Anh Sai Rồi. Trở Về Bên Anh, Được Không?

Chương 23: An ninh mất tích






Bác gái nọ sau khi đưa tờ giấy cho An Ninh xong thì tạm biệt cô tiếp tục đi dạo với mấy bác gái nữa.

Cô ngồi xuống ghế đá cạnh mép hồ, từ từ mở tờ giấy ra nội dung bên trong làm cho cánh tay An Ninh cứng đờ lại, trái tim cô như ngừng đập tại chỗ. Bên trong bức thư có đúng hai dòng chữ " An Khải đang trong tay bọn tao, muốn nó sống thì một mình đi ra sau núi. Nếu báo cảnh sát thì mày cứ xác định mang theo đồ để nhặt xác nó."

Anh trai cô bị bọn chúng giam giữ ư? Không thể nào.

An Ninh lấy điện thoại ra gọi cho anh nhưng điện thoại của An Khải luôn trong chế độ tắt máy, trong lòng cô có chút dự cảm không lành. Cô tiếp tục gọi cho ba cô thì được biết An Khải đi công tác, từ hôm qua đến nay vẫn chưa gọi điện về nhà, An Chấn Quốc hỏi cô có phải có chuyện gì không nhưng An Ninh nói không có gì rồi cúp máy. Cô không thể để ba mẹ mình lo lắng, sợ anh thật sự có chuyện gì thì họ sẽ không sống nổi mất. An Ninh nắm chặt tờ giấy trong tay, cô đi quanh hậu viện ở đây có một cánh cửa nhỏ để hòa thượng ở đây đi lên núi tập luyện và hái thảo dược. An Ninh khẽ đẩy cánh cửa bước ra đi theo lối đường mòn ra sau núi. Trời nhá nhem, con đường này cây cối rậm rạp càng làm cho cô có cảm giác rợn rợn người. Tiếng côn trùng hòa vào tiếng gió xào xạc làm An Ninh sợ hãi, cô cố gắng trấn an nỗi sợ hãi trong lòng mình lại tiếp tục bước lên phía trước. Nếu anh trai cô thật sự ở trong tay bọn chúng vậy cô phải nhanh chân hơn nữa, nghĩ vậy An Ninh nhắm mắt bước tiếp. Con đường mòn khá dài nhưng An Ninh không có tâm trạng để sợ nữa, cô cứ bước lên phía trước cho đến khi thấy một bãi đất trống, ở đó có một người đàn ông áo đen đang đứng, người đó quay lưng lại với cô.

Người này là ai? Tại sao lại đứng đây?


Khoảng cách xa công thêm việc trời đã tối, An Ninh không nhìn rõ người đó trông như thế nào, liệu có phải người này có liên quan tới bức thư chứa lời đe dọa kia không?

An Ninh cứ đứng đó, nhìn chằm chằm bóng dáng người đàn ông kia, bỗng nhiên người đàn ông đó quay người lại nhìn cô. An Ninh lùi lại phía sau một bước, hắn có gương mặt bặm trợn, hung dữ ước chừng hơn 30 tuổi, khi hắn nhìn thấy An Ninh thì bỗng trên mặt nở ra một nụ cười đểu cáng.

"Nhìn cô em cũng xinh đẹp quá đi."

An Ninh sợ hãi vô cùng, nhưng nghĩ đến việc rất có thể anh trai cô đang trong tay hắn, cô không thể chạy trốn. Cô lắp bắp nói:" Anh... anh là người gửi mảnh giấy kia cho tôi?"

Người đó vẫn giữ nguyên điệu cười ngả ngớn nhìn cô từ trên xuống dưới bằng ánh mắt thèm thuồng, anh ta đưa tay quệt nước miếng khiến cô càng sợ hãi lùi dần về sau. Hắn ta thấy cô lùi thì bước lên, cô lùi một bước hắn tiến một bước.

"Nhắc đến mảnh giấy đó làm gì, cô em nhắc đến anh đây này ha ha ha..." hắn ta tiến lên thêm một bước nữa, nhếch mép cười rồi quét cái lưỡi vòng quanh môi:"Không gửi mảnh giấy đó thì cô em sao có thể tới đây cơ chứ?"

