Anh Sai Rồi. Trở Về Bên Anh, Được Không?

Chương 49: Nhận được tin nhắn của an ninh






Diệp Vân nghe anh hỏi thì có chút nhạc nhiên những cũng đáp lại rất nhanh:"Em không biết bơi mà. Giai Hạo, sao thế?"

"Tiểu Vân, có phải người năm đó cứu anh không phải không?"

Nghe câu nói này Diệp Vân như thấy sét đánh giữa trời quang, đúng vậy người cứu anh năm đó vốn không phải là cô. Rốt cuộc thì anh cũng đã phát hiện ra rồi.

Diệp Vân cúi đầu gật mạnh:"Ừ, người cứu anh là An Ninh."


Người cứu anh là An Ninh.

Là cô thật sao?

Chung Giai Hạo nhíu mày càng sâu:"Vậy tại sao em lại nhận mình là người cứu anh khi đó?"

Diệp Vân nghe vậy thì bật cười:"Em chưa bao giờ nhận mình đã cứu anh, chỉ có anh nói em là người đó."

Phải.

Là anh nghĩ là cô ta cứu anh, cho nên cô ta mới có cơ hội gặp anh, quen biết anh rồi trở thành người phụ nữ trong bóng tối của anh. Nhưng hóa ra hoàn toàn không phải vậy, chỉ vì một sai lầm mà hại mất hai mạng người.

Chung Giai Hạo nghe thấy vậy thì mặt càng đen thêm mấy phần, anh không thèm hỏi han Diệp Vân câu nào quay người đi thẳng không chút do dự.

Phía bên kia, Mộ Trình và đội cứu hộ chạy lại báo đã trục với được chiếc xe của An Ninh, Chung Giai Hạo lập tức sải bước đi nhanh tới đó bỏ lại Diệp Vân ở phía sau. Chiếc xe của An Ninh dần dần rời khỏi lòng biển cả, đầu xe vỡ nát nhìn rất dọa người, tòa bộ kính xe phía trước đã vỡ hết. Phương Doanh Doanh lập tức chạy tới, cửa xe được mở ra, sau lớp túi khí đã mở bung lại chẳng thấy có ai cả.


An Ninh không có trong xe.

Cảnh sát phát hiện dây an toàn bị đứt sau khi tai nạn xảy ra, rất có thể do ngoại lực tác động quá lớn gây ra. An Ninh có thể vì vậy mà bị văng ra khi kính đầu xe bị vỡ, rất có thể cô đã hôn mê trước đó rồi bị nước cuốn đi. E rằng cô cũng đã chết rồi, bây giờ đội tìm kiếm cũng chỉ là tìm thi thể cô mà thôi.

Cảnh sát đang khám nghiệm chiếc xe, lấy lời khai của một vài người dân ở bờ biển lúc đó và một số người khác.

Đội trưởng Trương bước tới bên cạnh Chung Giai Hạo, nhẹ nhàng an ủi:"Chung thiếu, chúng tôi đã cố gắng hết sức, thiếu phu nhân e rằng đã lành ít giữ nhiều rồi, xin anh bớt đau buồn. Nếu như 5 giờ nữa vẫn không tìm thấy thiếu phu nhân chúng tôi sẽ dừng tìm kiếm."

Chung Giai Hạo ngồi thẫn thờ trên bờ biển, anh không tin đây là sự thật An Ninh sao có thể chết được. Không thể nào đâu. Dù trước giờ anh không thích cô nhưng khi nghe tin dữ về cô lại có chút đau lòng.

Diệp Vân đứng nghe ngóng tình hình hồi lâu, sau khi chắc rằng An Ninh đã không còn khả năng sống sót thì lấy lý do mới rơi xuống biển sức khỏe không tốt rồi lên xe về trước. Chung Giai Hạo cũng lười để ý đến cô ta.

Đúng lúc này thì điện thoại của Phương Doanh Doanh báo có tin nhắn mới, líc đầu cô cũng lười để ý nhưng nhớ đến lời An Ninh nói có gửi cho cô thứ gì đó nên lập tức mở ra xem. Quả thật đúng là tin nhắn của An Ninh, Phương Doanh Doanh đang đứng cạnh Mục Kì và đội trưởng Trương theo dõi khám nghiệm chiếc xe thì mở ra xem thử. Nhưng mà những thứ vang lên trong đoạn tin nhắn làm cô nhíu chặt mày. Mục Kì vội kéo cô ra một góc khuất rồi nghe cho thật kĩ, đoạn hội thoại giữa An Ninh và Diệp Vân vang lên rõ mồn một. Phương Doanh Doanh mở lớn hai mắt không tin nổi những gì mình đang nghe thấy. Cô thật không ngờ Diệp Vân lại độc ác tới như vậy.

Mục Kì sau khi nghe xong đoạn ghi âm mày kiếm nhíu lại càng sâu, anh vừa thương An Ninh vừa thấy căm hận Diệp Vân, còn tên bạn não tàn của anh thì ôi thôi anh chỉ muốn bê luôn tảng đá đập cho hắn sáng mắt ra thôi.


Phương Doanh Doanh trước nay tính cách vẫn bốc đồng nóng nảy, sau khi nghe đoạn ghi âm thì lập tức bóp chặt điện thoại lao như tên bắn về phía Chung Giai Hạo. Chung Giai Hạo vẫn ngồi đó, Phí Khải Minh tưởng là anh đau lòng không đứng dậy nổi nên đến an ủi động viên.

Mục Kì thấy Phương doanh Doanh lao về phía Chung Giai Hạo thì vội vàng đuổi theo giữi cô lại:"Phương Doanh Doanh, cô bình tĩnh lại đã."

"Bình tĩnh cái con khỉ, Ninh Ninh khổ sở bị tên khốn kia đối xử tàn nhẫn như vậy hóa ra tất cả lại từ tay ả trà xanh rẻ tiền kia gây ra. Những gì cô ấy phải chịu trong thời gia qua tôi nhất định phải thay cô ấy đòi lại. Mục Kì, anh mau thả tôi ra..."

Mục Kì vội vàng giải thích:"Tôi không ngăn cản cô đòi lại công bằng cho An Ninh, chỉ cần cô bình tĩnh lại một chút thôi, đừng để cơn giận át lí trí."

Phương Doanh Doanh lặng im không nói, cô biết chứ khi bị chó cắn cũng không thể nổi điên mà cắn lại chó được. Chung Giai Hạo cũng vì giận át lí trí mà đi vào con đường sai trái, nếu cô cũng như vậy thì cô có khác gì anh ta.