Ánh Sáng Là Em Thâm Tình Là Anh

Chương 55: 55: Nỗi Khiếp Sợ Ẩn Mình Nguy Hiểm





Lý Trù ba chân bốn cẳng chạy vài chính phòng, đến thẳng chỗ Hoắc Kinh Vũ, hốt hoảng: “ Thiếu phu nhân,…thiếu phu nhân rơi xuống sông rồi “.

Hoắc Kinh Vũ trợn mắt chạy thạt nhanh, để lại mọi người trố mắt nhìn nhau ngạc nhiên.

Bên ngoài bờ sống đang rối loạn vô cùng Lạc Anh đã được cứu nhưng cô đã bất tỉnh hơi thở còn đang rất yếu, Tang Nhu cứ ngồi bên mà khóc lóc, giả vờ giả vịt trong mắt bọn người ở đây cô ta trông đáng thương cô cùng còn Lạc Anh bị như vậy là rất đáng.

Hoắc Kinh Vũ chạy đến hấc mạnh Tang Nhu ngã ra sau làm cô ta im bặt ngay, nhìn người phụ nữ của mình thân thể ướt đẫm tay chân lạnh ngắt, sự sống như thể không còn Hoắc Kinh Vũ lóe lên một tia kinh sợ, hắn ôm lấy Lạc Anh vừa chạy vừa không ngừng gọi cô.

“Lạc Lạc, em đừng có chuyện gì,! Lạc Lạc, mở mắt nhìn anh đi “
Bế cô về Hoắc gia, tất cả hầu nhân, vệ sĩ, bố mẹ và bà nội hắn đều đứng ngay sảnh lớn, có người vì lo lắng có ngườ vì hóng chuyện, lúc này Tang Nhu vừa ôm mặt thút thút vừa đi vào theo sau Hoắc Kinh Vũ, hắn gào lên bảo Lý Trù gọi bác sĩ ồi chạy nhanh vào phòng, cô ta chạy đến ôm lấy hai người Hoắc phu nhân khóc lớn lên: “ Mẹ ơi, con xin lỗi ạ vì con nên chị dâu mới,! mới, hức! hức“
“ Không sao, không phải lỗi của con “, Hoắc phu nhân thấy con gái khóc sướt mướt mà đau xót ngay cả Hoắc chủ cũng đau đớn mà đứng ở đây chỉ trách vào bên trong.

Hoắc Kinh Vũ đợi đến khi bác sĩ đến hắn cùng Lý Trù sát khí đùng đùng đi ra, lúc này người đàn ông chèo thuyền cũng bị bọn vệ sĩ bắt đến đang hoảng sợ quỳ ngay giữa sảnh lớn.


Hắn bây giờ hệt như thú dữ đi đến bóp lấy cổ người chèo thuyền, gào lên:“ Chuyện là thế nào, dám nói dối tôi khiến ông sống không bằng chết “.

“ Tôi không! không biết gì là hai cô gái đó gây gỗ với nhau khiến thuyền của tôi chao đảo nên cô gái đó mới rơi xuống “, tên chèo thuyền vừa nói vừa chỉ tay về phía Tang Nhu đang núp mặt trong lòng Hoắc phu nhân mà nức nở từng đoạn.

Hoắc Kinh Vũ nghiến răng cơn phẫn nộ vốn đang cố kìm nén bây giờ đã trào dâng, hắn bóp cổ kéo mạnh tên chèo thuyền lên hai chân ông ta lơ lưng giữa không trung, mặc kệ ông ta có van xin, giải thích thế nào đến khi sắp ngừng thở hắn mới buông lỏng cánh tay nhưng không chỉ dừng ở đó Hoắc Kinh Vũ ngay lập tức lệnh Lý Trù mang roi da đến để vệ sĩ trói tên chèo thuyền lại rồi đừng cú quật mạnh vào tấm lưng xương gầy của ông ta, từng cú đánh hạ xuống khiến tên chèo thuyền như muốn chết đi sống lại, Tang Nhu nghe giọng hét của ông ta quá thảm thiết mới hé mắt lén lút nhìn ông, hắn bị đánh đến mức miệng cũng chảy ra máu, Hoắc Kinh Vũ đứng đưa lưng về phía bọn họ, hai tay đút túi quần vẫn trong trạng thái thu thành nắm đấm, đưa mắt nhìn vào cánh cửa phòng mình.

Tang Nhu đột nhiên chạy đến nắm lấy cánh tay hắn: “ Anh hai, anh tha cho ông ta đi, là lỗi của em, ông ta chỉ là người chèo thuyền không có tội đâu ạ, anh hai “.

Hoắc Kinh Vũ bất giác cười nhạt đây là lần đầu tiên hắn thấy Tang Nhu hạ mình cầu xin cho người khác còn là một người đàn ông tầm thường, thấp kém, bình thường cô ta luôn cho mình là tiểu thư con nhà quyền quý thật sự, dưới sự nuông chiều của bố mẹ hắn, Tang Nhu đối với người có gia cảnh thấp hơn mình vô cùng coi thường, còn thấy bọn họ dơ bẩn mà không muốn lại gần, còn không có tình người mà vung tay đánh đập, hành hạ bọn họ,! hôm nay lại như vậy lại khiến Hoắc Kinh Vũ nghỉ bản thân là đang nằm mơ.

