Anh Rung Động Được Không

Chương 47: 47: Cô Nhập Viện Rồi





Mộng Điệp càng nói càng điên tiết,tại sao cô ta lại bị Cố Khải Liêm chia tay một cách tàn nhẫn như vậy.Cô nghe đám bạn anh nói chuyện nhắc đến tên cô mà quy mọi tội lỗi lên người Lâm Bội Sam.Bội Sam cũng biết răng bạn gái cũ của anh tìm cô chắc chắn không có chuyện gì tốt đẹp cả.
" Mẹ nó! Tao sẽ nói anh ấy đuổi học mày...A a a chết tiệt! Đánh,đánh nó cho tao...đánh chết nó."Nghe được câu nói vừa lòng đám người đi chung Mộng Điệp như sói vồ lấy thức ăn,mấy người nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường có chút hả hê.
Một người trong đó giật lấy tóc Bội Sam mà giật mạnh ra sau, nhỏ khác chuẩn bị giơ tay lên đánh cô,bây giờ cô chỉ có thể nhắm chặt hai mắt lại, không có sức để chống trả lại những con người này.
"Anh...Liêm...anh Khải Liêm.."
"Mẹ nó! Cút!" Anh gằn giọng mà đến gần.
Lâm Bội Sam ngạc nhiên, tại sao?Tại sao anh lại ở đây trận đấu đang diễn ra mà?Có phải anh ấy sẽ càng ghét mình hơn không?Anh ấy chưa bao giờ xen vào chuyện không phải của mình mà?Các câu hỏi càng ngày càng nhiều làm đầu cô đau như búa bổ, cô bất ngờ mà ngất đi.
" Sam Sam,Lâm Bội Sam em tỉnh lại cho tôi." Anh gào lên chạy lại ôm lấy cô.
Anh Liêm sao lại...Anh ấy quen con nhỏ đó sao?Tại sao anh ấy lại quen con nhỏ quê mùa này chứ? Anh ấy và nó có quan hệ gì? Tại sao anh ấy phải giúp nó?Sao anh ấy lại ôm nó? Tất cả mọi người xung quanh đều tò mò về mối quan hệ của anh và Lâm Bội Sam,họ vừa run sợ về việc mình đang làm.
" Mấy người...mấy người được lắm, chờ giấy báo nghỉ học đi và cả từng gia đình các người sẽ phải phá sản khi em ấy có mệnh hệ gì.Nhớ lấy.Giờ thì cút! Cút hết đi!"Anh tức giận mà nói với vẻ đầy u ám.

" Đuổi học sao...?Phá sản sao...? Anh Liêm con nhỏ đó có gì tốt,có gì quan trọng với anh như vậy,sao anh dám đuổi học bọn em.Anh như vậy rất quá đáng..." Mộng Điệp càng nói càng run rẩy,chân bắt đầu không vững vàng.
" Vậy đánh bạn? Uy hiếp bạn học là đúng?"Cố Khải Liêm cành tỏ ra không kiên nhẫn với đám người này, cởi áo ngoài khoác cho cô.Nói xong liền lập tức bế Bội Sam đi.
" Không chơi nữa! Bác Văn, tiểu Tuyết Nhi đi thôi." Hàn Viễn ném quả bóng vội chạy đi.Cậu đã thấy anh bế Bội Sam đi từ phòng thay đồ ra.
" Này này...cái gì vậy hả."
Ba người đi nhanh theo kịp Khải Liêm.Sau khi hỏi qua tình hình thì cũng hiểu hết mọi chuyện.

" Tao lái cho." Diệp Bác Văn mở cửa xe ngồi vào ghế lái,bên cạnh Tuyết Nhi cũng lên theo.

Mặc Hàn Viễn mở cửa xe để anh vào.Cố Khải Liêm vẫn bế cô trên tay.Cả năm người nhanh đến bệnh viện.
...

" Lại gặp nữa hả?"
" Dạ đúng vậy đó bác, nó chưa cho bác nghỉ hưu sớm vậy đâu ạ." Tuyết Nhi nói làm cả ông, Hàn Viễn cười nắc lên.
Diệp Bác Văn xoa đầu cô mà nhẹ giọng " Em quậy quá rồi đó.Để bác ấy khám cho Bội Sam đi."
" Ông già,ông làm bác sĩ kiểu gì vậy.Ông có nhanh không đi hả." Cố Khải Liêm gấp gáp nói nhưng mắt thì không hề rời khỏi cô.
" Hừ! Sao lúc nào cũng gây chuyện vậy hả? " Ông khám cho cô ...!năm phút sau...
" Làm giấy nhập viện đi."
Anh nghe xong không tin vào tai mình mà hỏi.
" Cái gì? Chỉ...!chỉ là ngất thôi mà sao phải nhập viện chứ."
Ông chưa chắc chắn về vấn đề nhưng phải theo dõi thêm nên lấy lí do." Suy dinh dưỡng,tinh thần không ổn định bệnh nhân sẽ gây hại đến bản thân.Ở lại hai hôm khỏe hơn sẽ có thể xuất viện."
Anh chỉ im lặng đứng nhìn cô còn cả ba người kia đi làm giấy nhập viện cho Bội Sam.Sau đó cô được chuyển đến phòng bệnh vip nó không khác gì một căn nhà mini,đầy đủ mọi thứ.