Ánh Sáng Là Em Thâm Tình Là Anh

Chương 54: 54: Lạc Anh Muốn Sinh Em Bé





Mặt mũi Lạc Anh đỏ ửng lên, đến bây giờ cô vẫn chưa quen với sự vô lại của Hắc Kinh Vũ.

Lạc Anh khó chịu ưỡn người, hai con thỏ trước ngực cũng theo động tác của cô mà nảy lên, cả người cô vặn vẹo trên đùi hắn, thi thoảng hai mông còn cọ vào vật đang ***** *** trong đũng qu@n khiến Hoắc Kinh Vũ cảm thấy mình sắp phát điên, Lạc Anh không chịu nổi cắn răng th ở dốc: “ Chồng à,! anh “
“ Lạc Lạc, em muốn nói gì? “
“ Đừng trêu em nữa, anh nhanh lên đi “
Lạc Anh ngứa ngáy sắp khóc đến nơi rồi, bây giờ ngay cả sỉ diện cũng không cần nữa, nhiều khi cô vô cùng hận cơ thể nhạy cảm của mình, chỉ cần bị Hoắc Kinh Vũ trêu đùa một chút cô liền có phản ứng.

Lúc này miệng cô chẳng thể nói được nữa chỉ có thể rên: “ ưm! ưm! ”
Ngón tay c ắm vào, sướng thì cũng sướng nhưng không đủ, Lạc Anh thật sự tức giận với cơ thể nhạy cảm của mình, nơi riêng tư bị hắn dùng ngón tay chơi đùa một hồi, Lạc Anh không thể chịu đựng nổi, đưa tay nắm lấy bàn tay hắn đang xoa ngực mình, nhỏ giọng gọi: “ Chồng à! ”
“Lạc Lạc, em lại làm sao? “
“ Chúng ta sinh,.

.


sinh em bé đi “
“ Được “
Hoắc Kinh Vũ một tay giữ eo cô, một tay đỡ gáy cô, đem vật t0 lớn dưới thân mình từng chút từng chút một đẩy vào, cảm giác khít chặt khiến hắn than nhẹ một tiếng.

Mặc dù đã chuẩn bị kỹ lưỡng như Lạc Anh vẫn không thích ứng kịp với sự xâm nhập này, cô nhăn mày mồ hôi ướt đẫm trán, đem hai bên tóc dán sát vào gương mặt nhỏ nhắn.

Hoắc Kinh Vũ nâng chân cô vắt ngang qua hông mình, động tác ra vào một lúc một nhanh, nhìn gương mặt ướt đẫm còn đỏ bừng của người phụ nữ, hắn nhẹ giọng: “ Lạc Lạc, có mệt không? “.

Vì chỉ mới hôm qua hắn còn hành cô một trận hôm nay lại đè cô ra như vậy liền có cảm giác đau lòng, bây giờ hắn rất muốn cũng không muốn dừng lại.

!
Lạc Anh từ trong phòng tắm bước ra, nhìn người đàn ông vẫn đang trần chuồng trên giường mà dán chặt mắt vào màn hình máy tính, dù là trông hoàn cảnh nào thì hắn cũng là một con sâu ham việc.

“ Chồng à, em ra ngoài chơi một lát nhé “.

“ Chỉ được ở trong viện “.

Lạc Anh gật gật đầu rồi bước nhanh đi, bây giờ trời cũng đã gần tối, ánh trăng cũng chiếu sáng trên đỉnh đầu, hôm nay là trăng tròn thật đẹp, cô đi dạo khắp nơi trong tứ hợp viện đã đến đây hai ngày bây giờ mới có cơ hội thăm quan lại nơi này, đi một lát thì trời cũng tối hẳn, cũng đã đến giờ cơm tối, Lạc Anh từ sân sau đi lại về sân trước thì gặp Tang Nhu, cô ta thấy cô cũng bước chân sáo đi đến
“ Chị dâu, hôm nay ngoài sông có thả hoa đăng chị đi xem cùng em đi “
“ Không đi được “
Lạc Anh vừa lách người đi liền bị cô ta nắm tay giữ lại, giọng mới đó đã trở nên trầm đi
“Em muốn nói với chị vài chuyện liên quan đến anh hai “.


Lạc Anh suy nghĩ một lúc, cô ta muốn nói chuyện với cô về Hoắc Kinh Vũ cũng tốt tiện thể hôm nay cô cũng sẽ tìm hiểu cho rõ thật ra cô gái lo lita này là có ý gì với Hoắc Kinh Vũ, có đúng như cô nghĩ cô ta không xem hắn là anh trai mà là có một loại tình cảm không nên có hay không, cuối cùng Lạc Anh cũng đồng ý đi cùng.

