơm trưa đang chuẩn bị, lát nữa chị lên gọi các em.” Già Nghệ gật đầu cảm ơn cô ấy.

Sau khi Liêu Khả Nhiên rời đi, Già Nghệ đi một vòng quanh phòng, phát hiện những đồ dùng cần thiết hàng ngày trong phòng đều rất đầy đủ, không cần tự mình chuẩn bị bất cứ thứ gì. Một lúc sau, Giang Từ mang theo rất nhiều đồ ăn vặt tới chơi, hai người thong thả nằm trên chiếc giường rộng rãi thoải mái bắt đầu tán gẫu.

Giang Từ thở dài nói: “Nơi này về sau nhất định sẽ là khu nghỉ dưỡng cao cấp nhất Lục Thành. Nghe nói mua ngọn núi này cũng phải mấy chục triệu, huống chi là xây dựng.”

Danh: Mấy chục triệu nhân dân tệ thì phải ó

Già Nghệ nhắm mắt nghỉ ngơi, đáp lại: “Lúc nãy cậu nói nơi này là do chị Khả Nhiên và bạn trai đầu tư?”

Giang Từ trả lời: “Nói là vậy, lúc đầu hai người bọn họ chỉ nảy ra ý tưởng này thôi, tiền chủ yếu là do chú và dì của mình trả, mối quan hệ giữa giấy chứng nhận cũng là cậu mình làm, chính anh Kiêu và bố anh ấy đã giúp nó thông qua. Nhưng thỉnh thoảng chị Nhiên và bạn trai vẫn bay về để giám sát công việc, năm nay họ sẽ chính thức tiếp quản vận hành khu nghỉ dưỡng sau khi tốt nghiệp.”

Già Nghệ hỏi: “Bạn trai của chị Khả Nhiên trông rất trầm, thật không giống chị Khả Nhiên.”

Giang Từ cười và trả lời: “Đúng vậy, anh Ngạn là một người rất lịch sự. Cậu có thể thấy rằng ngay cả anh Kiêu cũng nói chuyện với anh ấy một

cách nghiêm túc. Anh ấy là bạn đại học của chị Khả Nhiên.”

Giang Từ nhỏ giọng, cúi người lại gần nói: “Hoàn cảnh gia đình anh Ngạn kém hơn chị Khả Nhiên, nhưng tình cảm của hai người bọn họ rất tốt, anh Ngạn đối xử với chị Khả Nhiên cũng cực kỳ tốt. Chú dì mình đã phản đối mấy năm mà không có kết quả, bây giờ dường như hai người đang dần chấp nhận hiện thực này.”

Giang Từ nói xong bật cười, lại thở dài nói: “Tuy rằng môn đăng hộ đối rất quan trọng nhưng để gặp một người bình đẳng về tinh thần với bạn còn khó hơn gấp vạn lần.”

Già Nghệ mở mắt ra, nhìn Giang Từ bên cạnh, mở miệng, đang định nói gì đó thì lại bị tiếng gõ cửa nhịp nhàng cắt ngang, giọng nói trầm thấp và từ tính của Liêu Kiêu Lân từ ngoài cửa truyền: “Cơm trưa được rồi, chuẩn bị xuống lầu ăn cơm đi.”

Lúc ăn cơm, Già Nghệ mới chính thức gặp mặt những người bạn đồng hành khác, Trong số đó, hai cô gái sành điệu và một chàng trai có dáng vẻ trắng trẻo, cực kỳ thanh tú là bạn thời đại học của Liêu Khả Nhiên và anh Ngạn. Trần Dật Trạch và người con trai có vẻ ngoài cường tráng khác được Liêu Kiêu Lâm mới tới, họ đều là bạn tốt đã nhiều năm. Tuổi tác giữa mọi người không kém nhau mấy, không ngần ngại mở lời pha trò, bầu không khí bỗng chốc trở nên sôi động hẳn.

Các món ăn buổi trưa khẩu vị khá tươi ngon, tổng thể tương tối thanh đạm nhưng hình thức và hương vị đều thuộc loại bậc nhất. Rau cải tươi mát ngon miệng, thịt gà chắc nịch đậm đà, cốt súp đầy đủ vị ngon trăm phần trăm. Già Nghệ cảm thấy bản thân hình như ăn quá nhiều, bụng phẳng lì hơi phồng lên, may mà áo Hoodie rộng thùng thình nên không bị chú ý.

Buổi chiều đầu tiên là sắp xếp cho mọi người đi dạo chung quanh khu nghỉ dưỡng, sau đó lại quay về ngâm mình trong suối nước nóng. Trên núi, sương mù dày đặc, đường đi cũng ẩm ướt, mặc dù các bậc thang được thiết kế đặc biệt gồ ghề, tránh trơn trượt nhưng mọi người vẫn cẩn thận bước đi.

Già Nghệ mặc một chiếc áo lông vũ rất dày, cơm trưa ăn quá no, bây giờ mới cảm thấy buồn ngủ, chậm rãi đi theo phía sau đội ngũ. Khi bắt đầu rẽ, Già Nghệ không cẩn thận dẫm phải bãi bùn trơn trượt đã bị mọi người giẫm lên, loạng choạng suýt đụng phải một cái cây, cơn buồn ngủ cũng lập tức biến mất.

Liêu Kiêu Lâm ở phía sau nhìn thấy, sải bước tới trước mặt Già Nghệ, nắm lấy cánh tay gầy gò của Già Nghệ, nhỏ giọng nói một câu: “Đi theo bước chân của anh.” Hành động đột ngột xảy ra khiến tim Già Nghệ đập nhanh hơn, nhất là khi anh chạm vào cánh tay của bản thân. Mặc dù không thể cảm nhận được độ ấm của lòng bàn tay anh cách quần áo nhưng Già Nghệ cảm thấy từng luồng khí nóng không ngừng xông thẳng vào mặt. Già Nghệ đi theo chân Liêu Kiêu Lâm từng bước, quả nhiên con đường phía sau trở nên dễ dàng hơn, cứ như vậy bị anh nắm tay đi đến cuối lộ trình. Mãi cho đến khi kết thúc chặng đường, quay trở lại bãi đất bằng phẳng bên ngoài cổng phụ của khu nghỉ dưỡng, Liêu Kiêu Lâm mới buông tay.