Ánh Sáng Nhạt - Nhất Hô Nhất Hấp

Chương 26: Khoảng cách




Mấy ngày tiếp theo, Già Nghệ có hơi không khỏe, kể cả bạn học cũng để ý thấy tâm sự nặng nề của cô, nửa đùa nửa thật nói: “Già Nghệ cậu vẫn ổn chứ, đã xảy ra chuyện gì à? Liên quan đến bạn trai thần bí của cậu sao?” Già Nghệ không biết nên giải thích thế nào với bọn họ, chỉ có thể cười nói gần đây quá nhiều bài tập, nên hơi mệt.

Buổi tối sau khi tan học, Già Nghệ gọi điện với Liêu Kiêu Lâm trên đường đi. Đã 10 giờ tối, Liêu Kiêu Lâm cũng vừa kết thúc hội nghị, giọng nói nghe điện thoại của anh rất.

“Đúng rồi, Già Nghệ, sáng mẹ anh gọi bảo rằng thứ bảy sẽ tổ chức một bữa tiệc BBQ nhỏ ngoài trời, sẽ mời một vài người bạn thân thuộc, bà ấy bảo anh đưa em đến, ” Liêu Kiêu Lâm dừng một lúc, không nghe thấy tiếng trả lời của Già Nghệ thì nói tiếp, “Thứ bảy em có rảnh không?”

Đầu óc Già Nghệ hơi hỗn loạn, đây được xem như là chính thức ra mắt người lớn sao? Còn rất nhiều bạn bè nhà bọn họ nữa.

“Tiểu Thất, em có nghe thấy không?”

“Thứ bảy em có ca làm.” Già Nghệ nhẹ nhàng nói. “Có thể xin nghỉ không?”

“Ừ, cũng có thể…”

Phản ứng của Già Nghệ khiến Liêu Kiêu Lâm hơi bất ngờ, anh cho rằng cô gái nhỏ sẽ sợ người lạ: “Không nhiều người lắm đâu, cả nhà Giang Từ cũng sẽ đến.”

“Chị Tư Duyệt cũng đi sao?”

Chân mày Liêu Kiêu Lâm nhíu lại, âm lượng không kiểm soát được mà tăng cao: “Cô ta có đi hay không thì liên quan gì?”

Già Nghệ nhận ra giọng điệu anh biến đổi, vội vàng nói: “Không sao, em chỉ hỏi một chút thôi.”

Hai người lại lặng im, làm việc cường độ cao liên tục mấy ngày khiến Liêu Kiêu Lâm đã thấm mệt, Già Nghệ vẫn luôn muốn nói lại thôi, lúc này có người gõ cửa phòng làm việc anh, Liêu Kiêu Lâm nói một câu vào điện thoại: “Nếu em đã không muốn thì chúng ta không đi, anh còn có việc, cúp trước.”

Sau khi cúp điện thoại, Già Nghệ bỗng thấy khó chịu, tim như bị hung hăng bóp chặt. Dù Liêu Kiêu Lâm đối xử với cô rất tốt, nhưng đi đặt kế bên khoảng cách giữa hai người không thể xem nhẹ, Già Nghệ không hiểu tại sao mình không thể giữ được chút thẳng thắn nào khi ở trước mặt Liêu Kiêu Lâm, như một con rùa đen vậy, gặp chút thất bại đã lập tức thu mình vào mai. Dưới ánh đèn vàng mờ mịt của đèn đường, không ai để ý đến giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt Già nghệ, cô bỗng nghĩ đến lần phát huy thất thường vào kỳ thi cuối cùng trước khi tốt nghiệp cao trung, lúc ấy cô cũng vừa đi vừa khóc một mình về ký túc xá, không có người tâm sự, không có người an ủi. Hiện tại Già Nghệ rất hy vọng ba mẹ vẫn còn bên cạnh mình, hy vọng có người có thể nói với cô rằng sẽ không sao đâu.

Buổi sáng Liêu Kiêu Lâm mở mắt dậy, nhìn chăm chú trần nhà trên đỉnh đầu, không ngừng nhớ lại cuộc nói chuyện tối hôm qua cùng Già Nghệ, hơi lo lắng có phải giọng điệu mình không tốt lắm hay không, cô gái nhỏ không liên lạc lại với mình, anh cũng không biết phải nói cô thế nào. Già Nghệ không phải cô gái nhỏ mọn, nhưng dường như cô lo lắng rất nhiều trong mối quan hệ của bọn họ, không thể cho Già Nghệ đủ cảm giác an toàn cũng khiến anh cảm thấy hơi ủ rũ. Mỗi khi Liêu Kiêu Lâm bắt đầu một mối quan hệ tình cảm thì không do dự quá nhiều, tình cảm có bắt đầu cũng có kết thúc, mỗi một mối quan hệ yêu đương bình đẳng đều phải cân nhắc đến cảm nhận đôi bên, dù giữa mối quan hệ có ngọt ngào đến mấy, chỉ cần một bên cảm thấy không thể nào tiếp tục thì nên kết thúc. Ở bên Già Nghệ cũng vậy, tuy đối phương là cô gái nhỏ mình đã

chứng kiến quá trình lớn lên, nhưng đây cũng là tình cảm giữa người trưởng thành. Liêu Kiêu Lâm không cảm thấy tuổi tác là nguyên nhân lớn nhất, song lần này anh thật sự rất muốn bảo vệ mối quan hệ này, hy vọng cô gái nhỏ sẽ luôn ở lại bên cạnh mình. Liêu Kiêu Lâm thở dài nặng nề, phải làm sao để cô biết được tâm ý của mình đây? Quan trọng hơn là cô có cảm giác giống mình không?

