Ánh Sáng Nhạt - Nhất Hô Nhất Hấp

Chương 3: Trở lại trường học




Trong vài phút cuối, Già Nghệ gần như nhìn chằm chằm đồng hồ, hình như tiệm còn vài ba vị khách, cô rửa sạch, lau chùi ít bát đĩa cuối cùng xếp vào tủ. Cởi tạp dề xuống, Già Nghệ cầm áo khoác, chào đồng nghiệp ở lại đóng cửa tiệm rồi chạy lon ton ra khỏi quán cà phê. Vừa bước ra đường, cô đã nhìn thấy Liêu Kiêu Lâm tựa vào chiếc Bentley cầm di

động đang gọi điện thoại, trên tay kẹp nửa điếu thuốc. Già Nghệ hơi do dự, không biết có nên bước tiếp hay không. Liêu Kiêu Lâm ngẩng đầu thấy cô gái nhỏ cầm áo khoác đen nhìn anh, đưa tay vẫy vẫy cô, bấy giờ cô mới chậm rãi bước tới. Liêu Kiêu Lâm vòng qua bên kia xe giúp Già Nghệ mở cửa, cô nghe thấy tiếng anh nói với bên kia di động: “Con đã biết, cuối tuần này con sẽ về. Cứ như vậy đi, con muốn lái xe. Vâng, không uống rượu, con cúp đây.”

Xe chậm rãi đi vào đại lộ, bên trong xe thật yên tĩnh, Liêu Kiêu Lâm bật nhạc lên, một khúc dương cầm nhẹ nhàng, yển chuyển truyền ra. Cuối cùng vẫn là Liêu Kiêu Lâm phá vỡ sự trầm mặc: “Chớp mắt cô gái bé nhỏ ngày ấy đã trưởng thành rồi.” Già Nghệ nhìn anh cười, nói: “Anh trở về nước từ khi nào vậy? Lần trước em đến Đại học Tây tìm Giang Từ, không thấy cậu ấy nói anh quay về.” Xe dừng lại ở đèn đỏ, Liêu Kiêu Lâm nhịp nhàng đánh tay lái: “Tháng trước về, anh không có nói cho nhiều người biết, cũng đã lâu chưa thấy tên thằng nhóc thối kia.” Đèn xanh sáng lên, chiếc xe tiếp tục di chuyển về phía trước, không gian lại trở nên yên tĩnh. Một lát sau, Già Nghệ mới nhỏ nhẹ nói: “Vậy lần này anh trở về ở bao lâu?” Cô không dám nhìn anh, cũng không biết chính mình muốn câu trả lời như thế nào. Liêu Kiêu Lâm bật cười: “Có lẽ lần này trở về liền không đi nữa. Như thế nào? Sợ anh làm phiền em sao?”

“Không có! Sẽ không phiền!” Già Nghệ vội vàng giải thích. Liêu Kiêu Lâm khẽ cười, đưa tay xoa đầu cô: “Anh trở về bảo vệ hai đứa.”

Lát sau, Liêu Kiêu Lâm hỏi Già Nghệ về cuộc sống đại học và việc học tập của cô. Buổi tối xe trên đường cũng không nhiều, mọi hôm cô cảm thấy đường về trường khá xa nhưng hôm nay chưa gì đã nhìn thấy cổng trường ngay trước mặt. Liêu Kiêu Lâm cận thận đỗ xe ở dưới ký túc xá nữ dưới sự chỉ dẫn của Già Nghệ, vào lúc cô cởi dây thắt an toàn, anh hỏi cô điện thoại di động, tự mình gọi qua, sau đó đưa điện thoại lại cho Già Nghệ, “Đây là số của anh, về sau có việc cần liên lạc, trực tiếp gọi cho anh là được.” Già Nghệ nhận di động, gật đầu. Trước khi mở cửa xe, cô đột nhiên xoay người, hướng tới người đàn ông đang dựa ở ghế phụ, hỏi vấn đề cô đã kìm nén suốt chặng đường, “Chị gái ngồi cùng anh buổi tối hôm nay là bạn gái của anh sao?” Liêu Kiêu Lâm cười nhạt, cơ thể tựa vào ghế ngồi, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm Già Nghệ, nói: “Không phải, anh còn chưa có năng lực ấy, đi vào nhanh đi.” Bỗng nhiên Già Nghệ cảm thấy trong lòng nhẹ rất nhiều, nhẹ nhàng mà mở cửa xe, hướng tới Liêu Kiêu Lâm vẫy vẫy tay, đèn đường chiếu vào nửa khuôn mặt anh, Liêu Kiêu Lâm nhìn cô gái nhỏ gật đầu chào rồi nhìn Già Nghệ bước vào ký túc xá mới khởi động xe rời đi.

