Anh Sai Rồi. Trở Về Bên Anh, Được Không?

Chương 40: Lục khả văn nói là cô gửi bản thiết kế cho anh ta






An Ninh đưa tay ấn nút kết thúc cuộc gọi, cuộc đời này đúng là biết trêu ngươi, người tốt đến mấy cũng không thể có được cuộc sống yên bình hạnh phúc mà người xấu thì cứ nhởn nhơ bên ngoài.

Chung Giai Hạo nhìn ánh mắt An Ninh có chút thẫn thờ trong lòng như có ngàn vạn con kiến bò qua, hôm nay cô lấy cắp thiết kế của anh, làm công ty anh thiệt hại hàng chục ngàn tỷ vậy mà anh còn thương xót cô. Anh bị gì không biết nữa.

Chung Giai Hạo nhìn An Ninh cười kinh bỉ:"An Ninh, cô còn gì để nói không?"


An Ninh ngẩng đầu, cô nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh như băng của anh không chút né tránh, tuy là có chút lo lắng nhưng trong mắt cô vẫn ánh lên sự kiên cường. Nhìn vào ánh mắt quật cường của cô, Chung Giai Hạo có chút chột dạ, cô rõ ràng là tự làm tự chịu nhưng sao ánh mắt cô lại làm nơi sâu thẳm trong ngực trái của anh khó chịu như vậy?

Trời ngoài kia mỗi lúc một nặng nề mây đen kéo tới ngày càng nhiều, gió cũng đã bắt đầu nổi lên. An Ninh đưa mắt nhìn ra bầu trời kia, nó cũng đang bế tắc như cô lúc này vậy. Bất chợt cô nghĩ tới Lục Khả Văn, phải rồi anh nhất định sẽ biết ai là người đã đưa thiết kế này đến Lục thị. Lục Khả Văn từng cứu cô một lần, cô cảm thấy con người anh ta cũng không đến nỗi, chắc chắn sẽ cho cô một câu trả lời công bằng.

Nghĩ là làm An Ninh bấm tìm tên anh trong danh bạ, cô bấm nút gọi đợi chờ từng tiếng tút dài vang lên. Từng tiếng tút tuy ngắn mà với An Ninh sao thật dài và hồi hộp đến lạ.

Bên kia Lục Khả Văn đang ngồi trên sofa trên tay anh đang kẹp một điếu thuốc, ánh mắt lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ. Bóng dáng người phụ nữ đứng cạnh cửa đang lắc lư ly rượu trong tay không hề lọt vào mắt anh một giây phút nào. Lục Khả Văn đưa điếu thuốc lên rít mạnh một hơi rồi nhả ra một tầng khói thuốc trắng xám mờ ảo. Điện thoại trong túi Lục Khả Văn chợt reo vang, anh đưa tay dập điếu thuốc rồi móc điện thoại ra, là số của An Ninh. Lục Khả Văn nhướng mày, cô lại muốn làm gì, là muốn gọi điện hỏi anh về bản thiết kế "thiên sự biển xanh" sao?

An Ninh, rốt cuộc cũng phải ngả bài với cô rồi, tiếc cho một tiên nữ xinh đẹp như vậy lại là vợ của Chung Giai Hạo. Nếu như là người khác thì sao anh nỡ ra tay với người xinh đẹp như cô đây.

Lục Khả Văn nhấn nút nghe, cất giọng thờ ơ lạnh nhạt:"Alo?"


An Ninh thấy Lục Khả Văn bắt máy thì lập tức trở nên nôn nóng mà hỏi:"Xin chào, tôi là An Ninh."

Phía bên kia người phụ nữ đứng cạnh cửa dừng động tác lắc ly rượu, người đó xoay người lại chăm chú nghe cuộc hội thoại kia với vẻ mặt tò mò.

Cầu cứu Lục Khả Văn sao? Ha ha... hẳn là sẽ thú vị lắm đây.

Lục Khả Văn ngửa người tựa vào sofa, tay với lấy ly rượu vang vân vê ngắm nghía:"Thư kí An đó ư? Chúc mừng và cũng cảm ơn cô phía JWE đã kí hợp đồng với Lục thị. Buổi tối nay cô rảnh chứ, tôi muốn tổ chức một bữa tiệc rượu chúc mừng." Lục Khả Văn cất giọng đều đều như có như không:"Tối nay cô sẽ tham giam gia chứ?"

"Lục tổng tôi có chút thắc mắc, ai là người thiết kế ra bộ trang sức "thiên sứ biển xanh vậy"? An Ninh hỏi, trong lòng cô có chút gấp gáp. Cô thật sự muốn biết là ai đã đem thiết kế này đưa cho Lục Khả Văn.

Lục Khả Văn ngồi thẳng lưng lên, nâng tay lên nhấp một ngụm rượu, thứ chất lỏng cay nồng chảy vào thực quản. Lục Khả Văn biết là An Ninh bắt đầu nghi ngờ anh ta, chỉ là cô không có chứng cứ mà thôi. An Ninh vốn dĩ là cô gái thông minh nhưng cô lại cả tin và quá lương thiện nên An Ninh đoán ra chút gì đó là quá bình thường.


Lương thiện là một đức tính tốt nhưng quá lương thiện đôi khi lại dễ bị lợi dụng.

"Thư kí An, thiết kế này chẳng phải là cô gửi fax đến cho trợ lý Từ hay sao?" Lục Khả Văn tỏ ra vô cùng bất ngờ:"Vì vậy tôi mới giao phần thuyết trình sản phẩm cho cô mà, thư kí An sao lại chóng quên như vậy?"

Lục Khả Văn vừa nói gì?

Lục Khả Văn vừa nói cô gửi bản thiết kế này cho Từ Vĩnh trợ lý của anh ta, làm sao có khả năng này? Bản thiết kế này lần đầu cô nhìn thấy nó là khi cô tới Lục thị, còn trước đó cô chỉ nghĩ nó là một tập tài liệu bình thường mà đưa cho Diệp Vân. Ấy vậy mà không ngờ một chút chủ quan lại trả giá bằng muôn vàn cay đắng.