Ánh Sáng Nhạt - Nhất Hô Nhất Hấp

Chương 1: Gặp lại




“Ôi, Già Nghệ, đã lâu không gặp, cuối cùng cũng thấy cậu tới, chúng tôi đợi muốn điên rồi”. Lục Già Nghệ mới vừa bước vào tiệm cà phê Crystal thiếu chút nữa bị tiếng thét chói tai của Hứa Mạn Đình đánh gục.

Khoảng thời gian trước, trường học tổ chức kỳ thi giữa kì, tuy rằng thành tích của Lục Già Nghệ không tồi, nhưng cô vẫn cảm thấy bản thân chậm hơn so với người khác nên khóa sau cô vẫn phải tốn không ít thời gian đi ôn tập, xoát đề. Để không trượt môn, cô xin nghỉ một hai tuần ôn tập trước khi vào năm thứ hai.

Tháng sau là tiệc tối mừng người mới, khoa Đại luôn tổ chức tiệc chào mừng vào giữa học kỳ, vừa để sinh viên năm nhất thích ứng hoàn cảnh, sau dễ thể hiện trước các đàn anh, đàn chị. Lý Du – bạn cùng phòng của Già Nghệ vừa lên làm đội trưởng đội nghệ thuật, đang sứt đầu mẻ trán chuẩn bị tiệc mừng tân sinh viên năm nhất, đột nhiên nghe nói trước kia Già Nghệ từng học múa ba lê nhiều năm. Lý Du lập tức gọi cuộc điện thoại sau đó sắp xếp Già Nghệ vào buổi biểu diễn múa ba lê. Già Nghệ đối với vấn đề này cảm thấy đau đầu, nhưng nghĩ đến cuộc trò chuyện cố vấn đầu học kỳ, tư vấn viên nói cô có hơi rời xa tập thể và không tham gia nhiều hoạt động, điều đó cũng ngầm ảnh hưởng đến việc xét học bổng sau này. Chính vì thế, Già Nghệ bắt đầu luyện tập hai lần một tuần sau giờ học và dành chút thời gian khỏi lịch trình bận rộn của mình để chuẩn bị cho bữa tiệc với một vài bạn học trong phòng tập nhảy.

“Đúng vậy, mình đang chuẩn bị cho kì thi.” Cuối cùng Già Nghệ cũng được thả lỏng, hít một hơi thật sâu, hương cà phê nồng xộc vào mũi.

Xuống tàu điện ngầm lại đi thêm mấy trăm mét mới đến tiệm, Già Nghệ thở nhẹ nhưng có điểm suyễn, gương mặt trắng nõn giờ phiếm đỏ ửng, vài sợi tóc tuột khỏi dây cột tóc màu đỏ, rơi ở hai bên má, ngũ quan tinh xảo cùng với dáng người mảnh khảnh dù là ở trong cửa tiệm hay là trên đường thì cô vẫn như vậy có thể hấp dẫn không ít những ánh mắt hâm mộ.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, quán cà phê nhỏ ven trung tâm được nhiều người biết đến, quán cũng dần trở nên sôi động, náo nhiệt. Lục Già

Nghệ bắt đầu làm công tại đây từ tháng trước, lúc đầu cô chỉ phụ giúp chủ tiệm nhưng bởi biểu hiện xuất sắc và cô cũng muốn kiếm chút tiền tiêu vặt, cho nên dần dần trở thành nhân viên bán thời gian.

Chủ tiệm là chị A Lâm – một mỹ nữ quyến rũ và lạnh lùng. Sau khi học 4 năm ở Ý và làm việc bên ấy được 5 năm, chị ấy đã chia tay tên bạn trai lừa dối mình trong suốt 3 năm, dứt khoát trở về Lục Thành bắt đầu công việc kinh doanh riêng. Ba mẹ cũng hy vọng chị ấy trở lại Trung Quốc nhiều năm, liền bỏ ra một lượng lớn vốn đầu tư mạo hiểm để cho chị ấy làm những gì chị ấy muốn. Mặc dù ý tưởng khởi nghiệp đã có từ lâu nhưng việc lựa chọn mở quán cà phê hoàn toàn dựa theo ngẫu hứng.