Chờ Già Nghệ rửa mặt xong là 11 giờ, trước khi bước vào phòng tắm, cô đã gửi một tin nhắn cho Giang Từ, “Hôm nay tớ nhìn thấy anh Kiêu ở tiệm cà phê, anh ấy đã về nước.” Phơi xong quần áo cô cầm điện thoại lên, Giang Từ đã nhắn qua vài câu: “Thật trùng hợp! Tớ còn chưa nhìn thấy anh ấy.”

“Về nước liền vội vã hay gì mà cả bóng người đều không thấy.”

“Nghe nói ở bệnh viện có hạng mục gì đó, mấy ngày trước tớ mới biết được anh ấy trở về.”

“Không biết anh ấy ở lại bao lâu, phỏng chừng thời gian sắp tới sẽ ở lại trong nước.”

“Cuối tuần về nhà ăn cơm, hẳn là có thể nhìn thấy.”…….

Già Nghệ đọc từng dòng tin nhắn, lại yên lặng ở dòng cuối cùng mà Giang Từ gửi từ 5 phút: “Tiểu Thất, cậu còn yêu thầm anh Kiêu không?” Già Nghệ nhìn chằm chằm tin nhắn này thật lâu, lại phát hiện bản thân không thể trả lời câu hỏi này.

Thời niên thiếu của Liêu Kiêu Lâm quá chói lọi, không chỉ có diện mạo xuất chúng mà thành tích còn vô cùng xuất sắc, gia cảnh cũng tốt nhất Lục Thành, nhưng cách hành xử của anh ấy vô cùng thấp kém. Già Nghệ nhỏ hơn anh vài tuổi, cô vẫn nghe được sự tích của anh từ gia đình và bạn bè. Tuy rằng Liêu Kiêu Lâm đối người ngoài luôn là dáng vẻ xa cách, nhưng anh đối xử rất tốt với hai tiểu quỷ nhỏ thích bám theo anh, thường xuyên mang bọn họ đi chơi điện tử, cho bọn chúng đồ ăn vặt. Chỉ khi chúng làm phiền vào lúc bận, anh mới khóa cửa ở một mình trong một thời gian dài.

Lần đầu tiên nhìn thấy Liêu Kiêu Lâm là khi tiểu học, Già Nghệ vừa làm xong bài thi, cảm thấy cả người như bị ép khô, quá buồn ngủ. Giang Từ vẫn đang vẽ tranh ở ban công, Già Nghệ liền ngủ thiếp trên ghế sô pha trong phòng khách. Chờ đến khi Già Nghệ tỉnh giấc, bên ngoài sắc trời đã hơi tối. Già Nghệ nhanh chóng ngồi dậy, nghĩ phải về nhà ăn cơm, cầm lấy cặp sách, bước ra mở cửa. Vừa ngủ dậy đầu hơi choáng váng, đặt trên sàn nhà còn hơi mềm mụp, Già Nghệ chuyên chú nhìn chân mình, vừa ngẩng đầu lập tức đụng phải Liêu Kiêu Lâm vừa tiến vào phòng khách. Va chạm quá mạnh, Già Nghệ không kiểm soát được cơ thể, người bị nghiêng về một phía, thiếu chút va vào chậu hoa trên kệ, vào lúc người sắp ngã xuống, cánh tay bị lực bàn tay mạnh mẽ của anh nắm lấy, Liêu Kiêu Lâm dùng sức kéo, Già Nghệ nhào vào trong lòng ngực anh. Chậu hoa lại không may mắn thoát khỏi, đập mạnh rơi xuống

