Trong phòng bao Vip quán bar The King hai người đàn ông cao lớn đang ngồi trên sofa tựa lưng ra sau. Người đàn ông sơmi trắng đang cầm hai chai rượu nhìn nhìn, trên người anh tỏa ra một cảm giác ấm áp như "anh trai nắng" trong truyền thuyết. Bên cạnh anh một người đàn mặc sơ mi đen tỏa ra khí chất lạnh lùng, ánh mắt sắc sáng lẹm như chim ưng, khuôn mặt đẹp trai như tạc tượng. Bộ trang phục đặt may thủ công tôn lên vóc dáng của họ, quần tây ôm lấy đôi chân thon dài, hai người đàn ông đều cao trên mét tám, anh tuấn phi phàm, cơ bắp săn chắc vóc dáng đẹp hơn cả người mẫu. Người đàn ông áo đen ngồi vắt chân chữ ngũ lưng tựa vào thành ghế, một tay để trên gối tay kia cầm điếu thuốc rít từng hơi.
Cửa phòng Vip bất chợt bị mở ra từ bên ngoài, hai người đàn ông đứng ngoài đi vào, Chung Giai Hạo ngoắc tay chỉ chỗ trống bên cạnh ý bảo họ ngồi xuống. Phí Khải Minh nâng đôi chân dài bước đến rồi ngồi xuống, hất đầu ý bảo người vẫn đang đứng như cây chuối giữa phòng kia cùng anh ngồi xuống. Người kia nhăn nhó đưa mắt nhìn quanh phòng một lượt, có có vẻ không vui:"Mẹ kiếp, ông đây bỏ giấc mộng đẹp đi uống rượu cùng mấy người, ngỡ được ôm mỹ nhân uống rượu quý, hóa ra lại toàn đực rựa không."
"Mộ Trình, tôi đây mời cậu uống rượu là phúc cho cậu rồi, muốn ôm mỹ nhân sao không tự dẫn tới." Chung Giai Hạo hơi nghiêng đầu nhìn cậu chủ Mộ gia sau đó ngồi thẳng dậy đem đầu thuốc dí vào gạt tàn trên bàn.
Mộ Trình nhướng mày chửi thề một câu rồi cầm cái ly đưa dơ lên:"Mục Kì, mau rót rượu cho ông đây. Ông đây không ôm được mỹ nhân thì rượu ngon nhất định phải được uống."
Mục Kì đặt chai rượu bên tay trái xuống, bắt đầu khui chai bên tay phải rồi rót đầy bốn ly, anh còn không quên nháy mắt với Mộ Trình cười vô sỉ một cái:"Yên tâm đê bạn ơi, Chung thiếu của chúng ta có thể thiếu đàn bà nhưng không bao giờ thiếu tiền và rượu ngon...khà khà..."
Chung Giai Hạo lia đôi mắt sắc lẻm về phía Mục Kì nhướng mày:"Tôi đây thiếu đàn bà sao?"
Đúng vậy! Chung Giai Hạo có thể thiếu đàn bà sao? Câu nói này chắc là chuyện cười trong thiên hạ, xét về ngoại hình, về gia thế và độ giàu có ở cái đất Việt Nam này anh là số hai thì không ai số một. Chung Giai Hạo mười sáu tuổi lĩnh hai bằng tấm bằng tiến sĩ kinh tế học và quản trị kinh doanh của đại học Stanford. Mười bảy tuổi khởi nghiệp thành lập công ty riêng, mười tám tuổi đưa Phong Vũ đứng trong top 5 công ty có doanh thu cao nhất. Hai mươi tuổi hô mưa gọi gió trong chốn thương trường, là gương mặt nhà lãnh đạo trẻ xuất sắc nhất Việt Nam. Từ đó tới nay nhắc tới Phong Vũ hay tên anh mọi người đều có phần kiêng dè, kinh sợ. Tuy là người thừa kế duy nhất của Chung thị nhưng hiện tại công ty Phong Vũ của anh tiếng tăm so với Chung thị cũng không kém bao nhiêu. Đàn bà mơ gặp được anh còn chẳng được, chỉ cần anh gật đầu một cái liền có thể xếp hàng từ Lũng Cú đến Mũi Cà Mau.
Mục Kì vội xua tay:"Không thiếu, không thiếu..." Anh vội cười cười cầu hòa:"Hôm nay mở tiệc tẩy trần cho Mộ Trình, không nhắc chuyện không liên quan nữa. Cạn ly..."
Bốn người đàn ông nâng ly chạm một cái rồi uống cạn, một Mục Kì ấm áp như mặt trời, Chung Giai Hạo lạnh lùng như hầm băng vĩnh cửu, Phí Khải Minh yêu nghiệt như hồ ly còn ở Mộ Trình người ta lại thấy vẻ bụi bặm từng trải. May đây là phòng riêng nếu không người đi qua đây hẳn là bị vẻ đẹp trai của họ câu hồn mất thôi. Chung Giai Hạo và Mộ Kì bằng tuổi nhau, Phí Khải Minh và Mộ Trình ít hơn hai người họ một tuổi. Chung Giai Hạo là thiên tài trong giới doanh nhân, Mục Kì lại bỏ kinh doanh bén duyên với y học, Phí Khải Minh đam mê với nấu nướng và kinh doanh ẩm thực, còn Mộ Kì lại là chỉ huy trưởng trong quân đội, công việc chính là huấn luyện đội đặc nhiệm chuyên nghiệp bảo vệ các lãnh đạo cao cấp của nhà nước. Nhắc đến đội đặc nhiệm Thần Vũ không ai không kinh sợ, bởi người của đội đặc nhiệm đều là thiện xạ bách phát bách trúng hơn nữa còn có thân thủ rất cao và tất nhiên họ cũng đã trải qua thời kì huấn luyện cực kì khắc nhiệt. Muốn vào Thần Vũ không phải ai cũng có thể mơ tưởng tới.
Mộ Trình có một căn cứ riêng đặt tại Los Angeles, hằng năm anh lại qua đó trực tiếp chỉ huy huấn luyện một lần, mỗi lần kéo dài từ 4 tháng cho tới nửa năm. Hôm qua anh mới kết thúc đợt huấn luyện trở về nước.
Người ta cứ nghĩ các gia tộc sẽ đấu đá tranh giành nhau, nhưng không nghĩ trong phòng bao này, người thừa kế của tứ đại gia tộc lớn nhất lại đang ngồi đây uống rượu cùng nhau, hơn nữa họ còn rất thân thiết. Bọn họ là bạn thân đã quen biết nhiều năm, nếu như ai đó biết nhất định là sẽ bị dọa sợ chết khiếp. Hào môn thế gia đã khó chọc, vậy mà bọn họ còn liên kết với nhau, thân thiết với nhau thì sẽ đáng sợ đến mức nào?
"Giai Hạo, chị dâu dạo này vẫn khỏe chứ?" Mộ Trình đung đưa ly rượu hỏi một câu.
Câu hỏi vừa thốt ra, cánh tay đang nâng ly rượu của Chung Giai Hạo chợt cứng đờ. Từ "chị dâu" này nghe rất chói tai, Chung Giai Hạo ậm ừ cho lấy lệ. Sức khỏe của cô dạo này thế nào, anh cũng đâu có để ý tới.