“ Tang tiểu thư hôm nay còn học được cách cầu xin cho người khác à hay là hai người có quen biết nhau? “, Hoắc Kinh Vũ hấc mạnh bàn tay kia ra khỏi mình, rồi quay ngoắc lại gằng giọng nhấn mạnh từng câu chữ, sự lạnh lùng này khiến Tang Nhu như đóng băng, cũng có chút chột dạ.

“ không, em làm sao quen biết ông ta chứ, em!.

là em thấy không công bằng cho ông ta, ông ta chỉ là người chèo thuyền chị dâu có ngã xuống sông là do chị ấy bất cẩn đâu liên quan đến ông ấy mà anh trừng phạt nặng như vậy “, Tang Nhu úp úp mở mở, đảo mắt xung quanh.

Tên chèo thuyền bị đánh đến độ thở không ra hơi nữa, ông ta thấp thoảng lên từng tiếng: “ Hoắc thiếu, tôi!.

xin anh tha cho tôi,! là tôi! tôi đã đẩy cô gái đó xuống sông nhưng tôi bị người khác mua chuột, xin anh! cầu anh tha cho tôi “.

Hoắc Kinh Vũ nhướng mày nhìn Tang Nhu, ngày từ đầu hắn đã nhìn ra chuyện này không bình thường, hắn chính là muốn tự miệng người đàn ông này nói ra còn có thể khiến người đằng sau sợ hãi mà tự mò ra.

“ Là ai? “, Hoắc Kinh Vũ nén giọng nặng nề.


“ Là,! là cô gái đó “.

Tang Nhu liếc nhìn ông ta một cái trắng trợn, cô ta lại bị chính người đàn ông này bán đứng.

Trước khi có lời dụ hoặc Lạc Anh ngồi thuyền, hai người bọn họ đã bàn với nhau lập ra kế hoạch này, Tang Nhu còn trả cho ông ta một số tiền lớn, đủ để ông ta ở nhà tiêu sài cả đời, tên đàn ông này cũng là một tên ham tiền mà bán tâm.

“ Này ông già tôi đã xin anh ấy tha chô ông mà ông quay sang đổ hết tội lên đầu tôi là sao chứ,! bố mẹ ông ta đang nói dối, bố mẹ tin A Nhu đi ạ “.

Tang Nhu biết mình không còn đường sống thì quay sang quỳ dưới chân hai ông bà Hoắc gia, bọn họ nhìn đứa con gái này đang quỳ dưới chân mình thì không chịu nổi quay sang ra lệnh đánh chết tên chèo thuyền.

Hoắc Kinh Vũ phì cười, chuyện hắn muốn biết cũng biết được rồi bây giờ tên đó có bị đánh chết hắn cũng không để tâm nữa, từ từ đưa mắt nhìn sang phía Tang Nhu, cơn tức giận đã đến cực điểm cho dù có là hai ông bà Hoắc gia cũng không cản nổi hành động sắp tới của hắn dành cho cô con gái cưng này của mình.

Hoắc Kinh Vũ vừa cười vừa chầm chậm đi đến, nụ cười của con thú dữ chính là dấu hiệu của cái chết, Tang Nhu nép chặt mình bên canh hai ông bà, điên cuồng lắc đầu.

“Anh hai, anh đừng nghe ông ta nói bậy, em chỉ muốn cùng chị dâu đi ngắm hoa đăng thôi ạ, ! anh hai “.

Lúc này Hoắc lão phu nhân cũng tìm đến, vừa nói vừa chỉ tay vào Tang Nhu: “ Tôi không muốn thấy mặt cô ta ở Hoắc gia nữa, hai anh chị xử lí chuyện này nhanh đi”.


Nhưng mà mẹ, con bé đã là con gái nhà này bao nhiêu năm rồi hơn nữa sao mẹ có thể tin lời hắn mà nghi ngờ con bé “.

Hoắc lão phu nhân không nói gì chỉ ‘ hừ ‘ một tiếng
Hoắc Kinh Vũ ra hiệu cho đám vệ sĩ lôi Tang Nhu ra, cô ta gào thét kêu gọi hai ông bà Hoắc gia nhưng khi nhìn ánh mắt sát trừng kia của Hoắc Kinh Vũ bọn họ lại chẳng có gan làm gì ngay cả Hoắc lão phu nhân cũng không thèm đếm xỉa đến.

Hắn lôi ra Tang Nhu ra đến tận con sông lúc nãy không chút do dự mà ném cô ta xuống, Tang Nhu nấp nhô, giãy giụa trong dòng nước sâu, miệng hớp liên mấy ngụm nước với lên kêu cứu: “ Anh hai, em! sai rồi ạ, anh hai! cứu! cứu tôi với “
Nhưng có Hoắc Kinh Vũ đứng đó ai dám xen vào chuện của hắn, bao nhiêu nă hắn không ở đây nhưng trong mắt những người ở nơi này hắn chính là một nổi khiếp sợ ẩn mình nguy hiểm, trước khi rời nơi này hắn đã để lại cho bọn họ nhều kỷ ức sâu sắc đến mức chỉ vừa nghe thấy ba chữ ‘ Hoắc Kinh Vũ ‘ cũng khiến bọn họ kông dám bước ra khỏi nhà.

Tang Nhu ngập trong nước đến khi ngất đi vệ sĩ mới xuống đưa cô ta đi, ngay trong đêm Tang Nhu chính thức bị đuổ khỏi Hoắc gia, cô ta bị Hoắc Kinh Vũ mang đến một quán rượu làm bồi bàn để Tang Nhu quay lại với cuộc sống trước đây của mình.