"Anh trai tôi đâu?" Cô nhìn hắn chằm chằm, anh trai cô còn nằm trong tay hắn ta, một mình cô không thể cứu người được. Nghĩ thế An Ninh lén móc điện thoại ra giấu sau lưng, để tránh tên kia nghi ngờ cô không dám nhìn xuống điện thoại dưới mà tay bấm bừa theo trực giác. Cơ mà trong lúc cô cố gắng gọi ra ngoài thì bị hắn phát hiện ra, hắn lao nhanh về phía cô giật phăng điện thoại trong tay cô. Hắn đưa tay trái túm lấy tóc cô giật mạnh làm An Ninh đau đớn hét lên.

"Con khốn, mày định làm gì? Tính chơi tao hả? Mẹ kiếp!"

Nói xong hắn đập mạnh điện thoại của cô vào thân cây bên cạnh, điện thoại của cô vỡ tan tành rồi đánh giơ tay phải đánh mạnh vào gáy cô. An Ninh ngất xỉu bị hắn vác ra khỏi rừng cây, tới một chiếc xe ô tô màu đen mở cửa nhé vào rồi lái xe đi thẳng.

"... Tiểu thư, nhiệm vụ hoàn thành..."


...

Phía bên kia.

Chung Giai Hạo đang ngồi trong phòng họp thì cứ cảm thất bồn chồn khó chịu, bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại reo vang, đám nhân viên ngồi đó hít vào một ngụm khí lạnh.

Trong giờ họp, ai dám để chuông điện thoại nhất định là chán sống rồi.

Mọi người lén lén nhìn quanh xem rốt cuộc là ai to gan như vậy, cơ mà người mà họ nhìn thấy lại làm trong mắt của họ suýt rớt ra ngoài.

Thật không thể tin được a.

Chung Giai Hạo ngồi trên ghế chủ tọa, chân vắt chữ ngũ lưng tựa vào thành ghế, biểu cảm nhàn nhạt thờ ơ đang cầm cái di động reo chuông âm ỹ đưa lên tai ghe. Nhưng thứ âm thanh bên kia đập vào tai ai làm anh nhíu chặt mày, anh chỉ kịp nghe thấy tiếng hét thất thanh của một cô gái cùng tiếng quát của đàn ông rồi "bang" một tiếng thật lớn điện thoại bị ngắt. Anh đưa di động ra nhìn lại tên người gọi, hai chữ "An Ninh" đập vào mắt làm mày kiếm của anh càng thêm nhíu chặt.

Đám nhân viên phía dưới nhìn biểu cảm của anh càng thêm sợ hãi, mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa. Toang rồi, toang thật rồi!

Mặt của đại boss như muốn giết người thế kia thì hẳn là có biến căng rồi, sóng gió lại bao phủ cả công ty. Giờ này phải đi nhẹ nói khẽ cười duyên, nếu có thể thì biến mình thành tàng hình được thì càng tốt. Mấy lão giám đốc già bụng bự đưa tay lau mồ hồ trên trán, không dám nói nửa lời đang khẩn cầu thần linh có thể biến họ thành không khí ngay lập tức.


Lâm Hải đứng bên cạnh thấy biểu cảm của anh cũng đoán được chút ít, anh ghé sat người boss của mình nhỏ giọng hỏi:"Chung thiếu, xảy ra chuyện gì vậy?"

Chung Giai Hạo đứng dậy đi thẳng ra ngoài, Lâm Hải chỉ kịp để lại câu "tan họp" rồi chạy ra theo. Anh trở lại phòng tổng giám đốc lấy áo khoác rồi lao ra ngoài, anh vừa đi vừa bấm liên tục một dãy số nhưng đáp lại chỉ có tiếng báo tắt máy.

Lâm Hải mau chóng mở cửa xe cho anh rồi ngồi vào vị trí ghế lái chờ lệnh, Chung Giai Hạo mặt lạnh như hầm băng cất giọng đều đều:"An Ninh đang ở chùa nào? Đi đến đó ngay, điện thoại của cô ấy không liên lạc được có lẽ xảy ra chuyện rồi!"

Thiếu phu nhân không liên lạc được? Chẳng lẽ...

Lâm Hải ngay lập tức quay tay lái phóng đi trên đường anh gọi tới chùa Giác Tâm để hỏi thăm tin tức nhưng mọi người không ai biết thiếu phu nhân nhà cậu đã đi đâu.

"Chung thiếu, người ở chùa Giác Tâm nói không thấy thiếu phu nhân đâu cả."

Cô mất tích rồi!