Ngồi trên con thuyền không lớn cũng không quá nhỏ đủ chỗ cho bà người là Lạc Anh, Tang Nhu và một ông lão chèo thuyền, đêm nay là lễ hội thả hoa đăng từ dưới sông nhìn lên mọi người ai nấy cũng đang vui vẻ thắp đèn cầu nguyện rồi thả xuống những ngọn hoa đăng đẹp mắt, dòng sông nhờ nó cũng trở nên đẹp như tranh, Lạc Anh vì mê đắm cảnh tượng trước mắt mà quên mất mục đích mình đi cùng Tang Nhu là gì, cô chỉ chăm chú nhìn những ngọn hoa đăng đanh chầm chậm trôi lướt qua con thuyền của mình, rồi đưa tay chạm vào nó, thích thú cười, cô bây giờ cũng rất muốn thả hoa đăng.

Tang Nhu thì không để tâm đ ến những thứ đối với cô ta là vô dụng đó chỉ trừng mắt nhìn chăm chăm lấy Lạc Anh, nhìn như thể muốn nhanh chóng nhào đến ăn tươi nuốt sống cô, ánh mắt đầy căm ghét khác hoàn toàn với vẻ ngây thơ của một cô nàng lo lita bên ngoài.

Tang Nhu nhích người đến gần Lạc Anh, cô cảm nhận được sự gần gũi của Tang Nhu liền ngẩng đầu nhìn lên.

“ Chị dâu à, chị biết là em rất thích anh hai đúng không?, chị cũng thấy đó bố mẹ cũng rất thương em, em cũng là người bước vào Hoắc gia trước chị vậy mà anh hai lại chọn chị, thật không công bằng “.

Lạc Anh nhướng mày người trước mặt cô bây giờ mới thật sự là Tang Nhu mà cô quen, mưu mô và sâu xa khó lường, bất giác cô nhếch miệng
“ Em đúng là người bước vào Hoắc gia trước, đúng là được bố mẹ yêu thương nhất nhưng những chuyện đó có ý nghĩa gì, chồng chị anh ấy không xem em là em gái, quan trọng người anh ấy yêu là chị, em có thế nào đi nữa cũng chỉ là người vô hình trước mặt Hoắc Kinh Vũ mà thôi “.

“ Chị! ”, Tang Nhu trợn trắng mắt, hét lên, cô ta còn có ý định nhoài đến khiến con thuyền có chút rung lắc.

Lạc Anh vốn không muốn khiểu khích nhưng cũng chỉ vì người phụ nữ này ranh ma khiến cô không nhịn nổi nữa, cô cũng là nói sự thật thôi, thì việc gì phải sợ.


Tang Nhu kiềm chế cơn giận rồi nở nụ cười tà: “ Đúng là giờ anh ấy là chồng chị nhưng biết đâu nay mai anh ấy lại nằm trên giường em thì sao,! em không có ý gì đâu, em chỉ là ví dụ mà thôi, dù sao chị cũng nên giữ chồng chị kỹ một chút “.

Một cô gái bên ngoài ngây thơ, trong sáng ai có thể tin được lại nói ra được những lời này, đúng là được một phen mở rộng tầm mắt rồi, Lạc Anh bây giờ còn thầm thán phục cô ta.

“ Không phải giữ, muốn anh ấy nằm trên giường em thì phải xem bản lĩnh của em đến đâu rồi, em gái à em đừng xem thường anh trai em như vậy chứ, nếu anh ấy dễ dàng bị phụ nữ lừa lên giường như vậy thì làm gì đến lượt em “.

Tang Nhu giận đến độ đầu bốc khói cô ta thật sự tức đến đỏ cả mắt chỉ thiếu mỗi việc thổ huyết nữa là có thể bị Lạc Anh chọc tức đến chết rồi.

Cô ta cười nham nhỡ tiến gần đến mặt đối mặt với Lạc Anh, không nói không rằng ép sát mặt mình vào người cô rồi bất ngờ tự tay tát vào mặt mình sau đó hét lớn cầu cứu, nắm lấy tay Lạc Anh tạo ra một cuộc giằng co tự biên tự diễn, con thuyền bị cô ta làm cho chao đảo qua lại đến cả người chèo cũng mất kiểm soát ông ta khom người đi về phía hai người phụ nữ muốn ngăn lại trong cơn hỗn loạn Lạc Anh bị một bàn tay đẩy mạnh khiến cô rơi xuống sông, cảnh tượng được không ít người trên bờ nhìn thấy có người còn nhảy xuống sông để cứu Lạc Anh, còn Tang Nhu ngồi trên thuyền gào khóc thảm thiết: “ Có ai cứu chị dâu của tôi với “.