An Khải ngồi như tượng đá nãi giờ đột nhiên bị chỉ mặt điểm tên lại còn nhắc đến chuyện lấy vợ thì nhăn mặt:"Tự nhiên lại nhắc tới chuyện này, Doanh Doanh em cố ý đúng không, hửm?"
Phương Doanh Doanh lè lưỡi:"Em có dám cô ý đâu, em chỉ nói sự thật thôi mà haha..." nói xong không quên khuyến mại một nụ cười vô sỉ.
"Phương Doanh Doanh, em được lắm!" An Khải tức muốn hộc máu, hận không thể bịt miệng cô nhóc kia lại ngay lập tức.
"Em tất nhiên là "được" rồi." Phương Doanh Doanh cũng không ngại ngần đáp trả, còn làm mặt quỷ ra với anh. Quan hệ giữa hai nhà thân thiết đã nhiều năm nên thoải mái trêu đùa.
Ninh Ninh cạn lời với cái đôi oan gia này, hễ gặp là chành chọe nhau.
Ba mẹ An thấy không khí trong nhà vì hai cô gái mà đã ấp áp lên vài phần thì rất vui vẻ, gia đình này từ khi xảy ra biến cố lúc nào cũng ảm đạm nay như có một luồng gió mới đầy sức sống. Bà Tiêu Linh bất chợt thở dài, đứa con gái bé bỏng tội nghiệp của bà có vẻ gầy đi nhiều rồi. Giá như ngày đó bà phản đối cuộc liên hôn ấy thì có lẽ bây giờ con gái bà cũng không phải chịu khổ như bây giờ. Nghĩ đến đây bà lại lặng lẽ đưa tay lau nước mắt, con gái bà đáng yêu thiện lương như vậy, sao ông trời nỡ đối xử bất công.
"Hai đứa ở lại ăn cơm tối nhé. Được không?" Tiêu Linh hỏi:" Mẹ sẽ làm rất nhiều món ngon nha."
Hai cô gái cùng cho người còn lại một ánh mắt sau đó cười híp mí đồng thanh:"Chúng con xin tuân lệnh!" Sau đó cùng mẹ vào bếp làm cơm.
An Chấn Quốc ngồi ngoài phòng khách ánh mắt xuyên qua vách tường thủy tinh nhìn vào phía trong bếp, bên trong ba người phụ nữ đang vui vẻ làm cơm chiều. Vợ ông đang nấu món gì đó trên bếp, còn hai cô gái nhỏ người nhặt rau người rửa hoa quả. Chốc lát lại vẩy nước trêu chọc nhau rồi cùng cười. Lâu lắm không khí trong nhà mới vui vẻ đến vậy, trong lòng ông như có một dòng nước ấm chảy qua, thật yên bình! Ông vốn chẳng mơ ước gì cao sang, ông chỉ mong có một gia đình nhỏ hạnh phúc, cơ mà đời vốn chẳng như mơ. Cuộc liên hôn mà ông đồng ý gả cho cô con gái bảo bối nay hóa thành bi kịch, nó không những đẩy An gia vào lao đao, làm cho con gái ông đau khổ thế này, thậm chí đứa cháu chưa kịp chào đời của ông... Nghĩ tới đây An Chấn Quốc lặng lẽ chấm nước mắt, người đàn ông gần năm mươi tuổi lăn lộn chốn thương trường mấy chục năm nay gần như chưa từng rơi nước mắt, giờ đây nước mắt ông đã rơi rồi.
Người ta từng nói, người đàn ông từng trải rồi, đã trải qua bao năm tháng sóng gió cuộc đời rồi sẽ rất ít khi khóc, họ chỉ rơi nước mắt khi nỗi đau chạm sâu vào đáy lòng mà thôi.
...
Bữa cơm ấm cúng nhanh chóng diễn ra, cả năm người đều ăn uống rất vui vẻ, bà Tiêu Linh gắp thức ăn cho cô và Phương Doanh Doanh không ngớt rất nhanh bát của hai cô gái đã chất đầy đồ ăn.
"Hai đứa mau ăn đi, ăn nhiều vào ha." Bà cười hiền.
An Ninh nhìn núi đồ ăn trong bát mình chỉ biết cười khổ:"Mẹ à, mẹ đang nuôi heo sao? Con đâu ăn được nhiều như vậy." Cô giương đôi mắt to tròn nũng nịu nhìn bà.
"Còn nhìn con xem, gầy như vậy mà heo cái gì?" Tiêu Linh gắp thêm một miếng sườn bỏ vào bát cho cô, tiếp tục giục:"Mau ăn đi."
"Mẹ à..." An Ninh cạn lời, đây là nuôi heo, nuôi heo nha.
"Mẹ, con thì sao?" An Khải chìa bát, mama đại nhân của anh gặp hết nửa đĩa đồ ăn cho hai người kia mà không thèm gắp cho anh lấy một miếng. Mẹ anh đây là trọng nữ khinh nam, quá bất công!
Bà Tiêu Linh lườm anh một cú rách mắt:"Tay mày gãy hay gì hả, muốn ăn gì tự gắp đi." Rồi tiếp tục ăn cơm.
Hai cô gái lén nhìn nhau rồi trộm cười, xem ra là có người ghen ăn tức ở với họ rồi. Nhìn Khải ca ca của họ xem, cái vẻ mặt mày nhăn nhó như khỉ ăn ớt liếc xéo bọn họ trông đến buồm cười. Lâu lắm rồi An Ninh mới có một bữa cơm vui vẻ, trọn vẹn đến vậy.
...