Ánh Sáng Nhạt - Nhất Hô Nhất Hấp

Chương 14: Đêm giáng sinh




Vào tuần lễ Giáng Sinh, các tiệm cà phê thường rất bận rộn, trong tiệm tấp nập người đến uống cà phê và ăn đồ Tây.

Crystal cũng tận dụng bầu không khí của chương trình này để tung ra hàng loạt các món đồ ăn nhẹ đặc biệt nhân dịp Giáng sinh như cà phê, latte, bánh ngọt và gà rán. Bản thân lễ Giáng sinh dường như đã mang hương thơm nồng đậm của cà phê và hương vị ngọt ngào của bánh chocolate, rất nhiều khách hàng đến cửa hàng sẽ đóng gói sẽ đóng gói vài suất đồ ăn nhẹ để mang đi dù không có chỗ ngồi. Mọi người ai cũng muốn cảm nhận chút hơi ấm lễ hội giữa mùa đông lạnh giá.

Cả tuần nay, Già Nghệ đều ngồi tàu điện ngầm tới tiệm cà phê phụ giúp sau giờ học. Từ lúc vào tiệm đến tan làm, cô hầu như không có thời gian nghỉ ngơi, thậm chí còn phải thay phiên nhau đi vệ sinh.

Chị A Lâm cũng cảm thấy hơi ngại, nói trong khoảng thời gian này sẽ trả cho nhân viên cửa hàng gấp đôi tiền lương. Sau khi tan ca buổi tối, chị ấy còn bắt taxi cho các bạn nhỏ để đảm bảo mọi người về nhà an toàn, mọi người cũng không có quá nhiều lời phàn nàn, chăm chỉ pha đồ uống và chiêu đãi khách.

Một ngày sau bữa tiệc chào mừng người mới, Già Nghệ nhận được tin nhắn của Liêu Kiêu Lâm nói rằng anh sẽ sớm đi sang Mỹ, có thể rất khó để liên lạc với anh trong một khoảng thời gian tới. Già Nghệ hơi ngạc nhiên khi anh nói rõ lộ trình với mình, bọn họ bình thường không trò

chuyện nhiều. Sau khi trở về Trung Quốc, Liêu Kiêu Lâm mới đăng ký tài khoản Wechat, tên Wechat là Shawn – tên Tiếng anh của anh, vòng bạn bè trống trơn. Lúc đầu anh cũng không thèm đổi ảnh đại diện, rất lâu sau bạn bè phàn nàn anh mới đổi thành ảnh một chú chó, đó là con chó Akita mới được bố mẹ anh nuôi. Theo lời của Giang Từ, bởi vì Liêu Kiêu Lâm luôn không về nhà nên địa vị của anh ở nhà còn không bằng con chó nhỏ này.

Quả nhiên tuần kế tiếp, Già Nghệ cũng không hề nghe được tin về Liêu Kiêu Lâm, cuối tuần Giang Từ tới tìm cô để ăn tối, nói rằng việc anh đi Mỹ lần này là chuẩn bị sát nhập công ty vào công ty ở Mỹ, hy vọng rằng việc sát nhập này sẽ thu hút sự chú ý của Tổng thống vừa nhậm chức mà có thể thay đổi và giúp phát triển mở rộng thị trường, bởi vì dòng tiền vốn và chuỗi cung ứng hiện tại vẫn chưa đạt tiêu chuẩn, cho nên đành phải đi đường vòng thông qua nguồn kinh tế đến từ Mỹ. Chỉ cần sau buổi bầu cử, tổng thống mới nhậm chứ sẽ đưa ra hàng loạt biện pháp kích thích kinh tế, điều này sẽ ảnh hưởng đến thị trường chứng khoán rất nhiều, nhưng thời gian cũng hơi eo hẹp. Mặc dù Liêu Kiêu Lâm đã có những chuẩn bị thích hợp trước khi về nước, nhưng hiện tại thủ tục ở trên xảy ra một chút vấn đề cho nên bản thân anh phải tự bay sang Mỹ để xử lý.

Già Nghệ cúi đầu uống một ngụm nước trái cây, giả vờ không thèm để ý hỏi: “Vậy anh ấy có nói khi nào có thể trở về không?”

