Hai tuần sau, An Ninh được xuất viện, mặc dù không muốn cô vẫn phải trở lại Tây Uyển. Cô biết nếu chuyển ra ngoài, chắc chắn anh sẽ không đồng ý, nếu như trốn đi chỉ sợ như vậy sẽ liên lụy đến nhà họ An. Ba mẹ cô đã vất vả nuôi cô khôn lớn, giờ đây nhà họ An đã phá sản vì cô, cô không muốn để họ phải chịu khổ vì mình, bởi vì cô biết anh chắc chắn sẽ làm như vậy.
Sau khi thu dọn đồ đạc và hoàn tất thủ tục xuất viện, cô được thím Lưu và Lâm Hải đón về. Nhìn khung cảnh rực rỡ của thành phố này, từng dòng xe qua lại tấp nập, đột nhiên cô rất muốn rời khỏi đây, đến một nơi nào đó bình yên lặng lẽ sống. Cô muốn chạy trốn khỏi thành phố này, chạy trốn khỏi anh, chạy trốn khỏi những nỗi đau đang bóp dần lấy trái tim cô đến nghẹt thở, chạy trốn khỏi tình yêu như đã khắc vào xương máu mà cô dành cho anh suốt một thời thanh xuân nhiệt huyết, muốn yên bình sống qua ngày đoạn tháng ở một nơi không ai biết. Ánh nắng rực rỡ chiếu lên người cô đổ ra lòng đường một cái bóng dài, cô bước đi, lê tấm thân cô đơn gầy yếu trở về nơi cô không muốn về nhất lúc này.
An Khải thời gian này phải đi công tác nước ngoài, ba An đang chạy đôn chạy đáo để khôi phục An thị mà sức khỏe mẹ cô lại không tốt lắm.
Thím Lưu thấy giúp cô xách đồ đạc lỉnh kỉnh cùng Lâm Hải cất đồ vào xe, bà bước đến đỡ lấy cô nhẹ giọng an ủi:" Đi thôi, thiếu phu nhân." Thím Lưu nhìn cô ánh mắt thương cảm, chỉ sợ những ngày tháng sau này thiếu phu nhân sẽ phải chịu ấm ức rồi
Cô nhìn thím Lưu gật đầu, bước lên xe. Chạy trời không khỏi nắng vậy chỉ còn cách đối mặt với nó mà thôi. Cuộc sống sau này cô biết sẽ rất khó khăn nhưng cô nhất định sẽ kiên cường.
....
Về đến Tây Uyển, khung cảnh vẫn vậy mà nay sao lạ lẫm. Hay là lòng người đổi thay nên cái nhìn cũng khác, cô đứng tần ngần trước cổng hồi lâu, thím Lưu thấy cô cứ đứng đó thất thần mãi nên bước tới:"Thiếu phu nhân, vào trong thôi."
Cô gật đầu rồi theo thím Lưu đi vào, bước vào phòng khách, cô nhìn thấy Diệp Vân ngồi trên sofa xem TV, nhìn thấy cô, cô ta mỉm cười:"Chào mừng cậu trở về."
Chào mừng trở về? Cô nghĩ mình là nữ chủ nhân Chung gia sao? Cô cười nhạt, liếc nhìn Diệp Vân bước chân vẫn không có ý định ngừng lại, cô cất giọng nhàn nhạt:"Thế nào ở đây thấy quen chưa? Có gì khó khăn cứ nói ra đừng ngại, dù sao cô cũng là khách của Chung gia chúng tôi!"
Từ "khách" thốt ra từ miệng cô như vả thẳng vào mặt Diệp Vân. Cô ta bề ngoài mỉm cười giả tạo nhưng bên trong là đố kị cuộn trào, cô ta mãi mãi vẫn chỉ là người tình trong bóng tối, còn cô mới là nữ chủ Chung gia danh chính ngôn thuận. Cô ta không cam tâm " An Ninh, cho dù Giai Hạo không yêu cô tôi cũng muốn cô hoàn toàn biến mất!"
An Ninh lướt qua vai Diệp Vân trở về phòng mình, thím Lưu đã báo cho cô biết đồ của cô đã bị dọn sang phòng khác rồi, cũng tốt cô bây giờ không muốn gặp anh. Khi mất đi đứa con này, cô không còn muốn nhìn thấy đôi tình nhân kia nữa, muốn bên nhau thì cứ ở bên nhau đi, cô không muốn quan tâm nữa. Nếu không phải vì nghĩ cho gia đình cô rất muốn rời khỏi thành phố này, tới một nơi khác yên bình sống qua ngày. An Ninh thở dài, bắt tay vào sắp xếp lại đồ đạc, nếu có thể làm lại, cô không bao giờ muốn làm bạn với Diệp Vân cũng không bao giờ muốn yêu anh nữa.
Đau khổ là gì? Là khi yêu phải một người, yêu vô cùng nhưng người đó lại nhất định chẳng yêu ta!