An gia sau khi phá sản đã bán đi căn biệt thự ở trung tâm thành phố, cũng may khi đó ba cô có chút bất động sản nên sau khi bán hết vẫn may mắn giữ lại được căn nhà nhỏ này. Căn nhà hai tầng nhỏ xinh có một khoảng vườn nhỏ, trước cửa trồng rất nhiều hoa mẫu đơn sặc sỡ. Đó là loài hoa mà cô rất thích, ba mẹ cô trồng nhiều mẫu đơn như vậy hẳn là họ đã nhớ cô rất nhiều. Thấy cô thất thần hồi lâu, Phương Doanh Doanh hích vào vai cô nháy mắt tinh nghịch:" Ninh Ninh, chuẩn bị vào thăm bố mẹ mà sao căng thẳng như lần đầu dâu mới về ra mắt mẹ chồng thế hử?" Phương Doanh Doanh ghé sát mặt vào mặt cô cười ha hả:"Sao? Tớ nói đúng rồi hử?"
"Đúng gì mà đúng, cậu chỉ giỏi chọc tớ thôi."
"Ai da... bà đây không chỉ giỏi chọc cậu mà còn giỏi trêu cậu nữa nè haha." Phương Doanh Doanh cười vô sỉ:"thôi vào nhà đi, cô chú An chắc mong cậu dữ lắm."
Cô gật đầu rồi ấn chuông cửa, một lát sau cánh cửa được mở ra mẹ An thấy hai cô gái đứng trước cửa trên khuôn mặt hiền từ lộ ra vẻ kích động:"Ninh Ninh, sao con lại về đây?"
Câu "sao con lại về đây" như cái dằm đâm vào trái tim cô, cô biết mẹ cô là lo Chung Giai Hạo biết cô về đây sẽ lại gây khó dễ cho cô. Từ ngày xảy ra những chuyện kia anh và cô đã không còn như xưa nữa. Cô chỉ sợ anh lại gây khó dễ cho ba mẹ cô, cô không sợ anh gây khó dễ cho mình. Những chuyện anh trừng phạt nhà họ An đã là quá vất vả cho ba mẹ cô rồi.Chuyện của cô và anh hẳn là bà ấy cũng đã biết, cô lại làm ba mẹ lo lắng cho mình.
Cô gắng gượng nở ra một nụ cười vui vẻ:"Con về thăm ba mẹ..."
"Con chào dì." Phương Doanh Doanh nhô cái đầu từ phía sau lưng cô ra cười cười.
"Ai dô Doanh Doanh hả con." Tiêu Linh cười hiền:"Mau...hai đứa mau vào nhà đi."
Bên trong căn nhà sơn gam màu trắng nhã nhặn, đồ vật bài trí cũng khá đơn giản, căn nhà này từ khi ba cô mua về cũng chưa từng ở qua. Giờ đây nó lại thành nơi mà ba mẹ cô sinh sống, căn biệt thự ở trung tâm thành phố nơi có nhiều kỉ niệm của An gia giờ đây đã sang tên cho người khác. Khi bước chân vào căn nhà này cô có chút bỡ ngỡ không quen.
"Chấn Quốc, Khải Khải... mau mau ra đây, Ninh Ninh con bé về thăm chúng ta."
Mẹ cô bà Tiêu Linh, người phụ nữ năm nay mươi tuổi, sắc đẹp nền nã quý phái, khí chất cao sang. Bà luôn là nữ thần được chồng chiều con yêu, ấy vậy mà sau khi gia đình bị phá sản bà phải phải bán đi số trang sức cùng quần áo đắt tiền của mình để gom tiền trả nợ không oán thán một lời. An Ninh đứng đó nhìn mẹ mình, ánh mắt đã phiến hồng, bà gầy đi nhiều rồi lại còn vì cô mà chịu khổ sở. Tuy bà và gia đình không trách gì cô nhưng sâu trong lòng cô vẫn thấy mình có lỗi với họ nhiều quá.
Ba cô An Chấn Quốc được anh hai dìu từ trên lầu xuống, thấy ba có vẻ yếu hơn cô thấy rất đau lòng. An Chấn Quốc năm nay mới hơn năm mươi tuổi, cú shock gia đình vừa đổ xuống cũng là lúc ông đổ bệnh. Sức khỏe tuy đã tạm ổn nhưng vẫn rất yếu cần tĩnh dưỡng nhiều.
"Ba..." Cô chạy tới dìu bên phía còn lại, hai anh em cô dìu ông ra ghế ngồi.
An Ninh vội rót cho ông chén nước:"Ba uống chút nước đi." Sau đó năm lấy tay ông không buông
An Chân Quốc vỗ nhẹ lên bàn tay cô đang nắm lấy tay mình:"Về là tốt rồi..."
Cô nhìn ba mình, có gần hai tháng không gặp mà ông đã gầy đi nhiều rồi, sức khỏe cũng kém hẳn đi làm cô rất đau lòng.
"Chú An, sức khỏe chú dạo này thế nào rồi? Gần đây có xuất hiện cơn đau tim nào nữa không?" Phương Doanh Doanh lên tiếng hỏi. Cô thân là một bác sĩ đương nhiên sẽ hỏi những câu hỏi liên quan một chút.
Ba An nhìn Phương Doanh Doanh mỉm cười:" Chú khỏe nhiều rồi, chú phải cảm ơn con đó, Doanh Doanh."
"Chú đừng khách sáo, đó là trách nhiệm của con mà." Phương Doanh Doanh cười hì hì:"Chú cứ cố gắng nghỉ ngơi dưỡng bệnh, rất nhanh có khi chú có thể vác gậy đuổi anh Khải đi vì mãi chưa chịu lấy vợ ý chứ."