Lúc An Ninh tỉnh lại, xe đã chạy vào trung tâm thành phố S, cô vội bảo Từ Vĩnh dừng xe, sau khi cảm ơn Lục Khả Văn thêm lần nữa, cô mở cửa bước xuống xe. An Ninh đi bộ trên vỉa hè, những người đi đường liên tục ngoái lại nhìn cô, cô nhìn lại bộ dạng thảm hại của mình thì dở khóc dở cười. Nhất định người ta sẽ nghĩ cô mới trốn từ trại tâm thần ra đây cho coi.
Cũng may chỗ này gần nhà của Phương Doanh Doanh nên đoạn đường cô phải đi không dài, trong lúc chạy trốn ví tiền của cô đã rơi đâu mất nên cô không thể gọi xe. Nếu như quãng đường xa hơn chỉ sợ sẽ có người báo 115 đến hốt cô vào trại mất.
Nhà riêng của Phương Doanh Doanh nằm trong một tòa chung cư hiện đại, cô ấy sau khi mua nhà đã chuyển ra ngoài ở riêng được mấy năm. An Ninh vào thang máy đi một mạch lên nhà của Phương Doanh Doanh, cũng may đã khuya nên thang máy không có người nếu không ắt hẳn sẽ bị người ta gọi bảo vệ lôi ra ngoài mất. An Ninh bấm chuông cửa, bên trong nhà không có động tĩnh gì, giờ này có lẽ Phương Doanh Doanh giờ này đã ngủ. An Ninh tiếp tục bấm chuông, cô phải bấm thật nhiều thì mới đánh thức được Phương Doanh Doanh bởi vì một khi đã ngủ thì bạn của cô nhất định sẽ ngủ như heo.
...
Bên trong nhà, Phương Doanh Doanh đang đánh cờ với Chu Công thì bị tiếng chuông cửa đánh ngược trở về. Cô bực bội lăn qua lộn lại trên giường nhưng tiếng chuông cửa vẫn vang lên dồn dập. Con mẹ nó khuya vậy rồi kẻ nào còn bấm chuông cửa vậy chứ, Phương Doanh Doanh lấy gối bịt chặt lỗ tai, cố thủ trên giường nhất định không chịu xuống. Cơ mà cuối cùng vẫn dơ cờ trắng đầu hàng cái người bấm chuông cửa kia, cô xuống giường dưa tay cào tóc. Cô vừa đi vừa lẩm bẩm:"Con mẹ nó, bà bắt được bố con thằng nào bấm chuông bà sẽ tế cả họ."
Phương Doanh Doanh vừa mở cửa vừa đánh một cái ngáp dài, cửa mở ra hai người bốn mắt nhìn nhau, Phương Doanh Doanh ngây người nhìn sinh vật lạ đứng ngoài cửa.
An Ninh cũng đứng yên tại chỗ, chớp chớp mắt nhìn người đối diện:"Doanh Doanh thân mến, cho mình tá túc ở đây một đêm được không?" Cô cố gắng trưng ra bộ mặt đáng yêu nhất có thể nhìn Phương Doanh Doanh.
Phương Doanh Doanh vẫn còn ngái ngủ, đôi mắt nhập nhèm chớp chớp thốt lên:"Cô... là ai vậy?" Tại sao nửa đêm còn mấm chuông cửa nhà tôi?
Cơ mà nửa câu sau chưa kịp nói ra đã bị An Ninh chặn họng:"Cậu không nhận ra mình sao?" An Ninh không thể tin được:" Mình là An Ninh đây." Cũng phải thôi, trông cô thân tàn ma dại đến mức này cơ mà.
"Ôi cái đệch." Phương Doanh Doanh chửi thề một tiếng, lập tức tỉnh ngủ:" Mau vào nhà đi."
Phương Doanh doanh lập tức lôi cô vào nhà, sau khi đóng cửa lại lập tức xoay người cô vài vòng nhìn từ trên xuống dưới, đôi lông mày thanh tú nhíu chặt:"Nửa đêm nửa hôm sao cậu lại ra nông nỗi này? Có phải Chung Giai Hạo không? Cậu mau nói đi!"