Giang Từ nhún vai tỏ vẻ không rõ, nhưng đột nhiên lại tới gần Già Nghệ một cách thần bí: “Có phải mùa hè sau kì tuyển sinh đại học, tớ đến Mỹ chơi một khoảng thời gian không. Lúc đó, anh Kiêu đang hẹn hò với một cô gái cùng lớp, chị gái kia cũng là người Lục Thành. Tớ sống cùng với anh Kiêu vài tuần ở Mỹ, bọn tớ thường đi chơi với nhau. Lần này, anh Kiêu đi New York, tối hôm qua tớ tìm được Instagram của chị gái kia, sau đó phát hiện…”

Giang Từ lấy điện thoại di động ra, lướt vài cái, chuyển sang giao diện Ins, hình ảnh đi kèm là món salad thịt bò, có thể thấy là ban đêm, ánh sáng tổng thể hơi ảm đạm, chiếc ly phản chiếu tia sáng, nhưng đồ ăn chỉ chiếm một phần. Góc bên phải của hình ảnh trông giống như bàn tay của một người đàn ông, khớp xương rõ ràng, các đốt ngón tay thon dài, cực kỳ đẹp. Phía dưới đi kèm với dòng trạng thái: Reunion night. (đêm hội ngộ) Nhìn liếc phía trên bên trái của bài tus, hình đại diện là một cô gái tóc ngắn, mặc áo tắm lửng và đeo kính râm nằm trên bãi biển, làn da

màu lúa mì khỏe mạnh, dáng người cũng rất đẹp, trông cũng xinh đẹp và gợi cảm.

Già Nghệ nhìn chằm chằm nó một hồi sau khi nó dời người trở về, Giang Từ bỏ điện thoại xuống, cười nói: “Ngày hôm qua tớ còn không để ý, là do chị Khả Nhiên gửi cho tớ, bàn tay này quá giống của anh Kiêu, chị Khả Nhiên còn có tinh thần buôn chuyện, thậm chí còn đi hỏi Jay – bạn học của anh Kiêu, bọn họ đã ăn ở nhà hàng này tối qua.

Giang Từ dùng đũa nghịch đồ ăn trong bát rồi nói: “Anh Kiêu và chị gái này từng là mối tình đầu của nhau, vẫn là cô gái theo đuổi anh Kiêu. Tớ cảm thấy mối quan hệ lúc ấy cũng khá tốt, nhưng họ đã chia tay trước khi tốt nghiệp. Ở bên nhau cũng chưa được 2 năm.”

Giang Từ liếc nhìn Già Nghệ ngồi đối diện không nói lời nào, thở dài nói: “Tiểu Thất, cuộc sống của anh Kiêu rất khác chúng ta. Những gì anh ấy đã trải qua, dù tình cảm hay những mặt khác đều phức tạp hơn nhiều, nhưng anh ấy là một người rất tốt và cũng có rất nhiều người thích anh ấy,” Giang Từ dừng lại một lúc, sau đó tiếp tục nói: ” Tớ nghĩ cậu có thể nói cho anh ấy biết suy nghĩ của cậu, như vậy cậu sẽ không phải tiếc nuối bất cứ điều gì.”

Già Nghệ im lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, quay đầu bắt gặp ánh mắt của Giang Từ, cực kỳ nghiêm túc nói: “Anh ấy cũng giống như cậu bây giờ, là anh em trong cuộc sống của tớ, tớ cũng rất mãn nguyện rồi, ở Lục Thành lại có thêm một người thân. Người yêu có thể chia lìa nhưng người thân sẽ mãi mãi là người thân. Tớ không muốn đánh mất mối quan hệ này. Nếu một ngày anh ấy được ở bên người con gái mà anh ấy thích, tớ sẽ rất vui cho anh ấy.”

Đêm Giáng Sinh hôm đó, Già Nghệ không có tiết vào buổi chiều, sau khi ăn trưa ở căng tin xong, cô thu dọn đồ đạc đơn giản rồi đi đến Crystal. Bởi vì là thời gian làm việc, buổi chiều cũng không có nhiều khách, nhưng buổi tối của hàng chắc chắn sẽ chật kín chỗ, cho nên phải sớm chuẩn bị trước. Vài cậu con trai đang sắp xếp lại bàn ăn, Già Nghệ và Hứa Mạn Đình cùng với một cô gái khác thì rửa sạch bộ đồ, chuẩn bị nguyên liệu nấu ở trong bếp.

Mấy ngày nay, Già Nghệ luôn cố gắng không nghĩ đến Liêu Kiêu Lâm và những cô gái anh đã từng thích và hẹn hò, Già Nghệ không thể làm lơ một sự thật rằng các cô gái kia không hề giống cô. Trong khoảng thời gian này luôn có quá nhiều mộng tưởng, va chạm với tình hình thực tế sẽ quá lạc lõng, nhưng khoảng cách thân thiết trước đây không thể sách

được với sự tàn khốc của khoảng cách thực tế hiện tại. Không nhận được bất cứ tin tức gì về anh, Già Nghệ lại cảm thấy cảm giác này càng chân thực hơn, như thể từ trước đến nay anh luôn tồn tại xa xôi và mơ hồ như vậy.

