Anh Sai Rồi. Trở Về Bên Anh, Được Không?

Chương 37: Chung giai hạo nổi điên






An Ninh sau khi kết thúc bài thuyết trình vẫn chưa biết được rằng bão dông sắp ập đến, cô bước xuống khỏi sân khấu với tiếng vô tay vang dội khắp hội trường. Diệp Vân nhìn Chung Giai Hạo mặt đen kịt ngồi bên cạnh mà toát mồ hôi lạnh, nhiệt độ xung quanh anh hạ xuống đến đáng sợ. Chung Giai Hạo ánh mắt như muốn giết người, anh đưa tay đấm rầm một cái vào cái bàn trước mặt rồi xô ghế đứng lên. Chung Giai Hạo bước từng bước dài vững chãi về phía An Ninh, khi An Ninh nhận ra cảm xúc của anh có gì đó không đúng thì anh đã đứng trước mặt cô rồi. Chung Giai Hạo vươn cánh tay dài rắn chắc kéo lấy tay cô rồi lôi thẳng ra ngoài.

Tay cô bị anh nắm chặt, nắm tay rắn chắc như sắt thép siết chặt như bóp nát cổ tay cô, An Ninh đau đớn hét lên:"Chung Giai Hạo, anh làm gì vậy?". Truyện Tổng Tài

An Ninh dùng sức muốn thoát khỏi tay anh nhưng càng cố càng bị anh siết chặt hơn, cánh tay trắng nõn của cô đã ửng đỏ. Quanh người Chung Giai Hạo tỏa ra một tầng khí lạnh rợn người, anh chẳng nói chẳng rằng ném thẳng An Ninh vào ghế lái phụ rồi khóa cửa xe lại không cho cô có cơ hội thoát ra. Anh nhấn chân ga, chiếc Bugatti đen phóng vút đi như vũ bão, tốc độ xe rất nhanh làm An Ninh sợ chết khiếp.


Cô níu chặt dây an toàn miệng không ngừng la hét:" A...Chung Giai Hạo anh làm cái gì vậy, thả tôi ra... Aaaa..."

"..."

"Chung Giai Hạo đi chậm lại cho tôi... anh muốn chết thì chết một mình đi... Aaaa..."

Chưa nói hết câu chiếc xe Két một tiếng bánh xe trượt một đường ngắn rồi dừng lại, xe đang chạy nhanh lại dừng lại đột ngột làm An Ninh theo quán tính đập cốp đầu về phía trước. Cô đau đớn ôm đầu nhăn nhó, An Ninh bực bội vô cùng, cô xoa xoa cái trán sưng như quả trứng gà trừng mắt hét lên:"Chung Giai Hạo anh bị điên sao?"

Chung Giai Hạo mặt đầy sát khí, ánh mắt đỏ ngầu dọa An Ninh sợ chết khiếp, không khí trong xe cũng vì thế mà giảm đi mấy phần. An Ninh muốn mở cửa xe nhưng không mở được, xe đã bị anh khóa lại từ lâu rồi. Chung Giai Hạo hai tay nắm chặt vô lăng, trán nổi đầy gân xanh trông vô cùng tực giận. Anh ta bị gì không biết nữa?

Giây tiếp theo cánh tay Chung Giai Hạo vươn tới, tốc độ quá nhanh làm An Ninh không kịp đề phòng, cái cổ trắng xinh của cô bị bàn tay anh bóp chặt đến nghẹt thở. Chung Giai Hạo ánh mắt như la sát dưới địa ngục, bàn tay thô bạo càng ngày càng siết chặt, anh gằn lên từng chữ:"An Ninh, cô chán sống rồi đúng không?"


Nói rồi anh lấy điện thoại ra gọi đi đâu đó, anh quát lên một câu:"Lập tức mua lại An thị cho tôi." Rồi ném thẳng điện thoại ra hàng ghế sau.

An Ninh nghe thấy câu nói vừa rồi thì trừng lớn hai mắt, anh vừa mới nói gì? Anh thu mua An thị sao? Đó là tâm huyết cả đời này của ba cô, sao anh lại nhẫn tâm như vậy?

An Ninh đưa tay đánh lên cánh tay anh, đôi mắt đã dần nhuộm sang màu đỏ:"Chung... Giai... Hạo... anh...muốn... làm gì?"

Chung Giai Hạo cười như quỷ địa ngục, anh hất mạnh tay ra làm An Ninh đập cốp đầu vào cửa xe choáng váng.

"An gia làm gì có lỗi với anh, An Ninh tôi lại đã đắc tội gì với anh?" An Ninh gần như hét lên, anh muốn phong sát An gia cô sao? Cô không rõ mình lại làm sai chuyện gì?

Chung Giai Hạo híp đôi mắt lại, anh nhìn cái dáng vẻ giả vờ không hiểu của cô thì nhếch mép cười kinh bỉ:"An Ninh cô diễn thật giỏi? Cô làm ra chuyện gì cô còn không biết hay sao? Có trách thì trách bản thân cô đi, An gia sinh ra đứa con gái như cô quả là có phúc..."


Chung Giai Hạo chưa kịp nói hết câu đã nhận trọn một cái bạt tai, An Ninh từ từ buông tay xuống:"Anh có thể xúc phạm tôi, nhưng đừng có động đến gia đình tôi. Những gì tôi nợ anh so với những thứ tôi mất đi còn chưa đủ hay sao?"

"An Ninh, khẩu khí của cô thật lớn! Vậy cô nói xem món nợ mấy chục ngàn tỷ hôm nay cô tính thế nào đây?"

Món nợ mấy chục ngàn tỷ ngày hôm nay? Mấy chục tỷ nào?