Thứ sáu sau khi tan học, Già Nghệ về ký túc xá dọn dẹp đồ đạc rồi lên tàu điện ngầm. Trên đường cô vẫn luôn nghĩ rằng khi gặp Liêu Kiêu Lâm phải nói thế nào, cuộc nói chuyện cùng Giang Từ vào buổi trưa vẫn quanh quẩn trong đầu.

Khi nhận được điện thoại của Già Nghệ, Giang Từ cảm thấy hơi ngoài ý muốn, trong điện thoại Già Nghệ nói mình sẽ đến buổi tụ tập thứ bảy, gọi điện hỏi Giang Từ xem trong trường hợp này nên mặc quần áo gì thì phù hợp. Giang Từ đùa giỡn nói: “Sao cậu không hỏi anh Kiêu thế? Tuy gu thẩm mỹ tớ tương đối ổn nhưng cuối cùng thẩm mỹ trực nam của anh ấy vẫn ảnh hưởng đến cậu mà.” Già Nghệ đối diện bỗng im lặng. Giang Từ thu lại nụ cười: “Cậu và anh Kiêu không có chuyện gì đấy chứ.”

Chợt nghe Già Nghệ thở dài, giọng nói hơi nặng nề: “Tớ chọc giận anh ấy.”

“Không thể nào, tính tình cậu tốt như vậy, có thể chọc anh ấy nổi nóng ư?”

“Tớ hơi sợ cuộc tụ tập thứ bảy, sẽ gặp chú dì, còn có nhiều người khác nữa.”

“Sao Già Nghệ phải sợ? Con người cậu mợ vô cùng tốt, bọn họ vẫn luôn thích cậu mà.”

“Nhưng hiện tại không giống, tớ và anh Kiêu ở bên nhau, ” Giọng nói Già Nghệ đột nhiên hơi nghẹn ngào, “Tớ lo rằng mọi người sẽ cảm thấy bọn tớ không hợp, hoàn cảnh gia đình tớ quá thua kém anh Kiêu, tớ cũng không thể giúp đỡ sự nghiệp của anh ấy…”

“Tiểu Thất.” Giang Từ ngắt lời cô, “Tất cả những điều này đều không địch lại nổi sự thật anh Kiêu thích cậu đâu.”

“Tớ cũng rất thích anh ấy, nhưng có lúc lo rằng mình thích quá nhiều rồi cũng sợ mất đi.”

“Vậy phải tranh thủ cơ hội đi, tớ cảm thấy anh Kiêu thật sự thích cậu, cho đến bây giờ anh ấy chưa bao giờ dây dưa trong chuyện tình cảm, chắc chắn anh ấy muốn ở bên cậu, ” Giang Từ dừng một chút, “Tuy

chúng ta vẫn luôn nói dù cho kết quả có thế nào, hưởng thụ là đủ rồi, nhưng nếu tiểu Thất thật sự quan tâm, thì có thể cố gắng bảo vệ mối quan hệ này.”

Những ngày qua, Già Nghệ cũng nghĩ rất nhiều, song khi nghe được những suy nghĩ vẩn vơ ở trong lòng phát ra từ miệng Giang Từ, Già Nghệ cảm thấy hình như đã có thêm dũng khí bước tiếp.

“Tớ biết rồi, cảm ơn cậu, Giang Từ.”

“Đừng khách khí, Tiểu Thất. Tụ tập bình thường cũng rất tùy ý, Tiểu Thất đẹp như vậy, phối thế nào cũng hợp.”

Già Nghệ khẽ cười: “Vậy thứ bảy chúng ta gặp.”

Buổi tối, Liêu Kiêu Lâm và Trần Dật Trạch cùng ra khỏi cửa công ty, hai người vừa quyết định phương án dự trù cho quý tiếp theo, bây giờ đa hơi trễ, chuẩn bị tìm một chỗ ăn cơm. Liêu Kiêu Lâm sờ túi một cái, không có gì, thì nhìn về phía Trần Dật Trạch mà hỏi: “Có thuốc lá không?

Châm h.ộ một điếu đi.”

Sự chú ý của Trần Dật Trạch như bị thứ khác thu hút, không nhìn anh, mà dùng ngón tay chỉ về phía trước: “Cậu chắc chắn để cô gái nhỏ chờ tiếp?” Liêu Kiêu Lâm theo ngón tay cậu trông thấy bóng dáng bé gầy bên bồn hoa, cô gái nhỏ đã lâu không gặp ngồi ngoan ngoãn trên ghế đá, hình như đang ngẩn người, cũng không để ý bọn họ đi ra. Liêu Kiêu Lâm bỏ qua chàng trai bên cạnh, bước nhanh về phía Già Nghệ. Những ngày qua anh nhận ra dường như chính mình vẫn luôn kiểm soát hướng đi trong mối quan hệ này, Già Nghệ quá dịu dàng, nhưng không có nghĩa cô không có sự cân nhắc của riêng mình, thời gian cô gái nhỏ suy nghĩ thật kỹ, sau đó mới biểu đạt thái độ của mình. Liêu Kiêu Lâm cho rằng mình sẽ kiên trì thật lâu, nhưng giờ phút này khi thấy trễ như vậy mà cô gái nhỏ còn ở trước cửa công ty, bỗng thấy cô gái nhỏ không nói cũng không sao, vì cảm xúc nhung nhớ quá mãnh liệt, hiện tại chỉ muốn ôm lấy cô không màng nguyên tắc nào, làm dịu trái tim loạn nhịp mấy ngày qua.