Sắp đến 12 giờ, cuối cùng thì quán cà phê cũng yên tĩnh, trong tiệm giống như đã trải qua một trận chiến ác liệt, nhân viên lúc này đang bận rộn thu dọn bãi chiến trường. Khi Hứa Mạn Đình bước ra khỏi căn phòng đơn giản được cải tạo thành phòng thay đồ thì Già Nghệ đang dùng giẻ lau lau vết dầu còn sót lại trên bàn ăn, cô vỗ vai Già Nghệ nói: “Già Nghệ, điện thoại của cậu vừa mới vang lên không bao lâu, Tiểu Vũ nói lúc nãy đã đổ chuông mấy lần, cậu xem có phải việc gì gấp không.” Bởi vì mệt mỏi, Già Nghệ cảm thấy đại não cũng hơi chậm chạp, phản ứng một hồi lâu mới gật gù, lấy tạp dề lau tay, bước về phòng thay quần áo.

Cầm lấy điện thoại, Già Nghệ ngạc nhiên nhận ra cuộc gọi là của Liêu Kiêu Lâm, gọi từ lúc 11 giờ, ít nhất cũng 6, 7 cuộc. Già Nghệ vội vàng gọi lại, chuông đổ hồi lâu vẫn không có người trả lời, Già Nghệ nắm điện thoại càng lúc càng chặt, tiếng bíp của điện thoại giống như cục đá từng tiếng đập vào tim cô. Đúng lúc Già Nghệ chuẩn bị bỏ cuộc thì điện thoạt đột nhiên được kết nối, khi nghe thấy âm thanh “xin chào” từ phía đối diện của người đàn ông, Già Nghệ đột nhiên muốn khóc.

Liêu Kiêu Lâm không ngờ rằng chuyến đến Mỹ lần này lại kéo dài tới như vậy. Sắp tới là ngày nghỉ, các cơ quan ban ngành chính phủ cũng sẽ lần lượt nghỉ lễ, Liêu Kiêu Lâm và các đối tác của anh đã chạy khắp nơi, tìm kiếm các mối quan hệ, cuối cùng thì mọi thủ tục đều hoàn thành tốt trước kỳ nghỉ Giáng Sinh. Kế hoạch ban đầu là về nước ngay sau khi mọi việc xong xuôi, nhưng vì thời tiết bão tuyết khắc nghiệt xuất hiện ở New York nên tất cả các chuyến bay bị hủy bỏ, chỉ có thể đặt vé vào sáng ngày 25.

Đêm Giáng Sinh hôm đó, Jay và bạn gái phải về nhà bố mẹ ở New Jersey để ăn Tết, Liêu Kiêu Lâm uyển chuyển từ chối lời mời nồng nhiệt của Jay. Trong những năm đại học, anh đã đến thăm nhà cậu ấy một lần vào lễ Tạ ơn. Jay xuất thân trong một gia đình đông con, vào dịp lễ trong nhà luôn rất náo nhiệt. Mặc dù rất nhớ món bánh hành tây nhân gà rán đặc biệt của mẹ Jay nhưng khoảng thời gian này quá bận, Liêu Kiêu Lâm chỉ muốn nghỉ ngơi trong khách sạn.

Ngủ đến hơn 10 giờ sáng, Liêu Kiêu Lâm gọi dịch vụ giao đồ ăn của khách sạn, sau khi ăn xong thì trời đã tắt. Ở New York tuyết rơi mấy lần

liên tiếp, thời tiết lúc nào cũng u ám và lạnh lẽo, lúc này ánh, bây giờ anh nắng mặt trời chói chang chiếu vào con phố trung tâm khiến nơi đây trở nên vô cùng đẹp, Liêu Kiêu Lâm quyết định ra ngoài đi dạo.