đất. Già Nghệ bị hoảng sợ, nhảy ra khỏi lồng ngực Liêu Kiêu Lâm, nhìn chiếc chậu bị bể nát đầy đất, chân tay luống cuống đứng ngẩn người ra. Liêu Kiêu Lâm liếc mắt nhìn chậu cây, sau đó lại nhìn cô gái nhỏ chịu kinh hách mà sợ hãi. Anh kéo cô bé đến bên cạnh mình, tránh xa những mảnh vỡ và hỏi: “Em không sao chứ?” Cô gái nhỏ lắc đầu, cắn môi nhìn đống hỗn độn trên mặt đất. Dì giúp việc đang nấu ăn trong nhà bếp, nghe thấy tiếng động lớn liền vội vã chạy tới. Liêu Kiêu Lâm nhìn cô gái nhỏ hơi hoảng loạn, liền nhân cơ hội đưa cô ra ngoài, nói với dì giúp việc đang bước tới: “Chỗ rẽ đèn quá mờ, con không cẩn thận đụng vào chậu hoa, một lúc nữa con sẽ giải thích với cô.” Dì giúp việc gật gật đầu, xoay người đi lấy chổi dọn dẹp. Lúc này, Giang Từ cũng từ ban công đi đến, nhìn thấy Liêu Kiêu Lâm, có chút kinh ngạc, hỏi: “Anh, anh tới từ khi nào?”. Liêu Kiêu Lâm giơ quyển sách trên tay lên, đáp: “Vừa đến, tới nhà trả cậu sách.” Anh chỉ chỉ Già Nghệ đứng ở cửa, tiếp tục nói: “Bạn của cậu hình như muốn về, cậu tiễn cô ấy đi.” Nói xong, anh quay đầu nháy mắt với Già Nghệ, rồi bước về phía thư phòng.

Sau Già Nghệ dần dần mới biết Liêu Kiêu Lâm qua lời kể của Giang Từ. Cha mẹ anh đều làm kinh doanh, mẹ anh mở chuỗi nhà hàng cao cấp, cha anh phụ trách ngành sản xuất dược liệu của gia đình, bận rộn không thể quản lí được anh. Liêu Kiêu Lâm từ nhỏ đã ở với ông bà nội, cuối tuần cha mẹ anh mới đón về. Ba mẹ Giang Từ đều là giáo viên đại học, trong nhà có rất nhiều loại sách, dì giúp việc nhà Giang Từ cũng nấu ăn rất ngon nên Liêu Kiêu Lâm cũng thường xuyên đến đây ở.

Tình cảm Già Nghệ đối Liêu Kiêu Lâm dường như rất phức tạp, là con một trong gia đình, cô luôn khao khát có một người anh trai, nhưng cô cũng có sự ngưỡng mộ, thầm thích anh như bao cô gái khác, đặc biệt là lúc anh luôn mang bọn họ đi chơi, sẵn sàng mua cho bọn cô một đống đồ ăn vặt, cũng có thể giải đáp những vấn đề trong bài kiểm tra của bọn họ trong một thời gian ngắn…. Ở những ngày đó, được đến nhà Giang Từ trở thành niềm hạnh phúc nhất của cô, tuy rằng không phải mỗi lần đến là có thể gặp Liêu Kiêu Lâm, nhưng cô lại luôn phá lệ chú ý đến ngày đó trang điểm, cũng không dám mong chờ quá nhiều, nhưng trong lòng vẫn luôn có sự hy vọng tràn trề, như có thêm niềm vui mới trong cuộc sống.