Sau khi về nước, chị ấy tới gặp ba để ăn cơm trưa, bước vào quán cà phê ngồi trong khoảng thời gian đợi ba tan sở, nhưng lại bị hương cà phê quyến rũ. Bởi vậy A Lâm hạ quyết tâm mở một cửa hàng cà phê Ý chính tông. Sau khi chọn được địa điểm và thuê hai nhân viên, chị ấy tự quay lại Ý mua máy pha cà phê đồng thời mời nhân viên pha chế lâu năm ở địa phương về đào tạo nhân viên cửa hàng trong ba tuần. Tiệm cà phê cứ như vậy mà khai trương một cách nhanh chóng, cũng bởi phong cách trang trí đặc trưng châu Âu và hương vị cà phê nổi bật dành cho người sành mà tiệm trở thành một địa điểm check in nổi tiếng trên mạng. Khi độ hot dần dần giảm xuống, giá cả cũng chẳng hề rẻ đi nhưng quán vẫn là nơi lựa chọn hàng ngày của những vị khách kinh doanh thâm niên.

Già Nghệ cởi áo khoác len màu đen, mang tạp dề đồng phục màu nâu, cầm hóa đơn đặt món của đồng nghiệp ở quầy thu ngân, bắt đầu chuẩn bị đồ uống cho khách hàng. Chiều thứ sáu luôn là lúc quán cà phê đông người, thời gian cứ trôi theo sự bận rộn, bên ngoài sắc trời cũng tối dần.

Già Nghệ vừa bưng chiếc bánh Mousse cầu vòng mới được cắt ra bàn còn chưa kịp thưởng thức cô đã bị Hứa Mạn Đình kéo sang một bên, nhỏ giọng kích động nói: “Già Nghệ, mau xem, người đàn ông ở bàn A3 thật đẹp trai nha~, trông thật giống minh tinh.” Để tránh việc bị phát hiện, hai cô trốn sau máy pha cà phê ngắm. Già Nghệ bối rối nhìn về chiếc bàn bên cạnh cây thông Noel, khoảng khắc ánh mắt giao nhau, trái tim cô dường như trở nên loạn nhịp. Già Nghệ nhất thời nhớ không rõ bao lâu rồi không gặp anh, mặc dù những năm gần đây thỉnh thoảng nghĩ đến anh nhưng những kí ức phảng phất dường như chỉ nhất thời bị cưỡng ép nhét vào một góc chờ thời khắc mà trở nên bùng phát.

Liêu Kiêu Lâm, anh họ của Giang Từ – anh bạn tốt nhất thời ấu thơ của cô.

Ấn tượng cuối cùng của Già Nghệ về Liêu Kiêu Lâm là trước khi anh tốt nghiệp trung học và xuất ngoại. Ở nhà Giang Từ, chàng trai kiêu ngạo ấy lập tức nhuộm tóc màu bạch kim và gắn đinh tán trên đôi lông mày sắc bén ngay sau khi kết thúc trung học. Già Nghệ mới vừa vào cửa đã nhìn thấy anh đang đứng trong vườn nói chuyện với mẹ mình – bà Trần với dáng vẻ làm lơ, bà Trần trông có vẻ bất lực. Anh liếc qua thấy Già Nghệ mồ hôi nhễ nhại dưới ánh nắng mùa hè gay gắt, phong thái bất cần cần đời liền lập tức biến thành một nụ cười thật tươi, hô to gọi cô: “Em gái Tiểu Thất, lại tới tìm Giang Từ sao?”. Anh cũng nhân cơ hội tránh bà Trần, dẫn Già Nghệ vào trong nhà. Chuyện xảy ngày hôm sau cũng dần mơ hồ, chàng trai dịu dàng dưới ánh nắng cười với cô cùng với sự phản nghịch của thời thiếu niên vẫn luôn là một phần của mùa hè dù là cơn mưa xối xả hay đợt nắng nóng đều dễ dàng khơi dậy những kí ức thuở ấy.

Nhiều năm trôi qua, người đàn ông hiện tại giờ đang ngồi trong quán cà phê ấm áp, áo sơ mi trắng cùng với áo vest tông đen được may tinh xảo để phía sau ghế, khóe miệng mỉm cười, đang chăm chú lắng nghe người phụ nữ đối diện. Nét trẻ con thời thiếu niên dường như hoàn toàn biến mất trên khuôn mặt anh, nhưng đôi lông mày hơi nhếch lên khi cười vẫn giữ nguyên tràn đầy tự tin không che giấu khí chất của tuổi trẻ.