Cửa số hai bên đường phố được trang trí bằng những cây thông Noel xinh đẹp, trên cây tràn ngập ánh đèn rực rỡ, dưới gốc cây được bao quanh bởi những hộp quà nhiều màu sắc. Khi đi ngang qua một cửa hàng quà tặng, Liêu Kiêu Lâm vô tình liếc nhìn vào bên trong, đột nhiên nhìn thấy một chiếc hộp nhạc được đặt ở chính giữa quầy, chiếc hộp được mở, bên trên là một cô bé mặc máy múa ba lê đang chạm đất bằng một chân, uyển chuyển xoay người theo điệu Hồ Thiên Nga. Trong đầu Liêu Kiêu Lâm hiện ra dáng vẻ cô gái múa ba lê mà anh nhìn thấy vài tuần trước, cô bé trên chiếc hộp nhạc có đôi mắt to giống như cô ấy nhưng không đẹp bằng. Liêu Kiêu Lâm bước vào cửa hàng và hỏi xem hộp nhạc này có bán không, đây là một cửa hàng đồ cổ, kết cấu bên trong các món đồ vô cùng tinh xảo và có lịch sử rất lâu đời. Vật phẩm trong tiệm không hề rẻ, gia của chiếc hộp nhạc chiếm vị trí C trong khu trang trí này còn cao một cách kỳ quái, nhưng Liêu Kiêu Lâm lại không chút do dự mua nó từ tay chủ, trong đầu anh tràn đầy vẻ hạnh phúc của cô gái nhỏ khi nhìn thấy món quà này.

Trung tâm Rockefeller, nhân viên đang dựng sân khấu, tối nay sẽ tổ lễ thắp sáng cây thông Noel hàng năm, Liêu Kiêu Lâm mở điện thoại lên, bên Trung Quốc đã là đêm khuya, anh đột nhiên cũng muốn nhận một phần quà trước lễ Giáng Sinh.

“Có phải là anh Kiêu không? Em là Già Nghệ.” Khi nghe thấy giọng nói êm dịu của cô gái phát ra từ điện thoại, khóe miệng Liêu Tiểu Bắc bất giác nhếch lên.

“Anh đã gọi rất nhiều cuộc, nhưng em vẫn không nhận.” Liêu Kiêu Lâm nhẹ nhàng nói.

“Em đang giúp việc ở tiệm cà phê, không xem điện thoại, xin lỗi anh nhiều.” Già Nghệ ân hận nói.

Liêu Kiêu Lâm nhìn về phía cây thông Noel to lớn: “Tiểu Thất, ngày mai là lễ Giáng Sinh rồi, anh đang đứng cạnh cây thông Noel siêu lớn, dưới gốc cây cũng có rất nhiều quà,” Liêu Kiêu Lâm dừng lại một lúc rồi nói tiếp, “Anh cũng muốn có quà Giáng Sinh, Tiểu Thất có thể tặng cho anh không?” Liêu Kiêu Lâm ngạc nhiên phát hiện giọng nói của mình vậy mà lại mang theo phần làm nũng.

Già Nghệ bên đối diện cũng hơi giật mình, nhỏ giọng đáp: “Anh muốn quà gì nào?” Sau đó lại nghiêm túc nói thêm: “Anh muốn gì em sẽ mua cho anh.”

Tiếng cười trầm thấp của Liêu Kiêu Lâm truyền từ đầu bên kia điện thoại, một lúc sau mới nghe thấy anh chậm rãi nói: “Tiểu Thất có đồng ý làm món quà kia không?”

Trong nháy mắt, đầu óc Già Nghệ như pháo hoa nổ tung, cô không khỏi che miệng, trợn tròn mắt, không thể tin được những gì mình nghe thấy.

Qua một lúc lâu không nghe thấy tiếng đáp lại, Liêu Kiêu Lâm hơi hoảng hốt, thử gọi một tiếng: “Tiểu Thất?” Đột nhiên nghe thấy âm thanh nức nở của cô gái ở đầu dây bên kia, Liêu Kiêu Lâm nhanh chóng an ủi cô: “Tiểu Thất, đừng khóc, có phải anh dọa em không,” Liêu Kiêu Lâm đột nhiên cảm thấy hơi nóng, theo thói quen lấy điếu thuốc từ trong túi ra sờ, nhưng không tìm thấy, bất lực giựt tóc, “Đừng sợ, Tiểu Thất, thật xin lỗi, anh trai sẽ không bao giờ nói như vậy nữa.”

Tiếng cô gái khịt mũi phát ra từ điện thoại, trong lời nói của Liêu Kiêu Lâm còn mang theo giọng điệu cầu xin: “Tiểu Thất, đừng khóc nữa nhé?” Một lúc lâu sau, Liêu Kiêu Lâm mới nghe được câu trả lời của cô gái nhỏ từng chữ một: “Em đồng ý, em đồng ý làm món quà của anh.”