An Ninh ngồi xuống sofa rót cho mình một cốc nước một hơi uống sạch, cô lại rót thêm một cốc nữa cô sắp chết khát rồi. Phương Doanh Doanh vẫn đang đứng, nhìn An Ninh ung dung như vậy càng thêm sốt ruột. Lập tức giật phăng cốc nước của cô ngửa cổ uống cạn, sau đó cạch một tiếng đặt cốc xuống bàn:"Ninh Ninh."
"Hở?" Ninh Ninh lơ đễnh hỏi lại một tiếng.
"Hở thì đậy vào." Phương Doanh Doanh ngồi xuống phía sofa đối diện:"Có phải do Chung Giai Hạo nên cậu mới tàn tạ như này hay không? Hửm? Trả lời tớ."
Phương Doanh Doanh mặt mày nghiêm trọng làm An Ninh phì cười làm Phương Doanh Doanh thẹn quá hóa giận:" Cậu còn cười à? Cười thì cửa ở kia, không tiễn."
An Ninh cố gắng nén cười:"Ha ha, được rồi, không cười nữa." Cô chen miệng hắng giọng, cố gắng làm ra vẻ mặt nghiêm túc nhất có thể:"Không phải Chung Giai Hạo, mình đến chùa Giác Tâm làm lễ cầu siêu, nhưng có người gửi cho mình cái này." Vừa nói cô vừa đưa mảnh giấy cho Phương Doanh Doanh:" Sau đó mình đi ra sau núi thì bị bắt cóc."
Hai chữ "bắt cóc" đập vào tai làm Phương Doanh Doanh đứng bật dậy như lò so:"Bắt cóc? Chúng bắt cậu sao?"
"Ừ." Cô gật đầu.
"Sau đó thì sao?" Con mẹ nó chẳng phải là một câu chuyện gợi trí tò mò hay sao?
An Ninh ngồi trên sofa thao thao bất tuyệt kể lại toàn bộ quá trình từ lúc gặp người đàn ông sau núi kia cho tới khi đi về được đến trung tâm thành phố S.
Phương Doanh Doanh ngồi nghe cô kể ánh mắt mơ màng như nghe chuyện cổ tích, hồi lâu say khi ngẫm nghĩ xâu chuỗi câu chuyện lại mới ngộ ra một chân lí để đời:" Nói như vậy hẳn là có người âm mưu hãm hại cậu và người nhà họ An."
...
Phía bên kia Chung Giai Hạo một đường tới Giác Tâm Tự, khi tới nơi trời đã khuya. Vì là chốn cửa Phật nên anh không dám làm điều gì kinh động tới chốn linh thiêng. Vô Ưu đại sư khi nghe tin anh tới lập tức cho người ra cửa đón anh. Chùa Giác Tâm này được khang trang như bây giờ vốn là nhờ Chung gia công đức, cho nên khi biết anh là người thừa kế Chung gia đã ngay lập tức mở cửa tiếp khách dù đêm đã khuya.
Vô Ưu ngồi ở đình hóng gió bên hồ sen, khi anh bước vào bèn ra hiệu ý bảo ngồi xuống. Chung Giai Hạo hiểu ý gật đầu:" Đêm đã khuya, mạo muội làm phiền bổn Tự và đại sư, nhưng thật sự có việc gấp mong đại sư lượng thứ."
Vô Ưu đại sư thở dài nói:" Thí chủ đến đây giờ này hẳn là có việc gấp quan trọng. Không biết là đã xảy ra chuyện gì?"
Chung Giai Hạo đưa cho Vô Ưu một tấm hình của An Ninh hỏi thăm tin tức của cô nhưng Vô Ưu nói lúc chập tối có người thấy cô đi ra sau núi đến giờ vẫn chưa trở lại. Lòng Chung Giai Hạo ngày càng bồn chồn bất an, anh linh tính có chuyện gì đó chẳng lành bèn cáo từ Vô Ưu đại sư chuẩn bị vòng ra phía sau núi tìm cô.
Trước khi anh đi Vô Ưu đại sư nhìn và nói với anh rằng:" Thí chủ, ta tặng cậu một câu, có những thứ nhìn thấy chưa chắc đã là thật. Nếu đã để ý thì hãy trân trọng, nếu như một ngày nào đó khi đã mất đi có hối hận cũng không còn kịp nữa. Adi đà phật."
Nói xong ông quay đầu đi thẳng bỏ lại Chung Giai Hạo đứng đó ngẩn ngơ.