Già Nghệ cứ vậy mà nhìn chằm chằm người đàn ông đang uống cà phê, Hứa Mạn Đình bên cạnh đẩy vai cô: “Già Nghệ, cậu nhìn thấy chưa? Có phải siêu cấp đẹp trai không?”. Đúng lúc Già Nghệ thu ánh mắt lại, người đàn ông đang tập trung vào cuộc trò chuyện trong giây cuối đột nhiên ngẩng đầu lên, trao đổi ánh mắt với cô. Già Nghệ bỗng thấy hoảng sợ, vội quay người đi vào nhà bếp mặc cho cô gái phía sau dò hỏi.

Trong phòng bếp còn có một cái cửa sổ nhỏ, Già Nghệ vừa rửa sạch chiếc máy pha cạnh vách tường đồng thời cũng không quên bí mật nhìn trộm ra bên ngoài, thấy người đàn ông lại tiếp tục nói chuyện với người bạn, cô mới thở dài nhẹ nhõm.

Nhưng sự bình tĩnh trong tâm trí đã bị phá vỡ, chắc là anh không nhớ rõ mình, trải qua ngần ấy năm, anh vẫn luôn đẹp trai như trước, không ít những cô gái vây xung quanh. Mặc dù không nhìn rõ dung mạo của cô gái uống cà phê cùng anh, nhưng từ dáng người gợi cảm và phong cách ăn mặc vô cùng táo bạo, có thể thấy hẳn là đối tượng xinh đẹp, quyến rũ.

Hít thở thật sâu, Già Nghệ trút bỏ những suy nghĩ hỗn loạn của bản thân, cố gắng tập trung vào các đơn đặt hàng trước mặt.

Thật vất vả mới hoàn thành việc gọi món cho khách hàng, cuối cùng Già Nghệ cũng dành thời gian để đi vào nhà vệ sinh. Khi cô vừa tắt vòi nước và tìm khăn giấy dưới gương, đột nhiên phía sau truyền đến giọng nam: “Em gái Tiểu Thất, mấy năm không gặp em liền quên người anh trai này sao”. Âm thanh trầm ấm vang lên, trái tim Già Nghệ đập mạnh. Cô quay đầu lại, nhìn thấy Liêu Kiêu Lâm đã khoác chiếc vest tinh tế, dường như chuẩn bị rời khỏi tiệm.

Nhưng giờ phút này, anh đang dựa lưng vào hàng hiên phỏng La Mã, lông mày trái hơi nhướng lên, dáng người thanh thản, dương dương tự đắc, mỉm cười nhìn cô gái nhỏ trước mặt. Già Nghệ nhìn chằm chằm người đàn ông, miệng há hốc, nhất thời không biết nên mở lời như thế nào. Người đàn ông khẽ cười một tiếng, bước lên phía trước, dáng người cao lớn che lấp ánh đèn, cô cảm giác trước mắt một màu tăm tối. Liêu Kiêu Lâm vươn tay xoa đầu của cô gái, nói: “Cô bé không có lương tâm, em thật sự quên anh rồi ư?” Già Nghệ ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ nhàng đáp: “Anh Kiêu.” Lúc này Liêu Kiêu Lâm mới hài lòng mỉm cười: “Cũng không còn sớm lắm. Bao giờ em tan làm? Giang Từ nói em đang học khoa Đại, lát nữa sẽ phải quay về trường học đúng không? Anh đưa em về.” Già Nghệ nuốt nước bọt, phảng phất tiêu hóa cuộc gặp đột ngột này, ngẩn ra vài giây, cô giật mình trả lời: “Vâng, 9 giờ em mới nghỉ làm, còn có…..”. Già Nghệ nhìn bốn phía xung quanh, cố gắng tìm đồng hồ nhưng không hề thấy trên tường. Liêu Kiêu Lâm lập tức đáp: “Còn có nửa tiếng nữa, anh sẽ ngồi ở sô pha bên kia chờ em tan làm.” Lại ôn hòa mà nói: “Em đi trước đi. Không cần phải để ý đến anh.” Già Nghệ gật đầu, khó khăn: “A cái kia… Em đi vào trong làm việc trước đây.” Liêu Kiêu Lâm mỉm cười, nghiêng người qua một bên nhường đường cho cô gái nhỏ đi qua.

Già Nghệ chạy nhanh vào hướng phòng bếp, mới đi được vài bước, cô cảm thấy mặt mình trở nên nóng ran.